Trần Tây An bước vội tới chân tường, chuyện đầu tiên làm là kéo Tiền Tâm Nhất xuống. Bởi vì sợ làm anh giật mình nên hắn không dám kéo mạnh, chỉ nắm chặt ngón tay, đỡ anh xuống như đỡ lão phật gia khởi giá.
Thấy hắn căng thẳng tới mức sắp tè ra quần đến nơi, Tiền Tâm Nhất không dám cười, gắng gượng nghiêm mặt bước xuống. Ngay lập tức bị Trần Tây An kèo lùi về sau mấy bước ôm chặt vào lòng, cánh tay hắn siết rất chặt, không giống như giam cầm mà giống như dựa vào hơn. Trần Tây An thở phào một hơi, dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên trên người Tiền Tâm Nhất.
Hắn dùng má khẽ cọ vào cổ Tiền Tâm Nhất, thân nhiệt ấm nóng khiến hắn dần bình tĩnh lại sau cơn hốt hoảng, cảm giác mừng rỡ dần dần lên cao. Tựa như “Chẳng biết họa hay phúc” mà tiến sĩ Phùng nói đến rồi, ếch hắn nấu cuối cùng cũng chín.
Trần Tây An lẩm bẩm:
– Anh sẽ sửa, em đừng hơi tí lại trèo lên tường bao sân thượng được không. Cho dù em chuyên nghiệp thì cũng rất nguy hiểm.
Tiếng tim đập thình thịch dữ dội truyền qua lồng ngực áp sát nhau. Tiền Tâm Nhất bị ghìm cánh tay, cử động khuỷu tay của mình vỗ vỗ lưng an ủi hắn, sau đó bật cười:
– Anh nói hay thật đấy, cứ làm như em nghiện trèo tường không bằng… này, buông lỏng cánh tay một chút, em phải dùng tay.
Trần Tây An buông lỏng tay, để anh có thể vươn tay ra:
– Anh không có ý này, anh… bỏ đi, bây giờ đầu óc anh đang rất hỗn loạn.
– Anh cảm thấy như đang nằm mơ đúng không? – Tiền Tâm Nhất trêu chọc.
Ôm nhau thế này nóng thật, nhưng bầu không khí rất tốt, có lẽ do đã suy nghĩ kỹ càng rồi cho nên không phải mất tự nhiên. Anh dùng hai tay được giải phóng ôm lấy đầu Trần Tây An, xoay đầu hắn để bên má đối diện với mình. Do dự một lát, cuối cùng cùng hôn lên chỗ bị tát kia:
– Hỗn loạn cũng không phải lo, ngày mai bắt đầu tỉnh táo là được. Chiều nay em không nên tát anh. Em xin lỗi anh, tuy nhiên chuyện anh sai là sự thật chẳng thể chối cãi, lần sau không được tái phạm nữa đâu đấy.
Niềm hạnh phúc tới quá bất ngờ, Trần Tây An cảm thấy không chân thực, nhưng nỗi sợ của hắn là thật, xúc cảm trên má tuy vô cùng nhẹ nhàng cũng là thật. Trái tim chua xót chẳng nói nên lời, cảm kích và may mắn bao trọn lấy nó. Cảm ơn vận mệnh giúp hắn có thể gặp được người này, may mắn vì người hắn thích mang lại năng lượng tích cực đến vậy.
Thức tỉnh muộn màng từ cơn ác mộng dài sáu năm. Một lần nữa đứng trên lầu cao thoáng đãng, hắn vẫn sẽ hoảng hốt vã mồ hôi, ảo ảnh Hách Bân vẫn rơi từ nơi đây xuống. Nhưng có người chống đỡ cho hắn, giúp hắn từ từ nhìn thẳng vào nơi đây. Âm thanh vỡ nát của thứ gì đó nhộn nhạo trong tim Trần Tây An. Hắn thầm nghĩ, hẳn là xiềng xích ghìm bước chân hắn đây mà.
– Không có lần sau! – Giọng hắn nghẹn ngào, hôn lên cửa sổ linh hồn của Tiền Tâm Nhất. Ánh mắt từ nơi ấy tràn ngập dịu dàng, khiến hắn bất giác đắm chìm bên trong.
