Tiếng ho ngắt quãng truyền ra khỏi chăn.
“Cháu không ăn cơm đâu.” Giọng A Quả lùng bùng sau chăn.
… Yêu tinh… cũng bị ốm sao…
Bách Tử Nhân suy tư.
Bảo Đậu trùm chăn, thấp thỏm nghe Bách Tử Nhân rời khỏi phòng.
Ổn rồi?
Thế cũng qua được một ải?
Giả bệnh đúng là một kế hay!
Như thế Bách Tử Nhân sẽ không dẫn cậu theo nữa, đành phải đi ăn một mình, đến lúc ấy cậu chỉ cần nhảy khỏi cửa sổ, vẫn kịp đến trước Bách Tử Nhân…
“Để chú xem.” Giọng Bách Tử Nhân lại vang lên.
Ấy?
Bảo Đậu không kịp đề phòng, lại thêm người “A Quả” nhỏ, cái chăn vốn đang bao bọc cơ thể chợt bị kéo ra.
Bách Tử Nhân xắn tay áo, động tác thành thạo kéo A Quả từ chính giữa ra sát mép giường, đối diện với vẻ mặt =□= của A Quả, anh giải thích: “Chú đi cởi áo khoác, tiện rửa tay luôn.”
… Hóa ra ban nãy anh đi rửa tay à.
Không đúng, anh rửa tay hay không kệ anh chứ!
Bảo Đậu uốn éo người muốn thoát, nhưng lại bị Bách Tử Nhân giữ chặt.
“Chú là bác sĩ.” Bách Tử Nhân rất chi là nghiêm nghị, “Bác sĩ khoa nhi.”
Bảo Đậu: “… =□=!”
Nhìn biểu cảm A Quả tự dưng trở nên kỳ quặc, Bách Tử Nhân an ủi: “Không phải bệnh nào cũng phải tiêm, để chú kiểm tra đã. Cháu đau chỗ nào?”
Bảo Đậu: “QAQ… Cháu…”
Bách Tử Nhân áp tay lên trán cậu: “Không sốt.”
“Khó chịu chỗ nào?” Bách Tử Nhân đẩy mắt kính.
Bảo Đậu không nói được.
Sao cậu lại quên được chứ, Bách Tử Nhân… là bác sĩ mà.
Giờ làm sao đây?
Nói thật là đang giả bệnh? Thế thì sẽ bị dắt đi gặp “ông chủ Lữ” với… Bảo Đậu.
Nếu tiếp tục bịa… anh ấy là bác sĩ chuyên nghiệp, cậu là bệnh nhân nghiệp dư.
Người lúc bị bệnh sẽ có triệu chứng gì… Sốt? Tay chân lạnh? Đau bụng? Rối loạn nhịp tim?
Mấy thứ này cậu chịu Orz.
Ly miêu chỉ biết biến hình, bảo cậu biến thành cái nhiệt kế còn dễ hơn thay đổi tình trạng cơ thể.
Bách Tử Nhân nhíu mày.
Mặt A Quả nhăn nhúm cả lại, hình như đúng là không khỏe thật.
Anh kiểm tra qua một lượt, không phát hiện ra vấn đề gì, mà A Quả thì cũng không nói được đúng triệu chứng.
Tuy có hơi ho, nhưng nhìn cổ họng cũng không có gì khác thường.
Mà nói đi cũng phải nói lại, A Quả không phải là một đứa trẻ bình thường – ly miêu biến thành người thì còn dùng được những tiêu chuẩn khỏe mạnh bình thường để đánh giá không?
Hoặc ngược lại, bề ngoài trông có vẻ bình thường không đồng nghĩa với việc nó khỏe mạnh…
Bách Tử Nhân không chắc.
Làm sao bây giờ?
Anh làm bác sĩ từng ấy năm rồi mà chưa gặp trường hợp nào như thế này cả.
Quán quân nhiều năm liên tiếp bộ môn “được bệnh nhân yêu mến” lần đầu tiên cảm thấy bất an.
Anh bắt đầu nghiêm túc tính đến khả năng tìm bác sĩ thú y.
Nhưng A Quả bây giờ nhìn kiểu gì cũng vẫn ra một đứa trẻ bình thường, bác sĩ thú y có chịu khám cho không?
Bảo Đậu nơm nớp lo sợ để Bách Tử Nhân nắn bóp một lượt, đã nhắm tịt mắt lại chờ Bách Tử Nhân nghiêm nghị vạch trần lời nói dối, thế mà vẫn chẳng thấy gì.
