Bách Tử Nhân dựa lưng vào thành giường, nhìn Bảo Đậu hoảng hốt vậy thì cười bảo: “Lại đây.”
Bấy giờ Bảo Đậu mới giãy hỏi Lê Đại Phi, cuống cuồng chạy mấy vòng quanh giường để kiểm tra.
“Bệnh nặng lắm hả anh?” Bảo Đậu không dám sờ lên tay đang truyền nước của Bách Tử Nhân, chỉ cảm thấy sắc mặt của anh đang rất tệ.
“Không nặng lắm đâu.” Bách Tử Nhân vỗ vỗ thành giường ra hiệu Bảo Đậu ngồi xuống.
“Xuất huyết dạ dày mà còn không nặng?” Lê Đại Phi nhìn bình truyền nước, sau đó kéo ghế ngồi xuống không hề khách sáo, “Tiểu Lưu bảo cậu nôn ra máu.”
Bảo Đậu trợn tròn mắt, định xốc chăn của Bách Tử Nhân lên: “Nôn ra máu?”
Bách Tử Nhân giữ Bảo Đậu lại, nhờ Lê Đại Phi ra ngoài lấy giúp anh cái áo khoác ở phòng làm việc.
Lê Đại Phi trừng mắt với anh, ngón tay tạo dáng hoa lan: “Người ta cũng lo cho cậu lắm chứ, sao lại chỉ đuổi người ta đi?”
Bách Tử Nhân thấy sắc mặt của Bảo Đậu sắp xấu hơn cả mình thì đuổi vội: “Đi mau đi mau.”
“Được rồi được rồi, cậu thật là…” Lê Đại Phi tức giận ngậm miệng đi làm chân sai vặt.
Đợi Lê Đại Phi đi rồi Bách Tử Nhân mới thả Bảo Đậu ra, cẩn thận nhìn gương mặt cậu.
Bảo Đậu không nói câu nào, cũng trừng mắt nhìn Bách Tử Nhân, khóe mắt đỏ hồng nhưng không khóc.
Cơ mà cũng chẳng khác đang khóc là mấy.
Bách Tử Nhân thở dài xoa mặt cậu: “Em sợ lắm đúng không?”
Bảo Đậu cúi đầu định sờ bụng anh, nhưng rồi lại rụt tay về, ngồi dậy khỏi vòng tay Bách Tử Nhân, không nói không rằng đắp lại chăn cho anh.
Bách Tử Nhân chỉ đành dùng sức kéo Bảo Đậu lại, Bảo Đậu muốn tránh mà không dám cựa mạnh, vì thế cậu cứng người để yên cho Bách Tử Nhân ôm, tư thế cực kỳ gượng gạo.
Bách Tử Nhân mặc kệ, vẫn kéo cậu lại gần, ghé bên tai cậu nói nhỏ.
“Thật sự không nặng tới mức ấy đâu.”
Bảo Đậu: “Xuất huyết dạ dày mà còn không nặng?! Anh…”
Bảo Đậu vốn định nhảy dựng lên trách anh biết người mình không khỏe rồi mà vẫn tăng ca, nhưng nghĩ lại thì đây không phải là lỗi của Bách Tử Nhân. Tức anh ách trong bụng mà chẳng biết xả đi đâu, cậu bứt rứt tới độ chỉ muốn đi cào tường.
“Suỵt.” Bách Tử Nhân cười ôm chặt cậu, “Kể cho em nghe một bí mật, anh lừa mọi người đấy.”
Bảo Đậu: “?!”
Bảo Đậu giả vờ nghiêm mặt nhưng tai vẫn khẽ cử động, khiến cho Bách Tử Nhân không kìm được cắn nhẹ lên đó: “Nôn ra máu thật, nhưng ít lắm. Anh bảo Tiểu Lưu… bác sĩ khám cho anh ấy, nói nặng hơn một chút.”
Bảo Đậu: “??”