Tiền Tâm Nhất bất đắc dĩ nhắm một con mắt, con mắt kia híp lại vẫn nhìn hắn. Trần Tây An thấy buồn cười lắm, hắn nhếch khóe miệng lên, nhưng lại có giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống. Hắn vươn tay lên, che con mắt đang híp của Tiền Tâm Nhất.
Người này không có tật xấu gì, chẳng qua quá coi trọng thể diện. Tiền Tâm Nhất thầm thở dài một tiếng trong lòng. Anh bèn chiều theo ý muốn của Trần Tây An, giả vờ mình ngủ mất rồi.
Quả cầu thông gió mạ thiếc xoay không ngừng nghỉ, phản xạ ánh đèn của thành phố về đêm, tựa như ánh đèn neon bạc ảm đạm biến nơi đây thành một vũ đài không khán giả, còn nhân vật chính thì trong mắt chỉ có nhau.
Khi bước xuống khỏi sân thượng nơi gió lạnh càn quét, mười hai giờ cũng gần điểm. Đói tới mức không dẹo được nữa, cũng không có nơi nào để ăn, bọn họ bèn dắt tay nhau về nhà Trần Tây An. Chủ nhà nấu mỳ, hai người khom lưng ngồi ăn bên bàn trà.
Vốn có bàn ăn cho sáu người ngồi, nhưng chỉ trách Tiền Tâm Nhất đói như cún, Trần Tây An vừa quay đầu đã thấy người đàn ông giỏi giang này bưng bát mì chạy biến, chạy được một nửa thì bị bỏng rát cả lòng bàn tay, nửa đặt nửa quăng lên bàn trà. Nước mì văng ra không ít, dù sao cũng bẩn, ăn ở đây đỡ mất công lau bàn.
Tiền Tâm Nhất gắp miếng trứng nướng bằng lò vi sóng lên rũ rũ tép khô ở trên xuống. Trần Tây An cạn lời:
– Hành không ăn, giá đỗ không ăn, xương sườn không ăn, thịt dê không ăn, tép khô không ăn thì chắc chẳng ăn được nhiều hải sản, trước đây mẹ em không đánh em à?
– Trước đây làm gì có xương sườn, thịt dê mà ăn. – Tiền Tâm Nhất ngâm trứng vào trong nước mì, chẳng biết đang đắc ý điều gì – Mẹ em cảm thấy em là người dễ nuôi nhất trong thôn, quanh năm suốt tháng ăn đĩa khoai tây thái sợi xào cũng được.
– Rất tiếc. – Trần Tây An vươn đũa ra, chợt gắp một dúm tép khô vào trong bát anh – Anh không phải mẹ em, đừng có kén ăn.
Đánh úp thắng được ở chỗ khiến người ta không kịp đề phòng. Nhìn mấy con tép lều phều trên bát mỳ của mình, Tiền Tâm Nhất ngây người một lát mới sực nhớ ra rằng Trần Tây An là một người rất xét nét, lập tức cảm thấy hoảng sợ:
– Chuyện này mà cũng quản hả? Trần Tây An anh không phải là gà mẹ đấy chứ? Em nói cho anh biết em không chịu nổi người như vậy đâu.
Trần Tây An bật cười:
– Đừng hoảng, anh không phải người như vậy. Chỉ cần không kén chọn thức ăn, không vứt tất thối bừa bãi, không một tháng mới đổ rác một lần thôi. Những chuyện khác anh đều mặc kệ.
Tiền Tâm Nhất tỉnh bơ dùng đũa gạt tép thành một đống trên mì, anh không thích mùi tanh của hải sản, chuẩn bị ăn từ dưới lên:
– Tốt nhất anh đừng quản những chuyện này, chắc chắn em sẽ ghét anh đấy.
Người đã quen sống một mình thường sợ trói buộc, Tiền Tâm Nhất còn thuộc dạng độc thân tới mức mình đồng da sắt. Trần Tây An nhìn thấy nhưng không nói gì, ung dung gắp dưa muối:
– Để sau hẵng nói, chưa biết chừng em còn không khống chế được đòi quản anh thì sao?
