Một đám người lục tục ngồi xuống, cô gái kia phát cho mỗi người một xấp tài liệu về dự án. Trần Tây An mở ra xem, phần lớn đều là những tấm ảnh cảnh thực khi xây dựng biệt thự xong. Trần Thụy Hà nói một vài lời khách sáo như trong những buổi xã giao thông thường, sau đó ngồi xuống bắt đầu trình bày những yêu cầu cơ bản và thẩm mỹ của ông chủ nhà mình.
Tiền Tâm Nhất giở tài liệu theo lời anh ta nói, ghi chép lại bình luận đánh giá về từng căn lầu, vừa trả lời những câu hỏi của anh ta.
– Tôi cảm thấy vật liệu đá màu vàng này rất đẹp, trưởng phòng Tiền, đây là loại đá gì vậy?
Kỳ thực Tiền Tâm Nhất cũng không hiểu biết nhiều về mấy loại vật liệu, thông thường khi làm tường ngoài mới phải cần hiểu biết về nó. Nhưng nhà đầu tư thì thường rất chú trọng đến những vấn đề này, bởi vì nó trực tiếp đề cập tới hiệu quả thẩm mỹ. Anh đang định nói mình không rõ lắm, đầu gối bên dưới bàn chợt bị người ta huých một cái không mạnh, song cũng khó mà lờ đi.
Tiền Tâm Nhất hơi hơi nghiêng mặt qua, phát hiện Trần Tây An đang viết chữ, đưa mắt liếc nhìn quyển sổ ghi chép một cái. Anh cũng nhìn theo, phát hiện chữ hắn viết ở một góc: Đá marble vàng, đừng…
Trần Thụy Hà vẫn đang chờ đáp án, Tiền Tâm Nhất chợt vươn tay trái khoác lên vai Trần Tây An:
– Để kỹ sư Trần của chúng tôi nói với anh nhé, anh ấy tương đối hiểu biết về mấy loại vật liệu đá này.
Điều này chẳng khác nào anh thừa nhận mình không biết, chẳng qua các phương diện của ngành này rất rộng, ai mà chẳng có thứ mà mình không hiểu, thực ra chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng nếu như có người muốn bới móc vậy thì đã sai lại càng thêm sai.
Trần Thụy Hà còn chưa nói gì, Trương Hàng đã nói xen vào trước:
– Ồ, trưởng phòng Tiền của chúng ta thật biết cách tạo cơ hội, đúng là một vị lãnh đạo tốt.
Mặc dù ngoại hình của Trần Tây An tương đối xuất chúng, vì nãy giờ hắn gần như im lặng không nói gì, cho nên rất dễ bị lờ đi khi ngồi giữa đám lãnh đạo, cộng thêm tư thái của Tiền Tâm Nhất khá sắc bén, còn hắn vẫn luôn ghi chép, cho nên bị Trương Hàng nhầm tưởng là cấp dưới của Tiền Tâm Nhất.
Trần Tây An không cảm thấy có vấn đề gì, người nói chuyện bằng thực lực như hắn sẽ không tranh cãi không đâu. Ngược lại do có mối thù lâu năm, Tiền Tâm Nhất không nghe ra gã đang châm chọc mình mà cảm thấy lời này để công kích bạn cộng tác của mình hơn:
– Hiểu lầm lớn rồi! Sếp Trần, sếp Nhiếp, tôi nhất định phải giải thích một chút, chỉ có sếp của chúng tôi mới có thể cho kỹ sư Trần được cơ hội thôi, mọi người đừng hại tôi.
Trần Thụy Hà thoáng vẻ ngạc nhiên, bởi vì tác phong làm việc độc đoán của Tiền Tâm Nhất rất nổi danh trong ngành, anh đã nói thế, đủ để chứng minh người này không tầm thường như nhìn thoáng qua. Nhưng anh ta vẫn cười kéo về chủ đề ban đầu:
– Vậy sau này chắc còn cần phiền tới kỹ sư Trần nhiều rồi, kỹ sư Trần cho hỏi loại vật liệu đá này là?
