Nếu Myles và Vic hỏi lý do, anh có thể mở miệng ra nói để yêu đương thuận lợi được không?
Đáp án này chẳng ra làm sao, đến cả Vương Nguy cũng không thể phản bác. Lúc xuống xe anh ta không nói gì hết, chỉ đứng bên đường thở dài. Thứ mang tên “khí khái không chịu khuất phục” rồi sẽ có một ngày bị chèn ép thành mảnh vụn.
Anh ta đã nhìn thấu quan hệ của bọn họ từ lâu rồi, tỉ lệ cà vạt của bọn họ trùng hợp cao tới bất thường. Song, nguyên nhân chính khiến anh ta nhắc tới chuyện chuyển sang nhóm khác là vì, khi tham gia xét thầu cho Đặng Minh Quang ở thành phố A thay Tiền Tâm Nhất, được nghe Đặng Minh Quang nói qua về một dự án đang trong giai đoạn dự thẩm, công trình này mang tên “khu Tài chính Toàn cầu”, một công trình vô cùng lớn, đồng thời bắt đầu ở bốn nơi, xét riêng quy mô thôi cũng đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Bất cứ ai đều muốn tham gia vào cuộc đua tranh thầu này, Vic nghe tin phong thanh trước và đã chuẩn bị để tranh thầu tòa công trình mang tính tiêu biểu nhất. Xuất phát từ mục đích cá nhân, Vương Nguy mong rằng Tiền Tâm Nhất cũng có thể bước lên bàn đạp này.
Nhưng nếu hai người đã từ chối, vậy Vương Nguy cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ. Tính cách của hai người kia vô cùng bù trừ cho nhau, hơn nữa đều đủ chín chắn, kỳ thực cũng vô cùng hiếm gặp.
Tiền Tâm Nhất có lý do của riêng mình, một là anh không thích thay đổi, hai là Vic đã lựa chọn Vương Nguy, chứng minh theo góc độ của Vic, Tiền Tâm Nhất không phù hợp với nhóm K. Nói anh quật cường hay khác người cũng đúng, dẫu sao anh không muốn làm chuyện sang đó “ở rể”.
Nhận thức của Trần Tây An trực quan hơn Tiền Tâm Nhất nhiều, hắn chắc chắn Tiền Tâm Nhất không hợp với nhóm K.
Vic là một kiến trúc sư với phong cách thiết kế mang đậm sắc thái nghệ thuật. Anh ta thích những góc cạnh sắc nhọn và nổi trội, với trình độ thi công hiện tại thì những thứ này đều rất nguy hiểm. Tiền Tâm Nhất đã có thói quen suy nghĩ đến vấn đề khả thi từ ngay trong giai đoạn thiết kế, nếu xảy ra xung đột với Vic thì chẳng khác nào sao chổi đâm vào địa cầu.
Trần Tây An tưởng tượng tới hai “Tiền Tâm Nhất” đối diện giao tranh với nhau, lập tức tia lửa trong não văng ra bốn phía.
Xe đi, người ở lại. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Vương Nguy cũng khuất dần. Tiền Tâm Nhất ngả người, áp mặt vào chỗ dựa đầu của ghế trước, cánh tay vắt lên đánh vào đầu Trần Tây An. Trần Tây An quay đầu, nghe thấy anh nhỏ giọng hỏi:
– Như vậy là come out xong rồi à?
Không giống với tư thế come out anh từng tìm hiểu.
– Vẫn chưa nghĩ xong à? – Mặc dù Trần Tây An cảm thấy chuyện này đến vội vàng đi cũng vội vàng, nhưng nhìn vẻ mặt “quần cũng cởi rồi” của Tiền Tâm Nhất, hắn lại buồn cười – Em đã bỏ được đống vận may phân chó ở Dubai rồi, phản ứng của mẹ em mới bình thường.