Cậu mở mắt, nhận thấy hình như Bách Tử Nhân đang suy nghĩ gì đó.
… Không vạch trần?
Bảo Đậu dũng cảm rầm rì trong miệng.
“?” Bách Tử Nhân cúi đầu, nhìn A Quả giật nhẹ áo mình.
“Cháu không muốn ăn cơm.” A Quả húng hắng, “Muốn đi ngủ.”
“… Được.” Bách Tử Nhân nghĩ ngợi, kéo lại chăn, nhét cậu vào trong, “Chú đi mua thuốc.”
Bảo Đậu bọc mình trong chăn, nín thở tập trung nghe Bách Tử Nhân đi ra phòng khách, mặc áo khoác, đóng cửa lại.
Đi rồi!
Bảo Đậu lập tức nhảy cẫng lên.
Gần như cùng lúc đó, gối trên giường rung lên.
Bảo Đậu nhào tới, lôi chiếc điện thoại rất nhỏ từ dưới gối ra.
“Alô ạ?”
“Bảo Đậu?” Bách Tử Nhân nói.
“Vâng vâng, anh tan làm rồi ạ.” Bảo Đậu đáp.
“Ừ. Tối nay… anh hơi bận, không ăn ở quán nữa.” Bách Tử Nhân đi vào thang máy.
“Không sao ạ!” Bảo Đậu vui vẻ đáp, “Vâng vâng… vâng?”
“Cháo? Có ạ…” Bảo Đậu do dự nhìn bên ngoài cửa sổ, “Giao đến nhà anh? Ừm… không không, không bận…”
“Vậy được.” Bách Tử Nhân ra khỏi thang máy, “Anh ở nhà đợi em.”
Bảo Đậu cúp máy, ngơ ngẩn nhìn cửa phòng đang nửa khép.
“Bảo Đậu” phải đi giao đồ ăn.
“A Quả” phải ở trong phòng.
A a a a a a!
Bảo Đậu như bị cái gì chọt trúng mà nhảy bật lên, nhanh như chớp lăn xuống giường, lúc chạm đất thì đã biến thành một con ly miêu mắt tròn xoe đuôi bông xù, nhảy phốc lên bệ cửa sổ, kéo cửa nhảy ra ngoài.
*
Bách Tử Nhân đặt thuốc pha nước lên tủ đầu giường, nương theo ánh sáng của phòng khách nhìn A Quả đang nằm cuộn tròn trong chăn.
Cuối cùng thì anh vẫn không đi tìm bác sĩ thú y.
Tạm gác lại thân phận của A Quả, trong thành phố có bác sĩ thú y thật, nhưng cũng chưa chắc đã có bác sĩ có kinh nghiệm chữa trị cho ly miêu.
Nói cho cùng, ly miêu chẳng phải loài động vật sẽ xuất hiện trong thành phố – Bách Tử Nhân chợt nhớ ra, rất lâu về trước hình như anh đã từng nghe về chuyện này.
Bách Tử Nhân quay ra phòng khách gọi điện thoại.
Lúc Bảo Đậu vào nhà, việc đầu tiên cậu làm là ló đầu ngó thử vào căn phòng cho khách.
“… Con của họ hàng.” Bách Tử Nhân nói, “Nó đang thấy mệt.”
“Ồ ồ, thế phải chú ý thêm rồi.” Bảo Đậu cũng tỏ vẻ nghiêm túc đáp.
Cả hai người trước giờ không giỏi nói dối, đứng trước cửa nhà khách sáo đôi câu, tự dưng không ai nói gì nữa.
Bảo Đậu siết chặt cái giỏ, lo Bách Tử Nhân nhận ra mình có biểu cảm gì khác thường, Bách Tử Nhân thì lại cảm thấy sự tồn tại của A Quả rất khó để mở lời, yên lặng một lát thì cố khơi chuyện: “Em ăn cơm chưa?”
Bảo Đậu lắc đầu trong vô thức.
Bách Tử Nhân đón lấy cái giỏ: “Ăn chung nhé.”
Bảo Đậu: “…”
“Anh đi gọi A Quả dậy.” Bách Tử Nhân bày biện thức ăn, “Ăn cơm xong uống thuốc mới tốt.”
Bảo Đậu: “Không không không…”
Bách Tử Nhân ngẩng đầu.
“Ý em là để em gọi cho.” Bảo Đậu làm như không có chuyện gì nói, “Anh cứ bày tiếp đi.”
Bách Tử Nhân chẳng hiểu mô tê gì cả nhìn Bảo Đậu đi cùng tay cùng chân về phía phòng dành cho khách, tự nhiên nhớ tới thân phận của “A Quả”.
Tuy ban nãy anh mới nhìn thử, nhưng cũng chưa chắc A Quả không ngủ mụ mị rồi biến về thành ly miêu…
“Đợi đã!” Bách Tử Nhân nói.
Bảo Đậu cứng người.
“Tụi mình ăn trước.” Bách Tử Nhân nói, “Nó vừa mới ngủ, cứ để nó ngủ thêm lát nữa.”
Bảo Đậu vội vàng gật đầu: “Đúng thế đúng thế.”
Hai người cùng ngồi xuống, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ ăn cơm mà tâm trí cứ để đâu đâu.
Bách Tử Nhân vừa để ý đến thân phận của A Quả, vừa lo cho tình trạng của ly miêu – cái này một phần cũng do bệnh nghề nghiệp.
Biết A Quả là ly miêu là một chuyện, nhưng nguồn gốc của nó lại là một chuyện khác.
Có là… yêu quái ly miêu đi chăng nữa, chắc nó cũng sẽ có cha mẹ.
Nhưng đứa trẻ ấy dường như không định rời đi.
Nếu đã là yêu quái, vậy cũng không thể đưa nó đến đồn cảnh sát.
Nhất là khi hiện tại dường như còn đang bệnh.
Đuổi một đứa trẻ đang bị bệnh đi tuyệt đối không phải là phong cách làm việc của bác sĩ Bách.
Nhưng cứ nuôi thế thì cũng… không hay cho lắm.
Dựa theo điều kiện kinh tế của Bách Tử Nhân, đừng nói là nuôi một con ly miêu, nuôi một tên đang phơi phới xuân thì như Lê Đại Phi cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng nuôi một con yêu tinh… có hợp lý không?
Bách Tử Nhân nghĩ rất nhập tâm, đến cả Bảo Đậu ngồi đối diện đang lơ đãng cũng không phát hiện.
Bảo Đậu thì lại đứng ngồi không yên.
Cậu cực kỳ sợ Bách Tử Nhân đang ăn ăn ăn tự dưng đứng dậy đi kiểm tra A Quả, thế rồi phát hiện mọi chuyện, thế rồi tất cả hỏng bét – hu hu nhất định không được.
Phải hướng sự chú ý của Bách Tử Nhân sang chỗ khác.
Bảo Đậu thử bới chuyện ra hỏi: “Sao tối nay anh lại muốn ăn cháo?”
Bách Tử Nhân tập trung lại: “À, vì hôm nay A Quả hơi mệt, ăn gì nhẹ nhàng sẽ tốt hơn.
Bảo Đậu: “…”
Cậu đúng là không có thiên phú Orz.
“Em, em cũng thích ăn cháo.” Bảo Đậu vắt não suy nghĩ, “Trừ kẹo thỏ trắng ra thì em thích ăn cháo nhất luôn.”
Bách Tử Nhân như tỉnh ngộ, đặt bát xuống đứng dậy.
Bảo Đậu sợ quá đứng bật dậy: “?!”
Bách Tử Nhân cũng bị dọa cho giật mình: “Sao vậy?”
“Anh định làm gì thế?” Bảo Đậu cảnh giác nhìn phòng dành cho khách.
Bách Tử Nhân thấy khó hiểu: “Anh vừa nhớ ra trong tủ lạnh có kẹo thỏ trắng.”
Bảo Đậu: “=□=! Hôm nay rõ ràng em có…” có thấy đâu.
Bách Tử Nhân: “?”
Bảo Đậu → →: “Không có gì…”
Bách Tử Nhân “Anh nghĩ lát em sẽ đến nên ban nãy mới mua, tiện tay cất trong tủ lạnh.”
Bảo Đậu: “Ồ ồ!”
Chẳng biết từ khi giờ Bách Tử Nhân đã có cho mình thói quen sưu tập kẹo.
Chắc vì biết hôm nào Bảo Đậu cũng sẽ ngồi một chỗ ăn kẹo, đã vậy biểu cảm lại vô cùng chăm chú khiến cho Bách Tử Nhân ấn tượng sâu sắc, tới nỗi sau này đi đâu thấy có kẹo anh cũng muốn mua một ít về cho Bảo Đậu.
Mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh của Bảo Đậu khi thấy kẹo, anh luôn cảm nhận được niềm vui thú của việc cho cậu ăn.
Bảo Đậu bò trên lưng ghế sô-pha nhìn Bách Tử Nhân xé gói kẹo.
Bách Tử Nhân nói: “À đúng rồi.”
“Chắc A Quả cũng thích ăn kẹo.” Trẻ con đứa nào cũng thích kẹo.
“Dùng kẹo dụ nó dậy ăn cơm.” Bách Tử Nhân đổ kẹo thỏ trắng ra lòng bàn tay.
Bảo Đậu: “Ý!”
Thấy Bách Tử Nhân định cầm kẹo thỏ trắng vào phòng dành cho khách thật, Bảo Đậu kêu một tiếng thật to: “Ui cha!”
Bách Tử Nhân xoay người: “Em sao thế?”
Bảo Đậu chớp chớp mắt: “Vâng… Chuột rút.”
Bách Tử Nhân: “…”
Bảo Đậu lăn ra sô-pha: “Đau quá đau quá đau quá!”
Bách Tử Nhân sợ cậu lăn khỏi ghế, vội vàng đi tới giữ cậu lại.
Bảo Đậu: “Ui da đau chết mất thôi…”
Bách Tử Nhân: “Đau chân nào?”
Chuyện chuột rút chỉ cần kiểm tra là biết ngay, Bảo Đậu không dám để Bách Tử Nhân túm được chân mình, vì thế bắt đầu đạp loạn lên: “Đau – quá – đi!”
Bách Tử Nhân: “Bảo Đậu, sô-pha nhỏ, đừng…”
Bảo Đậu quẫy mạnh quá văng luôn khỏi ghế: “Ý!”
Bách Tử Nhân: “!”
Bảo Đậu lộn thẳng xuống đất – lộn trong tình trạng có Bách Tử Nhân đệm lưng, vui mắt vui tai úp mặt xuống mà lộn.
Lẽ đương nhiên, Bách Tử Nhân phía đối diện cũng bị kéo ngã xuống theo.
Dựa theo tình huống thường thấy trong kịch bản phim truyền hình, hẳn phải có tình tiết môi dán lên môi, nụ hôn ngoài ý muốn khiến nhân vật nảy sinh tình cảm, từ đó mở ra một cánh cửa mới.
Đáng tiếc, phim truyền hình vĩnh viễn chỉ là sự thăng hoa nghệ thuật từ cuộc sống phẳng lặng.
Thực tế cuộc sống cho thấy, Bách Tử Nhân bị Bảo Đậu cắn một phát vô cùng chân thật.
Răng của Bảo Đậu đập vào sườn mặt Bách Tử Nhân, Bách Tử Nhân đau tới nỗi khóe mắt co giật, cảm thấy kính mắt đã bị văng mất, một mẩu thịt trên mặt cứ như bị cắn rời.
Bảo Đậu rất ư là không lãng mạn bò cả tứ chi lên người Bách Tử Nhân, chỉ thấy mắt nổ đom đóm, răng cũng đau.
?? Tại sao lại đau răng?
Hình như cắn phải cái gì…
Bảo Đậu vùng vẫy ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Bách Tử Nhân.
Đôi mắt cực kỳ cực kỳ gần.
Bảo Đậu nhìn gương mặt phóng đại của Bách Tử Nhân, vội vàng bật dậy như phải bỏng. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ trước đôi mắt cận nặng của Bách Tử Nhân, anh chỉ nhìn thấy Bảo Đậu bật dậy, chờ anh nhặt được kính đứng lên thì chỉ thấy cửa nhà mở toang.
“Bảo Đậu…?” Bách Tử Nhân đeo kính lại ngay ngắn.
Bảo Đậu về rồi à? Bách Tử Nhân đứng trước thang máy, nhìn ký hiệu thang máy đang đi xuống.
Ban nãy có hơi đột ngột, Bách Tử Nhân còn chưa hiểu gì Bảo Đậu đã chạy mất.
… Tại sao lại phải chạy?
Bách Tử Nhân không hề chú ý, ngay lúc anh đang nhìn thang máy, có một cái bóng đen nho nhỏ rẽ khỏi thang bộ, phi như bay đằng sau lưng anh về phía cửa nhà đang rộng mở.
Hết chương 11