Bảo Đậu sống với bà ngoại đã lâu, đương nhiên cũng biết nôn ra nhiều máu hay ít máu có liên quan đến mức độ nặng nhẹ của bệnh.
“Có thật là ít lắm không?” Bảo Đậu nghi ngờ.
“Thật. Có chút xíu thôi.” Bách Tử Nhân đảm bảo với cậu, “Anh chỉ muốn nằm đây mấy ngày.”
“Chút xíu thôi cũng là nôn rồi!” Bảo Đậu trách, “Anh không được bỏ bữa như thế nữa!”
Từ đầu đến cuối Bảo Đậu chỉ chú ý đến “nôn ra máu”, không hề nhận ra một thông tin quan trọng khác trong lời Bách Tử Nhân.
Nhưng Lê Đại Phi thì khác.
“Ly miêu bé nhỏ đâu rồi?” Lê Đại Phi xách áo khoác tung tăng vào phòng.
“Về lấy bàn chải đánh răng rồi.” Bách Tử Nhân đáp, “Em ấy bảo tối nay sẽ ở lại đây.”
Lê Đại Phi rờ cằm: “Tối nay ở lại đây? Cậu định nằm đây mấy ngày thế?”
“Cậu thấy mấy ngày thì hợp lý?” Bách Tử Nhân hỏi.
“Tớ mới lượn một vòng bên Tiểu Lưu.” Lê Đại Phi cười khẩy, “Lúc nghe điện thoại tớ cứ tưởng là sắp phải nhận giấy thông báo bệnh nguy kịch, đến rồi mới thấy hóa ra chỉ treo mỗi cái bình nước.”
“Lừa gạt tình cảm của tớ à Nhân Nhân bé nhỏ.” Lê Đại Phi vứt áo khoác cho anh.
Bách Tử Nhân nhận lấy áo khoác: “Không nặng không được.”
Lê Đại Phi nhìn anh đầy nghi ngờ: “Cậu bị nghiện giường bệnh à?”
“Không phải nghiện giường bệnh, mà là nên về rồi.” Bách Tử Nhân nói.
Lê Đại Phi chớp mắt: “Về… Từ từ!”
“Cậu định rời khỏi đây?” Lê Đại Phi nói nhỏ lại.
“Tỏ vẻ gì thế, làm như tôi đi cướp ngân hàng ấy.” Bách Tử Nhân nói.
Lê Đại Phi: “… Cậu ghét tiến sĩ nữ đó thật à?”
“Đừng nói linh tinh.” Bách Tử Nhân nói, “Tuần trước viện trưởng có nói chuyện với tôi, bảo là muốn tôi cùng tham gia buổi hội thảo trước Tết.”
“Hội thảo bên Đức á? Tỏ rõ ý muốn dẫn cậu theo?” Lê Đại Phi nói, “Chuyện tốt như thế sao không đến lượt tớ nhỉ?”
“Bác sĩ Lục cũng đi.” Bách Tử Nhân bất lực, “Nếu tôi cũng đi cùng, ở bệnh viện không có gì cũng sẽ thành có gì.”
“Cậu không bị xuất huyết dạ dày mà bị ấm đầu rồi đúng không?” Lê Đại Phi sờ trán anh, “Không đi thì không đi thôi, sao phải làm rộ lên thế? Đừng bảo tớ là cậu cố ý nôn ra máu đấy nhé.”
“Trùng hợp thôi.” Bách Tử Nhân đáp, “Hồi trước ăn uống không điều độ vẫn thấy bình thường, tăng ca cũng không thấy mệt. Nhưng giờ lại mệt không chịu được, mấy nay không muốn ăn, đang định hết bận thì dần dần… Mà thôi, thế cũng tốt.”
“Bệnh nặng mới là cái cớ tốt.” Bách Tử Nhân dựa người ra sau, “Cũng đến lúc về quê rồi.”