Tiền Tâm Nhất lơ đãng, ngay sau đó thì cau mày đánh hắn thêm một cái:
– Đổi sang ví dụ khác đi.
Trần Tây An nghe lời sửa lại:
– Lucky man.
Tiền Tâm Nhất từ bỏ việc nghiền ngẫm từng câu chữ. Trong lòng anh hiểu rằng bản thân sẽ chẳng luôn luôn gặp may mắn như vậy, rồi sẽ đến ngày một ai đó nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó mắng anh ghê tởm, biến thái. Anh đã từng xem phim phóng sự về gay, nhưng có lẽ phải đến lúc ai đó đối xử với anh như vậy, anh mới thực sự thấu hiểu về sự khuất nhục và căm phẫn ấy.
Anh im lặng một lát, suy nghĩ chuyển sang câu hỏi lúc trước chưa từng nói ra:
– Myles tìm anh có chuyện gì đấy?
Trần Tây An không nghiêm túc:
– Hỏi thăm hồ sơ làm việc của mười tám đời tổ tông nhà em.
Tiền Tâm Nhất thầm nghĩ quả nhiên là vậy, anh thờ ơ nói:
– Tự dưng chị ấy lại hỏi em cảm thấy chị ấy buồn cười lắm à, không đầu không cuối.
Thấy anh còn hoang mang hơn mình, cuối cùng Trần Tây An cũng ngồi thẳng dậy:
– Gần đây hai người có mâu thuẫn gì không? Hay… lớn giọng một chút cũng tính.
Tiền Tâm Nhất lập tức lộ ra biểu cảm “làm quái gì có chuyện ấy”:. Truyện Tiên Hiệp
– Gần đây chị ấy suốt ngày chạy việc bên ngoài, chúng em gần như còn không nói chuyện với nhau thưa anh.
Trần Tây An ra vẻ suy tư:
– Không phải gần đây thì là trước đây rồi, xem ra hiềm khích còn nghiêm…
– Bớt dùm! – Tiền Tâm Nhất dùng sức đẩy đầu hắn ra khỏi chỗ tựa – Em mới tới chưa được hai tháng.
Trần Tây An dựa về chỗ cũ theo quán tính, cười nói:
– Không nghĩ ra thì thôi, cho dù có mâu thuẫn thì chưa chắc em đã nghĩ ra.
Tiền Tâm Nhất:
– Em đánh chết anh.
Trần Tây An:
– Anh sẽ kiện em tội bạo lực gia đình.
Tiền Tâm Nhất lập tức liếc sang lái xe, phát hiện lái xe vẫn tỉnh bơ nhìn con đường phía trước.
***
Khi đi ngang con đường hoa dâm bụt cạnh khu chung cư, Tiền Tâm Nhất chợt nói:
– Em không biết điều lắm đúng không?
Trong vầng sáng của ngọn đèn chiếu dưới đất, anh chỉ là một bóng đen mơ hồ. Trần Tây An xoa đầu anh, an ủi:
– Anh không thích những người quá biết điều.
Tiền Tâm Nhất kéo tay hắn xuống cầm trong tay, tạm coi như đã được chữa lành. Dẫu vậy đây không giống như một câu nói hay, vì thế anh cười mắng một câu:
– Ngốc.
***
Một khi kết thúc thi công móng sẽ bắt đầu tới các chuyên ngành khác, mấy chuyện lặt vặt sẽ theo đó phát sinh.
Tiền Tâm Nhất bắt đầu ngày tháng bận rộn chạy đi chạy lại dự án tứ hợp viện, nay thì chống thấm mái nhà không ổn, phải sửa. Ngày mai thì tường chống thấm không đẹp, phải đập ra. Nếu như may mắn sẽ gặp được Trạch Nham ở đây. Vị cổ đông lớn này luôn giữ im lặng và ngồi ở vị trí quan trọng, nghe hết những lời của những người phát biểu trong cuộc họp.
