Khi Tiền Tâm Nhất bước ra khỏi vòng người nhà của Cao Viễn, một ưu điểm rất tốt của anh đã được thể hiện ra ngoài.
Cao Viễn rất trọng thể diện, bình thường sẽ không khiến người khác quá khó xử.
Đối với những đồng nghiệp bình thường không phải cán bộ, ông chủ cũng khá có tình người, thưởng tiền vào những ngày lễ tết truyền thống, trợ cấp của những ngày hè nóng nực cũng không thiếu xu nào, ngày phụ nữ thì nhân viên nữ đều nhận được quà, sinh nhật có lì xì, tuy không nhiều, chỉ có 100 Tệ nhưng cũng là sự quan tâm.
Đây cũng là nguyên nhân chính dẫn tới bao năm qua rất ít khi có người chủ động xin nghỉ. Thị trường việc làm tàn khốc, chút ấm áp nho nhỏ thôi cũng xứng đáng để lưu luyến lắm rồi.
Trước lúc Cao Viễn quyết tâm đồng ý để anh đi, ông ta đã tới nhà Dương Tân Dân một chuyến. Gương mặt ông lão hằn lên những nếp nhăn, suýt nữa Cao Viễn đã chẳng dám nhận người. Những ngày tháng đã qua, dường như bao nhiêu năm đều có thể hình dung bằng từ “chớp mắt”.
Hiếm khi ông ta mới tới làm khách, Dương Tân Dân châm chọc khiêu khích, nhưng rốt cuộc vẫn giữ ông ta lại ăn bữa cơm nhà. Cao Viễn bị lườm nguýt cả nửa ngày, bỗng hoảng hốt cảm giác tựa hồ mình đã trở về mười năm trước.
Khi ấy ông ta vẫn còn là một nhân viên kỹ thuật, Tiền Tâm Nhất cũng chỉ là một thằng nhóc con. Bọn họ ngủ trên chiếc giường tầng khung thép trong căn nhà ghép di động, trở mình nhẹ chút thôi giường cũng kêu cót két, sống những ngày tháng tạm bợ trong đêm đen như mực không biết ngày mai.
Bọn họ đã từng thân hơn cả anh em, bây giờ cứ thế đoạt tình tuyệt nghĩa, rượu xái của Dương Tân Dân cao độ khiến Cao Viễn cay suýt nữa rơi nước mắt.
Ba giờ kém mười ngay chiều ngày hôm ấy. Vương Thuần mang tới hai túi hồ sơ. Tiền Tâm Nhất mở dây hồ sơ, rút ra một thứ khiến anh rất ngạc nhiên.
Hai tập giấy tờ có hình thức giống nhau gồm đơn xin nghỉ việc có dấu của Cao Viễn, thanh minh sự cố không liên quan đến Tiền Tâm Nhất được đóng dấu kỹ thuật và con dấu cá nhân của Cao Viễn, giấy tờ hủy bỏ hợp đồng, bằng tốt nghiệp, phiếu lương, kết toán thưởng cuối năm, tờ rời bảo hiểm những năm qua, tất cả đều được Cao Viễn ký tên, để lại một phần trống cho anh.
Mười hai tấm thẻ số liệu dài mảnh chứng minh Cao Viễn thừa nhận mình đã hủy bỏ hợp đồng trái quy định.
Tiền Tâm Nhất nhìn chằm chằm những thứ này đến ngây người, tâm trạng anh vô cùng phức tạp. Khi bị đổ tội không tới mức căm thù, được giải thoát cũng không cảm thấy thoải mái.
Anh cúi người, trịnh trọng ký tên, để lại một phần, sau đó cũng không thu dọn đồ đạc, không thông báo cho ai, lẳng lặng bước ra ngoài.
Anh không rời khỏi đây bằng cách vinh quang, cho nên cũng không muốn khua chiêng gióng trống. Trần Tây An sẽ thu dọn đồ đạc cho anh, thực ra cũng không có gì, trên bàn anh nhiều nhất là bản nháp, cốc nước và sách thì có thể mua, còn bản vẽ anh chẳng thể mang đi, tuy nhiên trên máy tính ở nhà đều giữ một bản.
Tiền Tâm Nhất ra khỏi tòa nhà, quay đầu nhìn logo GAD tỏa sáng dưới ánh mặt trời, màu bạc tụ ở góc logo bằng nhôm chói mắt tới mức anh bất giác híp mắt lại. Ai ngờ mí mắt vừa chớp, vành mắt nóng lên, tâm trạng lúc này đây chẳng khác nào khi mẹ anh nói rằng sau này đừng tới thành phố A nữa.