Tiền Tâm Nhất kinh ngạc:
– Làm gì có chuyện đó.
Trần Tây An mím môi cười, bảo anh ăn nhanh lên. Một lát sau, hắn chợt ngẩng đầu nhìn người đối diện:
– Tiền Tâm Nhất… tại sao em lại đột ngột đồng ý ở bên anh?
Còn nửa câu nữa hắn không dám nói ra miệng: Vì cảm thấy anh đáng thương sao?
Tiền Tâm Nhất úp bát mỳ lên mặt húp nốt tí nước còn sót lại, nghe vậy thì sững người, sau đó húp sạch nước rồi mới lộ mặt ra, nhìn vào mắt Trần Tây An nói:
– Thực ra không phải đột ngột, em đã bắt đầu có suy nghĩ ấy từ lúc Lưu Dịch Dương vẫn còn ở đây rồi, nhưng vẫn muốn suy nghĩ thật kỹ mới nói cho anh. Thấy không ổn thì coi như chưa từng có chuyện này.
Nói như vậy thì anh cũng nghĩ hơn một tháng rồi, biểu hiện vô cùng thận trọng chứ không phải xúc động nhất thời. Trái tim Trần Tây An mềm nhũn, cầm lấy chiếc bát trống không của Tiền Tâm Nhất, trong lòng có hàng ngàn, hàng vạn lời muốn nói nhưng đến bên môi chỉ biến thành một câu:
– Cảm ơn em.
Cảm ơn em đã ghé thăm đêm nay, cảm ơn em đã cổ vụ trên sân thượng, cảm ơn em đồng ý ở bên anh.
Hắn không còn trẻ nữa, cho nên cũng không cần phải hứa quá nhiều. Xuất phát từ trái tim, thể hiện bằng hành động, đây là người đầu tiên hắn yêu trong sinh mệnh này, cứ để thời gian chứng minh rằng người đó cũng là duy nhất.
– Khỏi khách sáo. – Tiền Tâm Nhất không biết xấu hổ – Anh đứng dậy thì tiện làm cho em thêm nửa bát mì nữa đi.
Dọn dẹp bát đũa xong cũng gần một giờ. Trần Tây An không giữ lại thì Tiền Tâm Nhất cũng chẳng có ý định đi. Trần Tây An rửa bát xong ra ngoài, nhìn thấy anh đang ngồi trước máy tính xem email bèn ngồi xuống sofa đơn sát bên anh:
– Có email mới hả?
Hai người đều biết rõ trong lòng là email gì, Tiền Tâm Nhất xoay nửa vòng ghế đối diện với hắn:
– Vẫn chưa, nhưng có lẽ muộn nhất thì mai sẽ có thông tin gửi tới.
Trần Tây An lộ ra biểu cảm hổ thẹn. Tiền Tâm Nhất xoa rối tung tóc hắn lên, nói:
– Không ai là không phạm sai lầm cả, biết sai biết sợ, sau này mới không dám đối phó tùy tiện nữa. Trước đây em cũng từng phạm sai lầm, cho nên bây giờ cho dù Cao Viễn có nói em nhát gan, em cũng sẽ không chịu dễ dãi, nhát gan thì nhát gan vậy.
Trần Tây An đẩy bàn tay đang tác quái của anh ra:
– Sai lầm gì?
Tiền Tâm Nhất vươn tay phải ra cho hắn xem, Trần Tây An phải ghé sát đến gần mới nhìn thấy vết sẹo dài vắt ngang nằm phía dưới cổ tay một centimet, dấu vết không sâu nhưng vẫn lờ mờ nhìn thấy hình bóng của mũi khâu. Tiền Tâm Nhất nói:
– Đây là vết sẹo vật liệu đá rơi xuống từ tầng hai sượt qua ở công trường hồi theo thầy học CAD, nhìn ngoài không có vấn đề gì nhiều song gân bị đứt, đến bây giờ cổ tay vẫn không thể dùng sức.
Trần Tây An nắm lấy tay anh vạch tới vạch lui, chờ anh nói tiếp.