Địa vị của ông rất cao nhưng cảm giác tồn tại lại rất thấp, thấp tới mức chỉ khi Tiền Tâm Nhất nhấc đít lên rời khỏi mới nhớ ra phải nói câu tạm biệt với ông. Cái cảm giác người “tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi này” khiến Tiền Tâm Nhất thấy ông vô cùng không đơn giản.
Myles đang theo sát một công ty sắp sửa có dự án công trình xanh, trong khoảng thời gian này đang cố gắng vấn đề xã giao, vì coi trọng cái này xem nhẹ cái kia nên cũng đã quên mất phải dặn dò Tiền Tâm Nhất nhất định phải kéo mối quan hệ tốt với sếp Trạch.
Trần Tây An và Vương Nguy cũng suốt ngày phải chạy bên ngoài, không biết đi họp hay đi đấu thầu, dáng vẻ vô cùng tất bật.
Hơn nữa, lúc ở nhà Trần Tây An bắt đầu tránh anh để nghe điện thoại. Tiền Tâm Nhất ngồi khoanh chân gặm táo trên sofa, chuông điện thoại vừa reo là Trần Tây An cầm ra ngoài ban công nghe luôn. Chuyện này diễn ra không nhiều lần, nhưng dù sao anh cũng khó mà không chú ý đến.
Nếu như công việc thực sự yêu cầu, không phải không thể có bí mật nhỏ với nhau, chẳng qua nhìn điệu bộ của hắn có vẻ rất nhỏ nhen, phòng đồng nghiệp còn hơn phòng trộm, công ty đối thủ sống còn cũng chỉ làm tới mức độ này mà thôi, cứ làm như ai mở mắt ra là nhìn chằm chằm vào thành quả của nhóm khác không bằng.
Tiền Tâm Nhất cười khẩy, dùng chân kéo giáo trình cơ học lên, trở mình bò dậy.
Trần Tây An còn không biết mình oan uổng còn hơn Đậu Nga.
Bí mật nhỏ của hắn chính là giám đốc Phạm, gần đây hắn sống cũng chẳng được yên, sau những câu hỏi liên tục không dừng, cuối cùng cũng thu được một tin tình báo có tác dụng.
Triệu Đông Văn và Trương Hàng tự dưng đánh nhau trên dự án, cả hai đều không bị thương nặng, tuy nhiên xem ra là GAD vẫn hơi nhỉnh hơn một chút. Triệu Đông Văn ỷ vào vóc dáng của mình đánh cho Trương Hàng gãy hai cái răng cửa, bị gã dồn hết sức lực tặng lại một con mắt gấu mèo.
Trần Thụy Hà ném tách trà inox vào cánh cửa của nửa sân bóng rổ dành cho cấp quản lý, nổi trận lôi đình quát bọn họ lên nổi điên làm cái trò gì.
Triệu Đông Văn đã học ngoan hơn nhiều, cậu ta nhận sai trước, sau đó tức giận chỉ vào Trương Hàng mắng lớn, bảo rằng vấn đề công trình đã nói một lần mà không chịu sửa, lần hai rồi lần ba cũng không sửa, bây giờ đến khi tường ngoài sắp xong rồi vẫn chưa sửa. Cậu ta thực sự không nhịn nổi nữa, mới nói hai ba câu đã chẳng thể nói tiếp được với nhau, cuối cùng… cậu ta nói tuổi trẻ nông nổi, xin lỗi kỹ sư Trương.
Trương Hàng hoàn toàn không muốn nghe cậu ta xin lỗi, răng cửa của gã vẫn đang đổ mau, chỉ muốn cầm viên gạch phang chết cậu ta mà thôi.