Trần Tây An mỉm cười như thể chưa có chuyện gì xảy ra, nói:
– Sếp Trần, đây là đá marble vàng, một loại đá hoa cương thuộc hệ màu từ be tới màu vàng kim, trong nước cũng gọi nó với cái tên hoa hồng hoàng kim, sản xuất ở Mông Cổ, mức giá ba trăm tới bốn trăm tệ một mét vuông.
Ngoại trừ thẩm mỹ ra thì thứ mà chủ đầu tư quan tâm nhất chính là giá tiền. Những lời Trần Tây An diễn đạt đúng với mục tiêu lại không dài dòng thừa thãi như những cửa hàng vật liệu cần đẩy mạnh tiêu thụ. Trần Thụy Hà bất giác ngồi thẳng hơn, hỏi tiếp:
– Vậy theo kinh nghiệm của kỹ sư Trần, sử dụng loại vật liệu đá này gia công thì mất khoảng bao nhiêu tiền một mét vuông? Còn hiệu quả thẩm mỹ của nó sẽ duy trì được trong bao lâu.
Trần Tây An nói:
– Chuyện này không liên quan nhiều tới độ dày và xử lý bề mặt vật liệu đá, tôi đưa ra một con số đại khái nhé, đá được khò lửa có bề mặt dày 30mm giá khoảng một nghìn năm trăm tệ một mét vuông. Hiệu quả thẩm mỹ không tệ, về khả năng giữ màu thì xưởng sản xuất cam đoan ít nhất năm năm không bay màu.
Trần Thụy Hà gật đầu, đẩy cuốn ảnh qua thảo luận với sếp Nhiếp về việc không biết Lão Hách nhà mình có thích phong cách này không. Tiền Tâm Nhất ghi giá cả xuống quyển sổ của mình, sau đó ghé sát sạt vào Trần Tây An, nhỏ giọng nói bên tai hắn:
– Anh cảm thấy vật liệu đá này có đẹp không? Sao tôi cảm thấy nó bóng quá nhỉ?
Trần Tây An có thể ngửi được hương dầu gội đầu trên tóc anh, hắn cũng nhỏ giọng trả lời:
– Còn phải xem đặt ở đâu. Tuy nó rất đẹp nhưng hiệu quả thẩm mỹ cho biệt thự lại không bằng đá kim sa Roma, hay đá granite vàng.
Hắn nói ra một loạt những từ ngữ chuyên ngành, Tiền Tâm Nhất cảm thấy tri thức của về phương diện này của hắn còn rộng hơn mình nhiều, bèn khen ngợi:
– Anh giỏi đấy, thừa sức đi buôn vật liệu, vậy thì đá kim sa và đá granite bao nhiêu tiền?
Trần Tây An mím khóe môi:
– Tôi đi buôn cậu có giúp tôi đẩy mạnh tiêu thụ không? Đá kim sa gần năm trăm, đá granite tầm bốn đến năm trăm.
– Tất nhiên là phải đẩy mạnh tiêu thụ cho anh rồi. – Tiền Tâm Nhất bật cười – Anh làm luật sư đáng tin thế cơ mà.
Luật sư Trần vừa làm luật sư vừa giỏi bán hàng nhủ thầm trong lòng: Tôi làm bạn trai cũng rất đáng tin.
Giai đoạn trước nhà thầu không có quyền nói chuyện, bởi vậy Trương Hàng vẫn im lặng không nói gì, chỉ đánh giá Tiền Tâm Nhất. Mặc dù dáng vẻ vẫn như trước đây, nhưng dường như tính cách đã thay đổi rất nhiều, ngày xưa âm hiểm thể hiện ra mặt, bây giờ biết che giấu âm hiểm, thực sự càng nhìn càng thấy ghét.