***
Trong thời gian ba ngày, sự cố ở dự án biệt thự đã được lan truyền khắp công ty. Tiền Tâm Nhất không tới công ty giống như thể đang trốn tội, tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin.
Trần Tây An thuật lại y nguyên bản chính cho anh nghe, anh giả vờ chăm chú vẽ biểu đồ momen lực, nhưng mấy đề cơ bản đều sai bét nhè.
Anh đi rất vô tình, không quan tâm đến những lời bàn tán sau lưng, nói rằng không cần phải tổ chức liên hoan chia tay, quả nhiên người cũng biến mất dạng.
Anh vẫn nghe điện thoại như bình thường, Trần Nghị Vi có thể tìm anh đối chiếu bản vẽ bất cứ lúc nào. Lương Cầm vừa dụ dỗ vừa ép buộc anh ra ngoài ăn cơm, Triệu Đông Văn muốn tạ lỗi với anh, lý do anh mập đưa ra còn điên cuồng hơn, anh ta nói dối rằng muốn mời anh tham gia hôn lễ, nhưng chẳng hẹn được người ra ngoài cũng không chặn được người ở đâu. Anh không ở nhà, nói rằng mình đang đi nghỉ ngơi.
Trần Tây An giả vờ như không biết gì hết, bắt đầu lặp lại câu chuyện năm ngoái – tăng ca.
Kỳ nghỉ của Tiền Tâm Nhất là đến nhà Trần Tây An an cư, điểm du lịch tới nhiều nhất mỗi ngày là tủ lạnh và giường. Bỗng dưng được nhàn rỗi khiến anh cảm thấy không biết phải làm gì, mấy ngày đầu anh toàn ngồi cạnh cửa sổ, cứ thế lại qua một ngày.
Tiến sĩ Phùng đi Pháp tham gia vào Hội thảo, nói rằng khi nào trở về sẽ liên lạc với bọn họ.
Tiền Tâm Nhất chán nản, Trần Tây An cũng không có thời gian nói chuyện giải sầu cùng anh. Gần đây hắn tăng ca rất nhiều, thường thường còn không kịp về ăn bữa tối. Đúng lúc đồng nghiệp ở Cục công trình số 8 trước đây đang tìm kiếm khắp nơi một người để gửi gắm chú chó nhỏ nửa tháng, hắn không thông báo cho Tiền Tâm Nhất mà mang thẳng chó về nhà luôn, thầm nghĩ thú cưng ngầu thế này, có lẽ sẽ giúp anh vui hơn một chút.
Kết quả khiến anh nhảy dựng lên, mặc dù hơi vặn vẹo so với dự tính ban đầu, nhưng cũng coi như đạt được mục đích, Trần Tây An khá hài lòng.
Khi hắn mang theo chú Golden cùng một giỏ hoa quả về nhà, Tiền Tâm Nhất đang ở trong bếp dày vò bữa tối, chưa thể nhìn thấy vị khách mới ngay. Chó nhỏ hay sợ người, vừa được đặt xuống đã chạy ngay vào gầm bàn trà trốn. Trần Tây An chạy theo lôi ra, vừa chạm vào lông nó lại chạy mất, ngốc tới mức kêu cũng không biết kêu.
Đúng lúc nghe thấy tiếng cửa vang lên, Tiền Tâm Nhất cũng bước ra ngoài, anh bưng đĩa sủi cảo vừa đi vừa nhét vào miệng, chẳng hề nhìn xuống đất. Thấy Trần Tây An đang quỳ trước sofa, anh vô cùng khó hiểu;
– Anh móc quỹ đen… a… đệt!
Đầu tiên anh cảm thấy mình đã giẫm phải thứ gì đó nhô lên, tiếng kêu thảm thiết làm anh giật mình run tay, nửa bát nước canh trút xuống chú chó nhỏ. Chú chó bị giẫm trúng đệm thịt, đau đớn cào ống quần anh. Tiền Tâm Nhất cúi đầu nhìn thấy một cục nhung nhúc màu vàng ướt nhẹp, xấu muốn chết.
Chó nhỏ thì anh không sợ, anh rụt chân về kéo nó qua bên tường, sau đó tránh vũng nước canh bước tới sofa Trần Tây An đang ngồi:
– Chó ở đâu ra đấy?
