• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

***

Trở nên giàu sang đã gần hai mươi năm nay, những chuyện có thể khiến Hách Kiếm Vân cảm thấy áy náy không nhiều. Chuyện Trần Thụy Hà thẳng thắn chất vấn chính là một trong số đó.

Cửa mở ra, anh ta không bước vào mà đứng ở cửa hỏi ngay:

– Trương Hàng nói cậu ta không biết rõ về chuyện xóa bản vẽ thi công chính xác của Tiền Tâm Nhất, bảo em tới đây hỏi sếp.

Ngón tay Hách Kiếm Vân đặt trên tay nắm cửa khẽ cử động, thầm nghĩ, cuối cùng thì cậu ta cũng đã biết rồi.

Hai công nhân thương tật cùng với Tiền Tâm Nhất đều là những người chẳng liên quan gì đến Hách Kiếm Vân, thời gian bận rộn có thể khiến ông ta hoàn toàn quên đi những người này. Nhưng Trần Thụy Hà thì khác, mỗi ngày anh ta đều chạy ngược chạy xuôi vì dự án biệt thự, song lại chẳng hề hay biết ngay sau khi xảy ra sự cố, Hách Kiếm Vân đã vứt bỏ nó rồi.

Bộ sáu căn biệt thự này vốn dĩ là của ông ta và một người bạn họa sĩ góp chung, mỗi người ba căn, sau khi cải tạo thành phòng trưng bày nghệ thuật sẽ xin cấp quyền sử dụng tài sản văn hóa.

Hách Bân sinh vào tháng sáu, nên căn biệt thự số 6 ông ta để dành lại cho anh. Dự tính xây dựng xong sẽ tạo phòng trưng bày cá nhân của Hách Bân, bày những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của anh ta, không mở cửa, chỉ cho phép bản thân Hách Kiếm Vân và người nhà tới tham quan.

Ấy thế mà ngay đến cả Trương Hàng vẫn luôn canh chừng ở hiện trường cũng không ngờ đến chuyện sẽ xảy ra sự cố an toàn, Hách Kiếm Vân có nằm mơ cũng không tưởng tượng được chuyện xây được một nửa thì dầm lại gãy. Cũng giống như đứa con trai còn chưa bắt đầu cuộc đời của ông ta. Ông ta cảm thấy căn biệt thự này không may mắn, nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng chuyển nhượng cho một người bạn của ông bạn họa sĩ kia.

Ông ta lăn lộn chốn thương trường nhiều năm, sớm đã luyện ra lòng dạ cứng rắn. Nếu như nói trong sự cố này có ai khiến ông ta cảm thấy phải suy nghĩ thì đó chính là Trần Thụy Hà. Trần Thụy Hà đã dốc lòng làm việc cho ông ta, nhân viên như vậy hiếm có khó cầu, Hách Kiếm Vân không muốn để anh ta phải chạnh lòng.

Cả đời này sự nghiệp của ông ta xuôi chèo mát mái, ông ta chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu đứa con trai còn sống. Hách Bân chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ông ta, tuổi tác càng lớn thì càng dễ nhớ về những chuyện đã qua, càng nghĩ nhiều lại càng không thể chấp nhận được.

Sau khi gặp lại, mỗi lần ông ta nhìn Trần Tây An, thấy hắn ăn mặc Tây trang thẳng thớm, nghe hắn ăn nói ung dung đĩnh đạc thì thù hận trong lòng ông ta sẽ càng nhiều hơn… Nếu năm ấy hắn không thực hiện chuyên đề thì bây giờ Hách Bân cũng sẽ mang dáng dấp tuấn tú giỏi giang như vậy.

Thực ra có rất nhiều sai lầm đã đúc thành chỉ trong nháy mắt bốc đồng vậy thôi. Lời đề nghị từ Trương Hàng khiến ông ta động lòng tới mức mất hết lý trí, cũng chẳng để tâm suy xét đến tương lai của Trần Thụy Hà.