Ác nhất vẫn là Trần Thụy Hà, cảm giác chuyện bọn họ nói không phải vấn đề công trình mà là vấn đề về Tiền Tâm Nhất, kết quả Trương Hàng vừa mới giải thích được nửa câu đã bị Trần Thụy Hà sa sầm mặt cản lại. Anh ta nói “Nếu một sinh viên vừa tốt nghiệp chưa bao lâu có thể nhìn ra được thứ cậu làm có vấn đề, vậy thì cậu còn mặt mũi nào nói gì nữa, được rồi, đi súc miệng đi”.
Chuyện này cứ thế cho qua, từ tiếng cười hả hê của giám đốc Phạm, Trần Tây An có thể mường tượng được biểu cảm nội thương cấp chín của Trương Hàng. Hắn vừa cảm thán Triệu Đông Văn thực sự thay đổi rồi, vừa bày tỏ cảm ơn với giám đốc Phạm.
Dường như mâu thuẫn giữa bọn họ ngày một gay gắt, Trần Tây An cúp máy, ngón tay tùy ý trượt trên nhật ký điện thoại. Hắn nghĩ, có lẽ mình nên tới nói chuyện với Tiểu Triệu thử xem.
Hắn quay về phòng khách, Tiền Tâm Nhất đang ngao du trong biển đề lập tức trồi lên trên, anh cắn bút, cười như không cười:
– Bàn xong bí mật cấp cao rồi à?
Trần Tây An nhận ra anh đang châm chọc mình, nhưng không nhận ra anh đang nói tới công việc mà hiểu nhầm sang ý khác:
– Nói xong rồi, em ghen à?
Tiền Tâm Nhất trở mình nằm nghiêng, quay mông về phía hắn:
– Nếu anh chán quá thì đi siêu thị mua đồ đi.
Trần Tây An lập tức tích cóp cơ hội ra ngoài, hắn nói:
– Hôm nay không chán lắm, để lần sau mua.
Hắn nhét điện thoại vào túi, nghĩ kế nên làm thế nào để hẹn Triệu Đông Văn ra ngoài mà không quá đột ngột.
***
11/11 đến cùng với đợt bão giảm giá đổ bộ về, cuối cùng thì khi nhận được món chuyển phát nhanh thứ hai, thứ ba, Tiền Tâm Nhất cũng nghĩ thông suốt. Năm ngoái anh đồng ý với Trần Tây An thử xem, kết quả thử một lần cũng sắp hết một năm. Ngày tháng trôi qua thật nhanh, chưa biết chừng lần sau anh nghĩ tới cũng đã qua rất nhiều năm rồi.
Lần này Tiền Tâm Nhất đã sử dụng hết toàn bộ trị số lãng mạng của cả đời mình, trên đường từ tứ hợp viện về công ty, anh không kìm nổi bước chân đi vào quầy trang sức của khu thương mại.
Chờ khi dựa người vào tủ kính, anh mới nhớ ra mình không có số đo vòng nhẫn của Trần Tây An. Anh mua nhẫn để tạo sự bất ngờ, đương nhiên cũng không thể gọi điện thoại hỏi hắn được. Do dự một hồi, đang định đi về, song cuối cùng lại rung động trước lời mời chào có thể trả hàng và đổi của cô nàng nhân viên.
Không có nhẫn đôi của nam, anh đang chuẩn vừa xem vừa chọn, nếu được chọn thì chọn hai chiếc tương tự nhau, không được chọn thì mua một cặp. Nếu như không ngắm trúng chiếc nào thì sang khu bên cạnh mua cho hắn chiếc đồng hồ cũng được.
Từ trước đến giờ Tiền Tâm Nhất không biết chọn nhẫn có cảm giác thế này. Dường như anh bỗng dưng trở thành một người có gu thẩm mỹ, những chiếc nhẫn bình thường nhìn giống y hệt nhau giờ đây hoàn toàn biến đổi, chúng trở nên đẹp và không đẹp, hợp và không hợp.