Trần Tây An chống bàn trà ngồi dậy, gọi chú chó nhỏ một tiếng:
– Tiểu Tiền, gọi daddy này.
– Gọi là Tiểu Trần đi. – Tiền Tâm Nhất nghe thôi cũng cảm thấy rất ngốc, anh chọn sủi cảo ăn chứ chẳng uống canh – Tại sao tự dưng lại muốn nuôi chó?
Trần Tây An nói rõ tình hình:
– Anh thấy em ở nhà một mình hơi chán nên mới tìm nhiệm vụ cho em làm.
– Ai chán cơ! – Tiền Tâm Nhất không muốn nuôi, bắt đầu giảo biện – Em bận tới quay cuồng, phải học từ mới này, phải ăn đủ ba bữa này, còn cái môn cơ học đáng chết kia nữa, khiến em không muốn sống nữa luôn này. Anh tìm cho nó người bố nào tốt hơn đi.
Cứ làm như Trần Tây An chưa từng nhìn quyển sách anh học không bằng, chỗ nào đã xem thì đánh dấu trọng điểm và gạch chân, chỗ chưa đọc thì trắng tinh như mới, tiến độ chậm tới mức Trần Tây An cũng ngại chẳng dám thúc giục. Chờ qua một thời gian nữa tình hình ổn định rồi, hắn sẽ bắt đầu đốc thúc tiến độ học tập.
Trần Tây An túm lấy chiếc đũa Tiền Tâm Nhất đang định đút vào miệng mình, cắn miếng sủi cảo ăn liền kia, cười nói:
– Bố tốt ở đây chứ đâu, em nuôi đi, anh đã đồng ý với người ta rồi.
Chó Golden nhỏ rất nặng mùi, Tiền Tâm Nhất để đứa con rơi này ở phòng khách qua một đêm, ngày hôm sau vừa mở cửa ra, suýt anh nữa đã chết ngất vì thối. Anh đưa mắt nhìn thì thấy những vũng nước tiểu nhỏ rải rác như sao trên trời, nháy mắt nảy sinh suy nghĩ muốn nấu nó luôn cho rồi. Có lé do biểu cảm của anh rất nhịn nhục, Trần Tây An dựa vào cửa phòng tắm cười mãi không thôi.
Người bố tốt kia lấy danh nghĩa đi kiếm tiền nuôi gia đình nên buông tay mặc kệ. Còn Tiền Tâm Nhất, cho dù có bừa bộn đến đâu cũng không thể làm bạn với nước tiểu mãi được, mỗi ngày chỉ riêng việc nổi trận lôi đình quét dọn vật bài tiết thôi cũng khiến tinh thần anh tốt hơn mấy phần.
Chú chó không có tên Tiểu Tiền, cũng chẳng được gọi là Tiểu Trần mà có một cái tên rất lạ – Toefl. Trần Tây An đã đặt tên này cho nó, thỉnh thoảng lại gọi cho Tiền Tâm Nhất nghe, tràn ngập ác ý với trình độ tiếng Anh dốt nát của anh.
Mười ngày sau, Trần Nghị Vi kiểm tra xong bản vẽ, gọi Tiền Tâm Nhất đến ký tên, anh mới trở về văn phòng của GAD, bỗng dưng có cảm giác xa cách như đã trôi qua mấy đời. Trạng thái tâm lý và góc nhìn hoàn toàn thay đổi. Quen dần với chuyện này, mọi người đều sống rất tốt, Lương Cầm xông tới sờ mó anh, anh mập và anh Ngô ngồi tại chỗ cười anh, chỉ có Triệu Đông Văn là chẳng thấy đâu. Lương Cầm nói, một mình cậu ấy đến công trường chụp ảnh rồi.
Không gặp trở ngại không trưởng thành, trước đây cậu ta chẳng có dũng khí đi một mình nữa là, Tiền Tâm Nhất không biết nên mừng thay cho cậu ta hay nên đốt nến cho mình.
Cao Viễn cũng ở đây, nhìn thấy anh thì vô cùng khách sáo, Tiền Tâm Nhất rất khó chịu với thái độ này, ký tên xong rời khỏi đây anh mới nhớ ra, lúc trước anh vẫn luôn hi vọng vào sự bình đẳng này, phải chăng đây gọi là “mất nhiều hơn được” trong truyền thuyết, anh nghĩ.
