Bảo Đậu ôm giỏ, ngây ngô đứng nhìn đại sảnh lộng lẫy (?).
Sàn nhà được lát bằng gạch trông có vẻ rất đắt tiền, trần nhà cao chóng mặt, chỗ nào cũng lấp lánh long lanh – bệnh viện thành phố, quả thật là lung linh gấp mười lần hội trường trên thị trấn. Cả đời này cậu cũng mới chỉ đến hội trường một lần, vẫn một mực nghĩ rằng nơi đó chính là nơi sang trọng nhất thế giới.
Hóa ra Bách Tử Nhân lại làm việc ở một nơi sang trọng đến vậy.
Bảo Đậu nhìn các bác sĩ đi lại – áo khoác trắng không nhuốm bụi trần, trắng tới mức hơi đáng sợ, cậu không khỏi thấy ngờ nghệch.
Lúc đặt món qua điện thoại, Bách Tử Nhân đã bảo cậu tới phòng khám.
Ôi… thôi xong, hai người áo trắng ngồi ở sảnh chính đang nhìn cậu.
Bảo Đậu biết mình đứng ỳ ở cửa sảnh rất đáng ngờ, vì thế cậu ôm cái giỏ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại sắc mặt, giả vờ như rất bình tĩnh đi theo sau những người đang vội vã.
Cứ đi như thế, cậu đã đến chỗ thu phí nhập viện.
Bảo Đậu chỉnh lại giỏ, đổi hướng, đi theo một nhóm người khác.
Ừm, lần này là khu tiêm.
Lại đổi.
Khu khám nhanh.
Phòng thuốc.
Cửa sổ phòng thu phí nhập viện.
…
Bảo Đậu ngơ ngác đứng trước cửa sổ thu phí, bây giờ đã là mười hai giờ ba mươi ba phút.
“Chào bạn?” Cô gái sau ô cửa nhìn vẻ ngờ nghệch của Bảo Đậu, không kiềm được mở lời, thế nhưng lại khiến Bảo Đậu thót cả tim, giật mình sờ mông theo phản xạ.
Cô gái: “…”
Bảo Đậu do dự chốc lát, từ từ bước tới ô cửa sổ.
“À, muốn đến phòng khám hả? Không ở tòa này đâu, bạn rẽ trái rẽ phải rồi lại rẽ trái rẽ phải, nhìn thấy biển phòng thuốc nhập viện thì lại rẽ trái sau đó rẽ phải là ra được ngoài, ra ngoài sẽ thấy hai tòa nhà, tòa thấp là tòa hành chính, tòa cao là tòa bạn cần tìm.”
Bảo Đậu: “…”
Cô gái: “Hiểu chưa nè?”
Bảo Đậu: “…”
*
Bách Tử Nhân nhìn đồng hồ, bụng nghĩ chắc Bảo Đậu đã tới, vì thế hai bước gộp thành một bước đi về phía thang máy, mới đi được mấy bước, một bóng đen bay vù ra từ phòng bệnh kế bên.
Bách Tử Nhân thuần thục nghiêng mình né tránh, đồng thời giơ tay ngăn đứa nhóc đang không kịp phanh xe chuẩn bị đụng đầu vào tường lại.
“Bác ơi—” Cậu nhóc mặc quần áo bệnh nhân phấn khích hét lớn, muốn bám tay Bách Tử Nhân leo lên trên.
Bách Tử Nhân giơ cao tay, treo cậu nhóc lên tiếp tục đi.
Tiếp sau đó, lại một bóng đen vọt ra từ phòng bệnh khác, bàn tay nhỏ túm dính lấy áo anh.
Bách Tử Nhân kéo theo cô nhóc đằng sau tiếp tục tiến về phía trước.
“Bác ơi—”, một cô bé đứng trước cửa phòng bệnh, lí la lí nhí gọi anh, “Bác đi đâu thế ạ?”
Bách Tử Nhân dùng bên tay rảnh đẩy gọng kính: “Bác đi ăn cơm.”
Cô bé ôm búp bê lạch bạch chạy ra: “Con nấu cơm cho bác ăn…”
Bách Tử Nhân: “Con biết nấu không?”
Cô bé: “Cưới bác rồi con sẽ biết.”
Bách Tử Nhân: “…”
Cô bé: “Mẹ con nói mẹ cưới rồi mới biết nấu cơm, con cưới bác rồi con cũng sẽ biết.”