Tiền Tâm Nhất mua gì cũng rất hiệu suất, nhẫn cũng không ngoại lệ. Anh nhanh chóng chọn một một chiếc nhẫn bạch kim trơn, bên trên có một đường hõm xuống, không có kim cương, hơi giống với góc hải đường trong kiến trúc. Anh thử đeo lên, cảm thấy cũng khá được, anh dựa vào trực giác của mình, nhờ nhân viên bán hàng lấy chiếc lớn hơn một cỡ, rồi mặc kệ cô đóng gói thành hai chiếc hộp nhỏ mà không nói gì.
Vừa ra khỏi khu thương mại anh đã nhét đại hai chiếc nhẫn vào chung một hộp, quăng chiếc hộp còn lại vào thùng rác.
Anh giấu giếm chiếc nhẫn góc hải đường kia mấy ngày, ngày nào cũng rất đắc ý, thầm nghĩ có lẽ Trần Tây An sẽ cảm động rơi nước mắt mất.
Kết quả khó lắm mới giấu giếm được tới khi tan làm vào ngày 11, Trần Tây An lại nói bọn họ còn phải họp, bảo anh về trước. Tiền Tâm Nhất lập tức tụt hứng như quả bóng xì hơi, chẳng thiết tha ngày kỷ niệm tròn một năm cái quái gì nữa.
Anh ủ rũ về đến nhà, vừa mở cửa chính ra đã cảm thấy có gì đó không đúng, trong khe cửa có ánh sáng!
Tiền Tâm Nhất không muốn thừa nhận mình đang mở cờ trong bụng, thầm nghĩ tên họ Trần này đúng là mưu mô.
Ánh sáng rất yếu, cảm giác không gần cửa. Anh chẳng hiểu tại sao mình lại phải nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, về nhà mình mà chẳng khác nào đi ăn trộm.
Tiền Tâm Nhất ló đầu vào trong trước, phát hiện ánh sáng bắt nguồn từ phòng ngủ, là chiếc đèn bảo vệ mắt mà tối đến Trần Tây An hay dùng đọc sách, bởi vậy phòng không quá sáng, song vẫn đủ để quan sát mọi vật. Anh dỏng tai lên lắng nghe, máy hút mùi không mở, phòng tắm không có tiếng nước, trong nhà yên ắng lạ thường.
Anh gọi một tiếng Trần Tây An, đúng như dự đoán, không ai trả lời. Chắc chắn Trần Tây An đang giở trò gì đó, anh nhét hộp nhẫn vào trong túi áo, đóng cửa lại, tự lực cánh sinh tìm kiếm và mau chóng phát hiện ra trong nhà không có ai!
Vào ngày bình thường anh sẽ nghĩ rằng Trần Tây An quên tắt đèn rồi cho qua chuyện này luôn. Nhưng hôm nay thì khác. Tiền Tâm Nhất nhớ tới sáng nay ra ngoài, Trần Tây An nói quên mang kính bèn quay về phòng, anh chắc chắn hắn đã làm gì đó. Dù sao người tỉ mỉ như hắn chắc hẳn sẽ hay ghi nhớ mấy ngày kỷ niệm thế này.
Anh bật đèn phòng ngủ lên, thầm nghĩ ắt hẳn Trần Tây An còn bày trò lớn hơn chiếc nhẫn của anh, chỉ so riêng cái kiểu ra vẻ thần bí này thôi anh đã thua rồi. Căn phòng vệ sinh quen thuộc tới mức nhắm mắt cũng có thể lần mò tới bỗng dưng mang hơi thở thăm dò bí hiểm.
Lòng tò mò của anh dâng lên cao, bắt đầu nhìn ngó quanh phòng, trên bàn trà không có quà, trong tủ lạnh không có bánh kem, tìm trên giường phòng ngủ cũng chẳng thấy gì. Anh cảm thấy lạ, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên chiếc đèn bàn màu xanh.
Quả nhiên dưới chiếc đèn bàn hình chiếc lá có thứ gì đó, góc tam giác nho nhỏ lộ ra, là một tờ giấy gấp lại.