Ông ta thực sự chột dạ, cho nên chẳng so đo với giọng điệu như thẩm tra tội phạm của anh ta, chỉ cau mày, trên trán hằn lên vết nhăn rõ ràng, nghiêm túc nói:

– Cậu đang nói gì không đầu không cuối vậy!

Thấy sắc mặt ông ta sầm xuống, Trần Thụy Hà mới định thần lại dưới sự uy nghiêm của ông ta. Trần Thụy Hà dụi mặt, trong lòng bỗng thấy thật bi ai:

– Xin lỗi sếp Hách, có lẽ em bị gió lạnh công trường thổi nhiều quá nên phát sốt rồi. Là em hồ đồ, sếp đừng so đo với em.

Hách Kiếm Vân vẫn trưng ra vẻ mặt như ai thiếu nợ:

– Sốt rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi.

– Trong lòng có chuyện, nghỉ ngơi cũng không được yên. – Trần Thụy Hà điều chỉnh cảm xúc, cười nhạt – Sếp Hách, chuyện là thế này, chiều nay em phát hiện ra điểm đáng nghi liên quan tới chuyện xử lý sự cố gãy dầm mái lấy ánh sáng của căn biệt thự số 6, em cho rằng quyết định hủy bỏ tư cách người phụ trách và buộc thôi việc Tiền Tâm Nhất là sai. Em cảm thấy nên tập trung họp một lần nữa, giúp cậu ấy…

Hách Kiếm Vân bất chợt nhiêm mặt cắt lời anh ta:

– Khó khăn lắm mới đè được chuyện này xuống, không ai nhắc đến thì chúng ta đã nên cảm ơn trời đất lắm rồi! Họp? Lại khiến người nhà cảm thấy bất bình, lại làm ầm lên một lần nữa? Nếu không sai thì tại sao với tính cách của Tiền Tâm Nhất, tại sao cậu ta phải im lặng không nói một lời để cậu úp chậu cứt lên đầu cậu ta?

Ông ta đổi sang giọng ẩn ý pha lẫn vẻ bất đắc dĩ:

– Thụy Hà, cậu có đang lo nhiều chuyện quá không vậy?

Trong lòng Trần Thụy Hà văng vẳng nghìn câu chửi “đm”, anh ta thừa nhận mình có hơi thiên vị Tiền Tâm Nhất, cũng cảm thấy hành vi ngoan ngoãn nhận tội của anh rất không bình thường. Nhưng sự thực thì viện thiết kế không nên nhận trách nhiệm chuyện này, trả sự trong sạch cho người ta cũng là việc nên làm. Kết quả qua miệng của ông chủ lại trở thành anh ta chỉ biết lo cho người ngoài.

Xem ra anh ta sẽ không nhận được đáp án mình mong muốn rồi, Trần Thụy Hà khó chịu không thở nổi, song cuối cùng vẫn cho Hách Kiếm Vân cơ hội xuống nước:

– Chắc là vậy, dự án nhiều việc quá, em hơi mệt, sếp cũng nghỉ ngơi sớm đi, em về trước đây.

Biệt thự mà Hách Kiếm Vân đang ở một tầng chỉ có hai hộ, hành lang không dài, trước lúc Trần Thụy Hà bước vào thang máy, phía sau chợt truyền tới giọng nói rất khẽ của Hách Kiếm Vân:

– Cậu xóa email thừa ra trong hòm thư của mình đi.

Trần Thụy Hà chợt dừng bước, nhưng không quay đầu lại:

– Email thừa nào cơ?

Hách Kiếm Vân im lặng mấy giây, nói không có gì hết rồi để anh ta đi. Trần Thụy Hà ngẩng đầu nhìn bóng người phản chiếu trên tấm kính phòng cháy, râu ria xồm xoàm, mặt mày suy sụp, một người đàn ông trên bốn mươi tuổi rồi mà chẳng thể tìm được tiếng nói của mình.

Ngay sau đó anh ta bật cười, nụ cười đau khổ chua cay. Tiền Tâm Nhất có tiếng nói mạnh mẽ, nhưng cuối cùng anh mất đi chức vụ trưởng phòng.