– Anh có biết điểm thú vị nhất trong câu chuyện này là gì không? Phiến đá đó là do chính tay em đánh số, chính tay em treo lên trên. Lúc ấy em còn trẻ, tính cách cũng qua loa đại khái, hơn nữa cảm thấy nghề này vừa chán vừa không kiếm được tiền, làm việc hấp tấp hơn Tiểu Triệu nhiều. Thầy bảo em kiểm tra từng phiến đá xem có vết rạn không và độ sâu của mũi khoan đã đủ chưa. Em ngại lằng nhằng nên còn chẳng muốn nhìn qua. Cho tới khi phiến đá kia rơi xuống.
Anh đặt tay nằm ngang, làm động tác rơi nhanh xuống:
– Như vậy đấy, một bóng đen vụt qua, vết thương tuy nhỏ nhưng mà sợ chết khiếp. Bất ngờ lắm luôn, chẳng khác gì có người rơi xuống. Khi ấy có bác ở hiện trường nói, nếu em đứng bên trái 20 centimet nữa thôi thì không chỉ đứt gân thôi đâu, mà đứt luôn cả đầu.
– Sau đó em không dám nữa, cho dù có muộn đến nửa đêm cũng phải kiểm tra xong mới ngủ, ra đời làm ăn đều phải thế thôi. Em biết sau này anh sẽ không tái phạm nữa, vậy nên lần này em sẽ bảo vệ anh.
Tiền Tâm Nhất không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng mỗi lời anh nói đều có thể chọc trúng tim Trần Tây An. Hắn cụp những ngón tay anh lại, ghé sát đến gần hôn lên vết sẹo kia rồi “ừ” một tiếng. Nhớ tới Cao Viễn, nhớ tới Trần Nghị Vi, hắn thầm nghĩ: Anh cũng sẽ bước tới độ cao có thể bảo vệ được em, mặc dù có lẽ em cũng không cần.
Đây là đêm bình an trước cơn bão, chờ ngày mai trong hòm thư xuất hiện email thông báo về sự cố này, nhất định Cao Viễn sẽ tỏ thái độ với Tiền Tâm Nhất đầu tiên. Ông ta rất khéo léo khi đối xử với cấp dưới, chỉ trút lời khó nghe xuống cán bộ dưới mình một cấp khi đóng cửa lại, còn đối với nhân viên mà cán bộ quản lý, lúc nào ông ta cũng tươi cười. Cho nên hình tượng của ông ta trước mặt đại đa số nhân viên đều là vị lãnh đạo vô cùng giống người.
Cho dù người ký tên trên giấy tờ là Triệu Đông Văn, tên được ký là Trần Tây An, nhưng ông ta chẳng quan tâm mấy chuyện này, nguyên nhân duy nhất chỉ do Tiền Tâm Nhất thiếu trách nhiệm.
Trần Tây An thở dài một hơi:
– Phía sếp Cao…
Tiền Tâm Nhất đã đoán trước một màn mắng xa xả tối mặt, với tâm thái của con lợn chết không sợ nước sôi, anh nói:
– Tùy ông ta thôi, anh cứ coi như điếc là được.
Trần Tây An: … Nếu em thực sự vô tâm như vậy thì tốt rồi.
– Được rồi. – Trần Tây An đứng dậy, thuận tiện kéo anh lên – Đi tắm đi, muộn rồi. À còn nữa, em ngủ chung với anh không?
Tiền Tâm Nhất khinh bỉ hắn:
– Có ai mới ngày đầu yêu đương đã ngủ chung không. Nếu không phải muộn thế này thì em còn muốn về nhà đấy, USB của em vẫn để ở nhà.
Thực ra anh không quen ngủ chung với người khác, cũng cần phải có thời gian để quen dần với thói quen sinh hoạt, tính cách, ăn ở.
– Còn về nhà nữa! Trời ạ, – Trần Tây An cười ngặt nghẽo – Em là con gái hả?
– Cút đi. – Tiền Tâm Nhất đẩy hắn – Em sợ mình hủy mất sự trong sạch của anh.
Trần Tây An mỉm cười nhảy ra ngoài:
– Anh không sợ em cứ tới đi.
– Ỏ, bây giờ em mới phát hiện ra anh hơi hèn hèn đấy.
Hết chương 40