Tiền Tâm Nhất chậc một tiếng, thầm nghĩ không phải thư tình đấy chứ? Anh vô cùng tò mò rút nó ra, ánh đèn không thể xuyên thấu qua tờ giấy, bóng dáng của chữ viết đã hiện lên những manh mối đầu tiên, khá dài, xem ra không chỉ đơn giản là hai ba câu.
Phía sau tờ giấy gấp lại hai lần đơn giản có viết sáu chữ:
“Gửi bạn đời Tiền Tâm Nhất.”
Hai từ “bạn đời” giống như có độc, lồng ngực Tiền Tâm Nhất nóng lên, trái tim mềm mại tựa hồ sắp tan chảy. Anh lùi hai bước ngồi lên giường, chuẩn bị xem Trần Tây An định chơi chiêu gì bên trong.
“Đã tròn một năm rồi, cảm ơn em.
Hôm nay là một ngày có ý nghĩa rất đặc biệt với anh, anh có vài lời muốn nói với em. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn em sẽ cười ngay tại chỗ, cho nên anh mới lựa chọn cách làm ra vẻ thần bí này. Cả đời mới có một lần, coi như trò tình thú đi, đừng cười nhé.”
Tiền Tâm Nhất mỉm cười xoa mặt mình, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
“Thứ cho anh nói lại một câu đã cũ, thời gian trôi nhanh như tên bắn, một năm qua anh thực sự rất vui.
Về những việc trải qua trong quá khứ, mặc dù anh chưa bao giờ nói ra, song anh cũng từng oán trách sự hư vô mờ mịt của vận mệnh những phút yếu lòng. Nhưng chờ mai kia anh có dũng khí bước tới tường bao sân tượng một lần nữa, anh vẫn vui lòng tin vào câu an ủi tâm hồn “tất cả đều đã là sự sắp đặt tốt nhất” cũ rích ấy.
Anh không cảm ơn vận mệnh, anh chỉ cảm ơn em.
Ngày hôm nay của năm ngoái em đã vươn tay về phía anh, cho nên hôm nay anh mới có thể đặt chân tới JMP. Anh mong sao bản thân mình cũng có thể trở thành bờ vai cho em dựa vào những lúc em cần.
Năm nay có một vài chuyện đã xảy đến với em, có lẽ không mấy vui vẻ, song tất cả dường như đã ổn cả rồi, đứng ở góc độ của anh mà nói thì tất cả những chuyện đó đã kết thúc. Nhưng anh nghĩ rằng đối với em, nó sẽ chẳng bao giờ qua đi, nó là chiếc dằm ẩn náu trong tim em, mỗi lần gặp được những người liên quan, trái tim em lại đau thêm một lần.
Đây không phải điều anh mong nhìn thấy, anh mong em vẫn luôn tự tin giống như lúc anh mới gặp em. Khi ấy, mỗi câu em nói ra đều vô cùng mạnh mẽ.
Trong một lần tình cờ anh đã phát hiện ra một vài thứ đứng sau “sự cố căn biệt thự số 6”, nó có thể rút chiếc dằm trong tim em đi, nhưng cũng có thể khiến trái tim em lạnh băng thêm lần nữa. Anh rất xin lỗi vì khoảng thời gian qua đã giấu giếm em, nó chính là “bí mật cao cấp” mà đã nhiều lần em cười nhạo.
Ngày kỷ niệm thì phải trôi qua trong vui vẻ, tuy nhiên xét thấy nó có thể mang tính đặc thù, cho nên anh lựa chọn nói với em chuyện này vào ngày hôm nay. Em nổi giận cũng được, gọi 110 cũng được, nhưng mong em từ nay đừng áy náy nữa.
Tám giờ, nhà hàng cơm chay Đông Phương, phòng 101, người anh hẹn là Triệu Đông Văn.
Trần Tây An.”
Hết chương 84