Lê Đại Phi không tiếp lời.
Học chung với Bách Tử Nhân mấy năm nên Lê Đại Phi hiểu bạn mình đang nói gì.
Khi còn chưa tốt nghiệp Bách Tử Nhân đã từng tâm sự, bà ngoại anh không muốn xa quê, vậy thì anh sớm muộn rồi cũng sẽ phải trở về.
Nhưng bà ngoại vẫn luôn không đồng ý, bà không muốn cháu mình về lại nơi nghèo khó chịu khổ. Đối với những người miền núi, có thể thi đỗ vào trường đại học ở thành phố, lại còn có thể làm bác sĩ ở đấy đã là một chuyện cực kỳ đáng nở mày nở mặt.
Lúc mới tốt nghiệp, vì chuyện đi hay ở này mà giữa hai bà cháu đã từng có mâu thuẫn rất gay gắt.
Sau đó vì thấy sức khỏe của bà ngoại vẫn tốt, mà một sinh viên nghèo mới tốt nghiệp như Bách Tử Nhân cũng chẳng giúp được gì cho quê nhà, do đó bà ngoại đã thắng thế, Bách Tử Nhân ở lại thành phố L.
“Tôi không thể chờ tới khi đã quá muộn.” Giọng Bách Tử Nhân nhẹ bẫng.
Bảo Đậu kể với Bách Tử Nhân, mùa đông bà ngoại cứ ho mãi, và lần đầu cậu biến thành người là khi bà bị ngã mà không gọi được ai đến giúp.
Đây đều là những chuyện bà sẽ không bao giờ kể cho cháu ngoại nghe.
Ngày trước còn có Bảo Đậu chăm sóc bà, bây giờ Bảo Đậu đi rồi, trong nhà chỉ còn lại mình người cao tuổi, Bách Tử Nhân không yên lòng.
Bách Tử Nhân cũng không bằng lòng để Bảo Đậu về quê chăm bà còn mình ở lại thành phố.
*
“Em không gọi điện cho bà.” Tắm rửa và đánh răng xong xuôi Bảo Đậu mới quay lại bệnh viện, cậu nói với Bách Tử Nhân, “Nếu gọi thì bà sẽ lo lắm.”
“Anh khiến mọi người lo lắm đấy.” Bảo Đậu nghiêm mặt trách Bách Tử Nhân, “Em không nên nghe lời anh, sau này ngày nào em cũng phải mang cơm đến.”
Bách Tử Nhân trải chăn ra cho Bảo Đậu nằm vào: “Anh xin lỗi.”
“Em không trông chừng anh không được.” Bảo Đậu thở dài.
Bách Tử Nhân mỉm cười: “Đúng vậy, không có em anh biết làm thế nào.”
“Anh khỏe lại rồi em sẽ mách bà.” Bảo Đậu nói, “Bà sẽ mắng anh.”
“Anh nghỉ việc về nghe bà mắng.”
Bảo Đậu: “Ừa, đợi khi về…?!”
“Anh định nghỉ việc?!” Bảo Đậu bật dậy, suýt làm chăn rơi xuống đất.
Bách Tử Nhân giữ cậu lại: “Đừng kích động.”
Sao mà không kích động cơ chứ.
“Sao anh lại nghỉ việc!” Bảo Đậu nói năng lộn xộn, “Anh đi học… làm việc giỏi… rạng rỡ tổ tông…”
Với cả… anh nghỉ việc rồi thì kế hoạch giúp anh phát triển sự nghiệp của cậu phải làm thế nào?
Bách Tử Nhân suýt thì phì cười, những lúc quan trọng có thể nhìn ra cậu do ai nuôi lớn.
“Anh nôn ra máu.” Bách Tử Nhân nhắc cậu.
Bảo Đậu lập tức bình tĩnh lại, lo lắng sờ bụng anh: “Có thật là mệt lắm không?”