Mấy phòng bệnh cạnh đó cùng bật cười, mẹ cô bé đỏ mặt chạy ra bế cô lên: “Ni Ni, người ta còn trẻ, phải gọi là bác sĩ Bách.”
Ni Ni chớp chớp mắt: “Là bác mà.”
“Bác—”
“Bác ơi—” Nhóc đang đu trên tay với nhóc bám đằng sau cũng nhao nhao lên theo.
Bách Tử Nhân nói: “Chiều lại kiểm tra cho mấy đứa, giờ bác phải xuống tầng rồi.”
Nhóc đang đu tay với nhóc bám đằng sau không nhúc nhích, tiếp tục bị anh kéo đi, mẹ Ni Ni muốn bế Ni Ni về phòng, vì thế Ni Ni bắt đầu khóc tu tu.
Áo khoác của Bách Tử Nhân bị kéo biến dạng, anh một đằng bước những bước vừa vững vàng lại vừa kiên định, một đằng nói: “Trước khi đi ăn bác tiện đường rẽ qua phòng tiêm, xem thử kim tiêm dùng tiêm cho mấy đứa đã chuẩn bị xong chưa.”
Con khỉ con đu trên tay dứt khoát nhảy xuống đất, bàn tay sau lưng cũng lặng lẽ buông ra, Ni Ni lập tức ngưng khóc.
“Trưa mấy đứa phải ngủ, chiều bác kiểm tra, đứa nào không ngủ cũng phải tiêm.”
Bách Tử Nhân xốc lại cái áo khoác trắng đang nhăn như món mơ khô, hài lòng đi vào thang máy trong tiếng sụt sịt khe khẽ của đám nhóc.
*
“Anh chắc chắn là đã cất thẻ của cửa hàng vào túi áo rồi.” Bách Tử Nhân nói, “Thế nhưng hôm nay lại không tìm thấy nữa…”
Anh vừa nói vừa cho tay vào túi áo khoác, móc ra hai cục kẹo sữa thỏ trắng với một cái vỏ sò bị tô xanh xanh đỏ đỏ bằng màu nước.
Bảo Đậu: “…”
Bách Tử Nhân: “…”
Thôi được, thân là bác sĩ khoa nhi, lại còn là bác sĩ khoa nhi tự dưng được các cháu yêu quý, đây chưa phải là thứ thần bí nhất xuất hiện trong túi của Bách Tử Nhân.
Nhưng khi thấy Bảo Đậu đứng đối diện mở to đôi mắt tròn xoe nhìn mình, Bách Tử Nhân khụ một tiếng thu tay vào túi, nghĩ ngợi, rồi lại lấy kẹo thỏ trắng ra.
“Cho em.” Bách Tử Nhân nói.
Bảo Đậu nhìn Bách Tử Nhân, lại nhìn kẹo thỏ trắng trong tay anh, chậm chạp vươn tay ra lấy.
“Không thích kẹo sữa?” Bách Tử Nhân nhìn sắc mặt Bảo Đậu.
Bảo Đậu vội vàng lắc đầu.
Bách Tử Nhân gật đầu, vừa định xoa đầu cậu, tự dưng nhớ ra Bảo Đậu đến đây là để đưa đồ ăn chứ không giống với đám nhóc bệnh nhân chưa thành niên.
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại…
“Em mấy tuổi rồi?” Bách Tử Nhân hỏi.
Bảo Đậu chớp mắt: “Ừm… Mười tám…?”
Bách Tử Nhân buồn cười: “Ngay cả em cũng không chắc chắn?”
“Mười tám.” Bảo Đậu vội vàng đổi thành câu khẳng định.
“Chủ quán họ Lữ là người nhà của em?”
Lần này Bảo Đậu gật đầu rất nhanh.
“Em tên là Lữ Tống Quả.” Bảo Đậu nói.
Bách Tử Nhân vốn không nói nhiều, đó giờ cũng lười hàn huyên khách sáo với người không thân quen, nhưng Bảo Đậu thì lại hơi khác.
Anh không nói, Bảo Đậu cũng không tự khơi chuyện, vậy mà trong phòng làm việc lại không hề gượng gạo.