***

Không còn chức vụ cũng có điểm tốt của nó, Tiền Tâm Nhất đã được trải qua một khoảng thời gian thảnh thơi.

Hẳn là thời vận của Myles còn chưa tới, những dự án cũ thì đã xong, dự án mới còn chưa tới, hầu hết đều là những phòng kinh doanh. Một mình Tiền Tâm Nhất phụ trách một tứ hợp viện chưa cần gấp, kiểu dáng ba sân, phòng bên và sương phòng theo hình thức cổ kính cố định, bố trí mặt bằng gần như chẳng cần phải chú ý.

Cảm giác rảnh rỗi chẳng khác nào có một kỳ nghỉ sau khoảng thời gian dài bận rộn. Anh đeo tai nghe, nằm nhoài ra bàn máy tính, từ đường thể hiện điện mạnh điện yếu tới những kẻ sọc trên ống thoát nước, mỗi một chi tiết đều rất rõ ràng, vẽ luôn cả hình chiếu ba chiều, hình chiếu trục đo không lấy tiền. Vẽ xong vẫn còn thừa thời gian, anh còn học theo kiến trúc sư nước ngoài cho thêm cả đường sáng và bóng vào trên bản vẽ 2D.

Hiệu quả của những chi tiết nhỏ này đối với mặt chính vô cùng rõ ràng dễ thấy, mặc dù rất lãng phí thời gian nhưng Tiền Tâm Nhất càng nhìn càng thấy hài lòng, anh cho rằng kỹ năng vẽ CAD của mình đã đạt tới đỉnh cao của kỹ thuật.

Chẳng qua đang giàu về nghèo rất khó, anh đã từng đắc ý với cái đẹp, về sau sẽ chẳng chấp nhận được cái bình thường.

Trần Tây An thì không thoải mái như vậy, công việc ở nhóm K đang rất căng thẳng, chính vì đang làm bản vẽ thiết kế để xin phê duyệt cho dự án công trình đồng bộ hóa của một ngân hàng. Tuần trước hắn tăng ca hai đêm, đến bốn giờ sáng mới về đến nhà. Sáng nghỉ ngơi nửa ngày, chiều lại tới công ty tiếp tục cường độ ấy.

Tiền Tâm Nhất vừa về nhà đã thấy hắn ngồi đó vẽ mặt chính, ghé vào nhìn mới thấy đơn điệu tới mức chẳng dám nhìn thẳng, anh xoay người quăng áo khoác của mình lên sofa, chẳng hề che giấu sự khinh thường:

– Mù rồi!

Tay trái Trần Tây An nhập số liệu, tay phải di chuột, tiếng lạch cạch không ngừng vang lên bên tai, hắn vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cười nói:

– Mù tốt lắm, anh cũng mù rồi, rót cho anh cốc nước nhé.

Tiền Tâm Nhất tới bên bàn trà rót một cốc nước rồi ngửa cổ tu sạch, xong xuôi mới rót cốc khác đưa đến bên miệng hắn, khẽ đẩy lên trên:

– Còn thừa bao nhiêu? Có cần giúp không?

– Có, – Trần Tây An nói – Nấu cơm cho anh được không?

– Trước mười hai giờ không làm xong thì gọi em. – Tiền Tâm Nhất úp cốc về chỗ cũ rồi mở tủ lạnh ra, phát hiện ông nội trợ gần đây bận tới mức chân không chạm đất, ngay cả trứng gà cũng hết mất rồi, vì thế anh đeo giày đi xuống dưới tầng.

Mặc dù Trần Tây An nói không cần anh giúp, nhưng để một mình hắn làm phải tới hai ba giờ sáng mất. Tiền Tâm Nhất nhận phần PPT mà hắn còn chưa bắt tay vào làm. Hai người làm việc đến nửa đêm, đến lúc nằm thẳng trên giường rồi đều thấy hoa mắt căng não.

Ngày nhóm K nộp bản vẽ, nhóm trưởng Vic mời cả nhóm đi… hộp đêm bung xõa.