***
Toefl là một chú Golden vong ân phụ nghĩa, Tiền Tâm Nhất hầu hạ nó nửa tháng, chủ nhân của nó chỉ gọn một tiếng “Cục cưng ơi” nó đã chạy thẳng chẳng thèm quay đầu nhìn lại. Có điều nhìn dáng vẻ trợn mắt thở phì phò của anh, Trần Tây An biết rằng việc nuôi chú chó này quả thực xứng đáng.
Trong cơn tức giận bất bình của Tiền Tâm Nhất, tiến sĩ Phùng cũng trở về thành phố C. Trần Tây An hẹn ông ăn bữa cơm tối tại một cửa hàng vịt quay ở trung tâm thành phố.
Trước lúc xuất phát, Tiền Tâm Nhất thấp thỏm, nước đến chân mới nhảy, bấy giờ mới lôi đống giáo trình kết cấu cơ học ra xem lại một lần, rồi học thêm mấy từ đơn. Trần Tây An thấy mà dở khóc dở cười, có ai đi ăn cơm mà dùng tiếng Anh yêu cầu anh vẽ biểu đồ momen lực đâu cơ chứ? Dẫu vậy, căng thẳng chứng minh anh rất coi trọng cuộc gặp này, coi trọng chứng minh rằng anh rất muốn đi, đây là một biểu hiện rất tốt.
Tiến sĩ Phùng vẫn như trước đây, gầy gò nhưng mang theo khí chất khó mà bỏ qua, lần này Cuthbert không đi theo ông. Ông đội chiếc mũ quý tộc, đứng bên cạnh tượng vịt đồng trước cửa hàng vịt quay, mỉm cười gật đầu chào những người qua đường. Người Trung Quốc càng già càng ý tứ, còn bạn bè nước ngoài thì lại trái ngược, bọn họ rất nhiệt tình, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ba người bắt đầu cuộc gặp bằng những cái ôm. Trần Tây An vươn tay mời ông lão vào trong nhà hàng, bước tới gian phòng nhỏ được đặt trước. Vừa hay vị trí gần cửa sổ, xuyên qua song cửa sổ đỏ son mang phong cách Trung Quốc, còn có thể nhìn dòng người qua lại ngoài kia.
Tiến sĩ Phùng nói rất vui khi được gặp mặt bọn họ, mặc dù tiếng Trung không tốt nhưng ông vẫn nói liên hồi, mở album trong điện thoại ra cùng bọn họ thảo luận những góc kiến trúc mà người Pháp không muốn để ai biết, có chi tiết khiến ông bất ngờ cùng rung động.
Những bức ảnh ông lão chụp đều nằm ở góc có bóng râm dưới nắng, có lẽ ban đầu khi xây dựng kiến trúc cũng không có dự tính này, chẳng qua góc độ chiết xạ lại ánh sáng mặt trời được ông tình cờ nắm bắt, dường như mang theo hơi thở của những câu chuyện cổ xưa, giống cá voi, đại bàng, con nhím…
Đây là cảnh giới của bậc thầy, am hiểu nắm bắt góc độ đẹp, tiến tới sáng tạo nên truyền kỳ.
Ăn được một nửa, Trần Tây An thẳng thắn trình bày rõ nguyên nhân mình hẹn ông:
– Tiến sĩ, dự án tháp Dubai 2 sắp khởi động, cháu biết bác đang tìm kiếm thành phần mới hơn để thay máu, cháu ở bên này không thể đi được, chỉ đành tiếc nuối bỏ qua. Tâm Nhất là người cháu tin tưởng nhất, cháu muốn đề cử cậu ấy với bác.
Tiến sĩ Phùng tỉnh bơ cầm miếng vỏ bánh chấm qua chấm lại đĩa sốt đậu ngọt, ăn say sưa xong thì xoa xoa miệng, bấy giờ như thể mới hồi phục thính lực, nhìn hắn cười nói:
– Không cần cậu đề cử, tôi ấn tượng rất sâu về cậu Tâm Nhất đây, tôi phải nói thêm một lần nữa, tôi rất thích tên của cậu.
Tiền Tâm Nhất cười cười:
– Vậy cháu cũng cảm ơn bác thêm lần nữa.
Tiến sĩ Phùng:
– Cậu là cấp trên của Tây An, đương nhiên cậu phải rất ưu tú. Chẳng qua tôi không hứng thú biết về những dự án nổi tiếng trước đây cậu từng làm. Tôi chỉ muốn hỏi cậu có thích công việc của mình không?
Tiền Tâm Nhất ngừng một lát, thừa biết đây là một cái hố, nhưng anh vẫn nhảy xuống, anh nói:
– Cháu không thích.
Hết chương 70