Bách Tử Nhân ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu là có thể thấy Bảo Đậu đang lặng yên chuyên tâm nhai kẹo sữa, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Thật sự rất giống… con khỉ con phòng 902 tưởng mình là Ultraman bắn sóng ánh sáng vào đàn kiến, hoặc là Ni Ni diễn vai siêu sao lui giới ở ẩn, đang chuẩn bị làm vợ người khác, ngày nào cũng dùng bùn với đá luyện tay nghề nấu nướng.
Bách Tử Nhân không ngờ đồ ăn mà quán ông chủ Lữ đưa tới lại không được đựng trong loại hộp dùng một lần thường thấy, mà lại được đựng trong bộ bát đĩa tráng men sứ, đến cả thìa múc canh cũng không ngoại lệ.
Lại còn được xách trong giỏ tre.
Bảo Đậu tưởng Bách Tử Nhân lo lắng về vấn đề vệ sinh, lắp ba lắp bắp giải thích cho anh rằng đồ dùng đã được khử trùng.
Thật ra Bách Tử Nhân đang nghĩ, dùng đồ như này để đựng thức ăn, tức là cậu sẽ phải ở đây đợi anh ăn xong rồi mới bỏ vào giỏ xách về?
Bách Tử Nhân nghĩ ngợi, nói với Bảo Đậu: “Lần sau đừng phiền phức như này, em không cần đợi anh ăn xong rồi mang về đâu, để tối anh tiện đường mang về quán cho.”
“Không cần đâu!” Bảo Đậu đang mất tập trung, nghe vậy suýt thì nhảy dựng lên.
Bách Tử Nhân: “…?!”
Bảo Đậu nói: “Không không, ý em là em đợi được.”
Bách Tử Nhân nói: “Như thế tiện hơn mà? Có thể tiết kiệm thời gian cho quán.”
Bảo Đậu bẻ ngón tay: “Ừm… Quán vừa mới khai trương, khách ăn ngoài chỉ có mình anh, không cần tiết kiệm thời gian.”
Bách Tử Nhân: “…”
Bảo Đậu: “Với lại với lại thật sự không phiền đâu mà.”
Bách Tử Nhân: “…”
Bảo Đậu: “Thái độ đối xử với khách phải ấm áp như mùa xuân, đợi một chút để mang đồ dùng về đâu đáng là gì…”
Bách Tử Nhân: “… Thôi được rồi, không cần cố nặn chữ, nếu như em không sợ phiền thì sau này anh vẫn sẽ thường xuyên gọi đồ.”
Bảo Đậu gật đầu như bổ củi.
Bách Tử Nhân rất bận, ăn xong cơm lại phải lập tức làm việc. Bảo Đậu xách giỏ ra khỏi bệnh viện, cậu không đi bắt xe buýt ngay mà nhanh chân chui tọt vào một con ngõ nhỏ.
Hai giờ mười phút rồi.
Bảo Đậu ngồi xổm, đặt giỏ xuống đất.
Mười giờ bốn mươi phút cậu nấu xong bỏ vào giỏ, mười một giờ ra khỏi cửa, giờ đã hơn ba tiếng trôi qua.
Tìm phòng làm việc của Bách Tử Nhân hết một tiếng.
Bảo Đậu quay lưng về phía mặt trời đợi mười phút, nhìn đồ dùng tráng men sứ trong giỏ dần nhạt màu, một lát sau, giỏ đựng trống rỗng, chỉ còn lại vài cái lá cây nho nhỏ dưới đáy giỏ.
Bảo Đậu lắc đầu: “Đúng là nhỏ quá thật.”
Lá càng nhỏ càng mỏng, thứ biến ra sẽ có thời gian duy trì càng ngắn.
Nếu như không đủ tươi, thời gian sẽ còn ngắn hơn.
Bảo Đậu xách cái giỏ không, cảm thấy hôm nay hơi nguy hiểm.
Giả như Bách Tử Nhân không kịp ăn cơm, nói không chừng cậu đã bị lộ tẩy.
Giống như tờ rơi ngày hôm qua, có khi Bách Tử Nhân chưa về đến nhà nó đã biến mất, thế thì càng chẳng cần nhắc đến cái “tấm thẻ giao đồ”.
Bảo Đậu xách giỏ đứng dậy, hít một hơi thật sâu.
Lần tới không dùng lá đa thường nữa, đổi thành lá đa búp đỏ vậy.
Hết chương 2