Người nước ngoài sống tại Trung Quốc rất biết cách quẩy bar, thành viên trong tổ toàn là đàn ông, kết hôn rồi cũng có mà chưa kết hôn cũng có. Nơi mà Vic chọn mời khách đương nhiên cũng có phục vụ đặc thù, anh ta luôn miệng nói không phải khách sáo, gọi cho mỗi người một cô em thân hình nóng bỏng, mỗi người một phòng riêng.

Trên sân khấu, ca khúc nhạc Jazz được hát theo kiểu rống khàn cả giọng, cậu chàng gõ trống như uống nhầm thuốc, gật điên cuồng. Dưới sàn nhảy, cả đám người uốn éo đưa đẩy dán vào nhau nhảy tưng bừng. Trần Tây An cảm thấy ồn tới mức sắp tâm thần phân liệt, muốn chạy nhưng Vic lại đẩy anh vào mấy cô gái kia.

Hắn chỉ đành ngồi xuống sofa chờ mọi người quẩy xong, kết quả bị cô gái với bộ tóc giả màu vàng mà Vic đã chia cho hắn dùng bộ ngực đẩy vào trong góc. Vốn dĩ hắn còn cho rằng cô gái này hơi quá đáng, quay đầu nhìn thấy Vương Nguy sắp bị một cô gái khác đè lên sofa, vùng vẫy mãi lâu không thể bò dậy, còn đâu dáng vẻ nhã nhặn ngày xưa, hắn lập tức cười ngặt nghẽo.

Trần Tây An lấy cớ nhờ cô gái kia đi lấy cho mình một ly đồ uống, trả lời tin nhắn của Tiền Tâm Nhất trong bối cảnh âm thanh ồn ào: “Có người muốn rape Vương Nguy, nhìn ảnh này.”

Tiếp theo đó, hắn tải tấm ảnh Vương Nguy chật vật chống cự lại cô gái trên sofa lên QQ.

Tiền Tâm Nhất biết hôm nay là ngày bọn họ nộp bản vẽ, tối đến về nhà còn thuận đường mua một miếng bánh kem, cũng biết rõ chắc chắn có liên hoan, cho nên không chờ hắn về ăn cùng. Cơm nước xong xuôi, anh tới trước tủ lục quần áo mùa thu, biến chiếc tủ quần áo thành một bãi rác. Bởi vì lộn xộn quá không muốn dọn, anh giả vờ như không nhìn thấy căn phòng bừa bộn này, ra ngoài phòng khách xem tivi, dù sao chắc chắn Trần Tây An cũng không chịu đựng được.

Xem tới hơn mười giờ thì gà gật buồn ngủ, tiếng chuông tin nhắn đã kéo anh giật mình. Vừa nhìn thấy ảnh, anh lập tức cười tỉnh hẳn, gọi luôn qua cho Trần Tây An: “Nhóm trưởng của anh giàu thật đấy, không nhìn ra anh ta dâm vậy đâu, tới thẳng hộp đêm liên hoan luôn hả. Mẹ ơi, nhìn biểu cảm khuất nhục của Vương Nguy như muốn tự sát luôn rồi kìa, anh mau kéo anh ấy lên.”

“Vic rất phóng túng.” Trần Tây An nói: “Được rồi, anh đi đỡ Vương Nguy lên. Em tới đây bấng anh đi mau lên, nơi này không thích hợp với người đàn ông đã có chồng không quan tâm nữ sắc như anh đâu.”

Tiền Tâm Nhất cười hắn không biết xấu hổ:

“Anh cũng có chân cơ mà, muốn về thì tự về.”

Trần Tây An bị vạch trần cũng không xấu hổ, cười nói: “Anh sợ em biết anh tới hộp đêm lại nổi cáu, thuận tiện thử thăm dò xem em có ghen hay không.”

“Em ghen lắm đấy, nói cho anh biết thế.” Tiền Tâm Nhất khoanh chân suy nghĩ, nhưng chẳng nghĩ ra được câu đe dọa nào, “Chẳng qua tất cả phải dựa vào tự giác, về sớm là được.”

Tiếng cười trầm thấp của Trần Tây An truyền qua loa điện thoại: “Được.”

Hết chương 79

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK