“Hạm phó! Chiến hạm địch thế nào rồi!” Thằng bé gào lên.
“Vẫn đang đến gần.” Bách Tử Nhân đáp.
“Đáng ghét! Bắn trượt rồi sao!” Thằng bé nói, “Bổ sung đạn dược!”
“Rõ!!” Một đứa khác thiếu hai cái răng giơ tay chào kiểu quân đội, “Bổ sung hoàn tất!”
“Hạm phó! Chuẩn bị!”
“Này!” Một giọng nói không hài lòng vang lên.
Hai hạm trưởng và nhân viên nọ quay lại.
“Mấy anh chỉ biết chơi thôi!” Bé gái chống eo, “Ông xã! Tan làm rồi còn không về nhà!”
Hạm trưởng: “…”
Bách Tử Nhân: “…”
Mất răng: “…”
“Thật là!” Bé gái đi tới, “Bao giờ mới phát tiền lương? Con sắp phải đóng học rồi!”
Hạm trưởng nhìn trái nhìn phải, nhận ra hình như “ông xã” là đang gọi cậu.
Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu đi theo cô bé… “đứa con” hình như chính là Bảo Đậu.
“Bọn anh đang đánh trận mà.” Hạm trưởng khó xử, “Chiến hạm địch…”
“Đừng có trẻ con như thế!” Bé gái kiêu ngạo hất cằm, “Bao giờ anh mới chịu có trách nhiệm hơn?”
“Trưởng khoa, cùng ăn cơm nhé.” Bé gái lại nói với Bách Tử Nhân, “Anh nhà tôi phải nhờ anh chiếu cố rồi.”
Vì thế khung cảnh biến thành cả nhà ngồi trên thảm cỏ ăn đất… à không, ăn cơm nhà đạm bạc.
Bảo Đậu =□= nghe bé gái bàn từ lỗ hổng giáo dục đến vấn đề chính trị, giá cả thị trường rồi đến áp lực cuộc sống.
Đầu đinh rất không bằng lòng: “Bực lắm rồi đấy, nói thế để người ta không ăn được cơm hả!”
Giọng điệu rất chi là nhập vai.
Bé gái cũng không bằng lòng: “Không phải vì anh mãi chưa được tăng lương à? Anh có biết gần đây hàng xóm thăng chức rồi không?”
Mất răng bị chỉ đích danh ngơ ngác.
Vừa ăn xong bữa cơm nắm đất, trưởng khoa lập tức trở mặt, mọi người đều bị mời ra khỏi vườn hoa quay về ngủ trưa.
Bảo Đậu theo Bách Tử Nhân về phòng làm việc, nhớ lại biểu cảm của Bách Tử Nhân lúc diễn hạm phó và trưởng khoa ban nãy, không nhịn được mà phì cười.
Bách Tử Nhân không phối hợp nhiệt tình thái quá, thậm chí biểu cảm còn không thay đổi, nhưng lại không hề khiến người ta cảm thấy hời hợt, chẳng trách mấy đứa trẻ lại nhập vai đến thế.
Bách Tử Nhân nói: “Xin lỗi em nhé, tụi nó kéo cả em vào chơi trò gia đình.”
Bảo Đậu lắc đầu: “Không sao không sao, em rất thích chơi cùng mấy đứa, cơ mà…”
Bách Tử Nhân: “?”
“Trò chơi bây giờ xịn thật đấy.” Bảo Đậu nói, “Phân ra nhiều vai ghê.”
“Ngày trước em chơi gì? Bách Tử Nhân nhìn cậu.
“Hồi nhỏ em không có nhiều bạn như thế.” Bảo Đậu nghĩ, “Bà ngoại dạy em dùng thuốc làm túi thơm.”
Bách Tử Nhân ngừng lại giây lát: “… Đấy là trò chơi?”
“Đúng rồi.” Nhắc đến bà ngoại là Bảo Đậu lại phấn khích, “Bà còn dạy em chơi trò tìm kho báu! Dạy em lên núi tìm đậu, giã nhuyễn ra có thể làm chất tẩy rửa, rửa còn sạch hơn cả nước rửa bát!”
Bách Tử Nhân: “…”
Anh xoa đầu Bảo Đậu.
Lại thêm một đứa bé thật thà.
Bảo Đậu nhìn sự thay đổi trong biểu cảm của Bách Tử Nhân, không hiểu: “Hôm nay em làm món cá viên! Trời nổi gió rồi, em có mang canh nữa.”
Bách Tử Nhân gật đầu, lấy hai viên kẹo thỏ trắng trong túi ra như mọi ngày: “Cho em.”
Bách Tử Nhân đã sẵn sàng nhìn đôi mắt bừng sáng của Bảo Đậu, vậy lại thấy Bảo Đậu rụt rè.
“Hôm nay em không ăn.” Bảo Đậu xua tay, “Em ăn no rồi mới ra ngoài, ăn vặt sau bữa chính không tốt cho sức khỏe…”
Bách Tử Nhân cười như không cười nhìn cậu.
Không tốt cho sức khỏe lâu như vậy sao bây giờ mới biết tự giác?
Đây là hai viên cuối cùng, anh mua một gói thỏ trắng lớn để trong nhà, mới mấy hôm mà đã bị A Quả gặm gần hết.
Bách Tử Nhân không ăn, mua về chỉ để cho Bảo Đậu và A Quả.
Chỉ là A Quả ăn sung sức quá, Bách Tử Nhân bất đắc dĩ phải san nửa gói đến bệnh viện. Tuy A Quả vờ như không có gì, nhưng tốc độ xẹp xuống của túi kẹo đúng là quá nhanh.
Thậm chí Bách Tử Nhân còn tưởng tượng được cảnh lúc mình đang đi làm, một con ly miêu đuôi xù ngồi trên sô-pha vừa vẫy đuôi vừa bóc kẹo nhăm nhăm nhăm.
Vừa nghĩ thế, Bách Tử Nhân lại cảm thấy có gì không ổn.
Tan làm về nhà phải đi ngó qua bài viết, nhân tiện hỏi luôn, ly miêu ăn nhiều kẹo quá có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không.
Hết chương 14