Còn cả cái tên Trần Tây An từ đâu chui ra kia nữa, gã chẳng hề nhớ có người thế này, vậy mà như thể hắn đang cố ý kết cấu với Tiền Tâm Nhất làm chuyện xấu.
Thực ra nếu như không gặp lại, trong cuộc đời của gã sẽ chẳng có người tên Tiền Tâm Nhất. Dẫu vậy, chuyện cũ khó quên, một khi nhắc tới thì sẽ bừng lên như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ. Bởi vì gã không cam lòng. Gã đã từng dạy dỗ Tiền Tâm Nhất tới mức sống dở chết dở, song bản thân gã cũng đã bị thương tám phần. Rõ ràng đối diện là một kẻ yếu ớt chỉ cần một cọng cỏ thôi cũng có thể quật ngã, nhưng thần kỳ ở chỗ anh chẳng chịu thua, thậm chí còn cười nhạo gã thật đáng thương. Truyện Full
Đáng thương? Bao nhiêu năm qua Trương Hàng vẫn chưa nghĩ thông, một người rơi vào kết cục tha hương như Tiền Tâm Nhất thì có tư cách gì nói gã đáng thương. Cũng phải cảm ơn cuộc đời cho cơ hội gặp lại để giờ đây gã có thể tìm hiểu lý do.
Tiền Tâm Nhất chẳng thèm nhìn người khiến anh bực mình, bởi vậy đã bỏ lỡ ánh mắt thay đổi phức tạp kia.
Tiếp đó, Trần Thụy Hà tiếp tục đưa ra một số công trình cửa sổ và cửa đồng ra để tham khảo hàng loạt với Viện thiết kế, chẳng mấy mà đã tới mười hai giờ. Trần Thụy Hà gọi cô gái tới đặt cơm hộp, tuyên bố mọi người nghỉ ngơi ba mươi phút.
Số 89 thuộc loại hình nhà ở, bởi vậy chỉ có hai nhà vệ sinh, nam nữ tách biệt. Trần Tây An lúc nào cũng khiêm nhường, vì thế Tiền Tâm Nhất đi trước, hắn ở bên ngoài đợi. Lúc rửa tay, Tiền Tâm Nhất chợt nhớ tới chuyện bắt tay, anh hưng phấn hỏi qua cánh cửa nhám cát:
– Hồi học cấp ba anh cũng bị Trương Hàng gọi người đến đánh hả?
Trước đây Trương Hàng rất lăng nhăng, gã và đàn em của mình cũng cùng một trình độ, chướng mắt mấy cô nàng nghịch ngợm trang điểm đậm, thích những cô gái đơn thuần mặt mộc tự nhiên hay ngồi ăn cơm ở cửa nhà ăn trường Trung học cơ sở số 2. Có một vài thiếu niên chớp thời cơ yêu đương sớm đều bị ăn đòn và đương nhiên tin đồn được bàn tán xôn xao.
Trần Tây An mới đầu sững người, sau đó mới phản ứng lại rồi cười nói:
– Hồi cấp ba tôi chưa từng yêu ai.
Tiền Tâm Nhất “ờ” một tiếng mở cửa ra:
– Tôi thấy anh và thằng đó như thể có thù hận về tình cảm ấy.
Anh rửa mặt xong lại dùng giấy vệ sinh lau qua, dưới cằm dính một mảnh vụn giấy ẩm ướt mà không biết. Trần Tây An chỉ chỉ vào vị trí tương ứng trên mặt mình, đi ngang qua hắn vào nhà vệ sinh:
– Tôi và cậu chung một mối thù thôi mà.
Đây là yêu cầu anh đưa ra trong lần đầu tiên nói chuyện điện thoại cùng Trần Tây An. Rõ ràng Tiền Tâm Nhất rất hài lòng về chuyện này, nhưng lại quay lưng soi gương rồi nói hắn thật trẻ con. Anh vừa vuốt miếng giấy xuống, gương mặt Trương Hàng chợt xuất hiện trong chiếc gương anh đang soi. Tiền Tâm Nhất híp mắt, nghiêng người qua giả vờ ngắm cảnh.
Trương Hàng cười ẩn ý bước tới gần, mở miệng ra nói thì hoàn toàn khác biệt:
– Tiền Tâm Nhất, tao không ngờ mày cũng sống ra gì phết đấy, giỏi lắm, sếp mày có biết mày từng rất hay lo chuyện bao đồng không?
Như thể bản thân vừa mới nghe xong câu chuyện tiếu lâm, Tiền Tâm Nhất liếc mắt nhìn gã, cười không có ý tốt gì:
– Chắc cũng biết. Vậy sếp mày có biết mày từng bị trói trong nhà vệ sinh nữ ở quán bar, trần truồng không một mảnh vải không?
Mặt Trương Hàng nháy mắt đen kịt, gã nổi cơn tam bành mắng một tiếng “mày”, câu “đm” còn chưa ở bên miệng, cửa nhà vệ sinh chợt mở ra. Trần Tây An xuất hiện ở cửa với gương mặt tò mò, câu hỏi nghi ngờ cũng buột ra khỏi miệng:
– Tâm Nhất, ai bị trói trong nhà vệ sinh nữ đấy?
Khóe miệng Trương Hàng không khỏi giật giật, đó là nỗi nhục lớn trong sinh mệnh của gã, bây giờ nghĩ lại gã vẫn cảm thấy lửa giận bừng bừng, gã hung hãn lườm xéo Tiền Tâm Nhất, thầm nói: Nếu nó bóc trần chuyện xấu của mình, vậy thì mình sẽ khiến cả hai cùng mất mặt.
Tiền Tâm Nhất lờ đi ánh mắt thù địch của gã, nói với Trần Tây An vừa ra ngoài:
– Anh nghe nhầm rồi, Trương Hàng hỏi nhà vệ sinh nữ ở đâu?
Trần Tây An lập tức nhìn sang Trương Hàng với ánh mắt kỳ quái, khiến gã tức tới mức hộc máu. Dẫu cho lý trí của gã đang bị thiêu đốt thì gã vẫn cảm thấy hai người này cùng một giuộc rất ăn ý. Gã cũng lười chẳng thèm nói thêm, huých vai Trần Tây an để bước vào nhà vệ sinh.
Trần Tây An cảm nhận sự va chạm ở đầu vai, nghiêm túc đổ thêm dầu vào lửa:
– Hình như tôi còn nghe thấy không mặc gì?
Cửa nhà vệ sinh đập kêu “rầm” một tiếng, trong cơn gió mạnh quật tới, hai người liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng bước ra ngoài. Tiền Tâm Nhất chợt cảm thấy dường như Trần Tây An có vẻ rất nham hiểm.
Cuối cùng thì Trần Tây An cũng không nén nổi tò mò, nhà vệ sinh nữ, cởi sạch… lúc bước xuống bậc thang nhỏ hắn chợt nói:
– Ai là người đã trói Trương Hàng trong nhà vệ sinh nữ? Còn cởi sạch áo của gã nữa?
Tiền Tâm Nhất ra vẻ “người trong thành phố thực sự biết cách chơi”:
– Thằng đó tự cởi, nó và một cô nàng trốn trong nhà vệ sinh chơi… ừm ấy ấy.
Trần Tây An biết là bị trói, nhưng không nghe ra trọng điểm:
– Tôi muốn biết rốt cuộc cậu đã làm gì?
Tiền Tâm Nhất ra vẻ vô tội:
– Không liên quan gì đến tôi hết, một cậu mập trong lớp thằng đó cũng thích cô gái kia, còn thích rình trộm nữa, anh cũng hiểu rồi đấy, kẻ thù với kẻ thù chính là bạn.
Mặc dù Trần Tây An không ngờ ngọn nguồn mọi chuyện là vậy, nhưng bất ngờ cảm thấy chuyện này nghe cũng không tệ.
Hết chương 12