“Thật đấy.” Bách Tử Nhân kéo cậu nằm xuống, phân tích cho cậu nguyên nhân mình nghỉ việc.
Bảo Đậu nghiêm túc suy nghĩ rất lâu.
Không chỉ Bách Tử Nhân lo cho bà, Bảo Đậu cũng không yên tâm để bà một mình dưới quê.
Giờ Bách Tử Nhân nôn ra máu cũng khiến cậu rất lo lắng.
Kết luận lại là bà ngoại và Bách Tử Nhân đều cần cậu chăm sóc.
Bảo Đậu không kích động nữa: “Anh chắc chắn chứ?”
“Ừ.” Bách Tử Nhân ôm Bảo Đậu trong lòng, chỉ cần phân tích là ly miêu sẽ hiểu, thật ngoan quá đi mất.
“Thôi vậy.” Bảo Đậu chớp mắt, “Em không muốn thấy anh nôn ra máu nữa, sợ lắm.”
Bách Tử Nhân hôn cậu, Bảo Đậu ngửa đầu để nụ hôn an ủi của anh rơi trên má và khóe môi.
Hôm nay đúng là Bảo Đậu đã bị dọa sợ, khoảnh khắc vừa bước vào phòng cả người cậu lạnh ngắt, chỉ sợ Bách Tử Nhân thật sự mắc bệnh nặng.
Hiện tại Bách Tử Nhân vẫn hoàn toàn lành lặn ôm cậu vào lòng, Bảo Đậu vẫn không yên tâm.
Nếu bệnh của anh không quá nghiêm trọng thì cậu chỉ còn băn khoăn chuyện nghỉ làm. Anh chắc chắn cần phải nghỉ ngơi một thời gian, bà ngoại thì bất kể ra sao cũng sẽ không vào thành phố. Cơ mà Bách Tử Nhân rất có bản lĩnh, hẳn sẽ dễ tìm được việc trên huyện, thế thì anh có về quê cũng không có gì đáng lo.
Mà trên huyện cũng có bệnh viện, Bách Tử Nhân có thể…
“Ý da!” Một bàn tay lành lạnh luồn vào áo khiến cậu giật mình, làm gián đoạn mạch suy nghĩ.
“Suỵt.” Bách Tử Nhân nói, “Tay truyền nước lạnh quá, cho anh sưởi ấm tay đi.”
Bảo Đậu bị Bách Tử Nhân ấp trong lòng, đang định giãy ra thì nghe anh nói vậy, nghĩ đến tay Bách Tử Nhân vẫn đang cắm đầu kim, cậu lại không dám cựa nữa.
Nhưng mà…
“Không được sờ lung tung.” Bảo Đậu đỏ mặt.
Làm ấm tay có cần sờ lưng như thế không? Khác hẳn với cách sờ nắn xem trên ti-vi, làm cậu nổi hết cả da gà.
“Tay lạnh quá.” Bách Tử Nhân rất chính trực.
“Ngứa…” Bảo Đậu muốn thò đầu ra, cậu thấy hơi khó thở.
Bách Tử Nhân nhìn ra cửa: “Khẽ thôi, lát nữa y tá sẽ đến mắng.”
“Tiểu Linh sẽ không mắng… Ưm!” Giọng Bảo Đậu run lên, mềm như bông chuẩn xác cào lên tim bác sĩ Bách.
Bách Tử Nhân dỗ cậu: “Nào, tiếng động lớn quá y tá sẽ mắng đấy.”
Đống chăn lại rùng mình.
Bách Tử Nhân kéo cao chăn che kín hai người, tiếng rì rầm khe khẽ của Bảo Đậu biến mất dưới lớp chăn.
Bách Tử Nhân lại thò một tay ra bấm vào công tắc đầu giường.
“Tạch————————————————————————————————————————————————————————!” Đèn vụt tắt.
Hết chương 41
Số điểm hiện có của Bách Tử Nhân:
– 100 điểm chính trực.