Bách Tử Nhân đứng đằng sau cậu: “Em chọn bộ mình thích đi.”
“Đẹp quá…” Bảo Đậu nhìn hoa cả mắt.
Bách Tử Nhân cảm giác ánh mắt nhìn về phía bọn họ lại nhiều hơn rồi.
Vậy mà Bảo Đậu lại chẳng cảm thấy gì hết, trên mặt toàn là sự ngưỡng mộ khi đứng trong… gian hàng quần áo thú cưng.
Giường nhỏ, giỏ nhỏ, quần áo nhỏ, mũ nhỏ, giày nhỏ, tất cả đồ dùng hàng ngày cỡ nhỏ mà Bảo Đậu chưa bao giờ nghĩ tới đều được bày biện trên rất nhiều kệ hàng, khiến cậu không khỏi cảm thán.
Ừm, tới mức người qua đường nghĩ rằng cậu đang làm quá lên.
Bách Tử Nhân không hề nghĩ phản ứng của Bảo Đậu là quê mùa, thẳng thắn bộc lộ cảm xúc như vậy lại khiến anh có cảm tình hơn nhiều so với cố tỏ ra tế nhị.
Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu hớn hở chạy qua chạy lại hồi lâu, ngạc nhiên khi thấy bộ đồ cậu chọn: “Chỉ vậy thôi?”
Một bộ đồ ngủ chó con bình thường.
“Vâng.” Bảo Đậu gật đầu.
Bách Tử Nhân lại nhìn giá đồ: “Còn nhiều kiểu khác lắm đấy.”
Vẫn còn đủ kiểu dáng từ gấu trúc thỏ con cho đến ong mật, có cả khủng long nữa.
Thậm chí anh còn tưởng tượng ra cảnh Bảo Đậu mặc những bộ ấy chắc chắn sẽ đánh bại được mọi địch thủ trên diễn đàn.
Bảo Đậu cũng nhìn kệ hàng: “Mấy bộ này trẻ con mới thích.” Dù rằng đúng là được may rất cầu kỳ…
Cậu là một con ly miêu giản dị, những thứ sặc sỡ không hợp với cậu đâu.
“…Cũng phải.” Bách Tử Nhân bật cười, “Em chỉ lấy từng đó thôi à?”
Bảo Đậu chớp mắt: “Đằng nào thì em cũng có ra ngoài (bằng hình dạng ly miêu) mấy đâu.”
“Vậy thì mua đồ mặc hàng ngày.” Bách Tử Nhân thanh toán xong thì dắt cậu lên tầng hai của trung tâm mua sắm.
Da Bảo Đậu rất trắng, mặt lại non, rất hợp với quần áo màu sáng.
Bách Tử Nhân lấy tạm một cái mũ lông giơ lên ướm thử.
“… Đỏ chót.” Bảo Đậu nói nhỏ.
“Hợp với em lắm.” Bách Tử Nhân thật lòng cảm thấy thế, màu này khiến khuôn mặt Bảo Đậu càng trẻ con hơn.
Bảo Đậu nói vâng rồi tiện tay lật giá lên xem.
Thế rồi đứng hình.
“Cái này cái này cái này!” Bảo Đậu giơ mũ lên, không thể tin nổi.
“Sao thế?” Bách Tử Nhân lại lấy cái màu vàng.
“… Cái này bằng một trăm cân tỏi tây đấy!” Bảo Đậu thốt lên, “Cái mũ này này!”
Bách Tử Nhân: “…”
Chị nhân viên: “…”
Bách Tử Nhân xoa đầu cậu: “Không đắt đâu, cũng không phải ngày nào cũng mua.”
Từ khi vào thành phố, đồ đạc toàn là cậu tự ngắt lá biến ra, nơi ghé qua nhiều nhất là chợ, mức giá như trên trời thế này khiến cậu nhất thời khó chấp nhận.
Bách Tử Nhân không thấy có gì là lạ, năm nào anh cũng về quê mừng lễ, giá cả ở quê anh cũng biết đôi chút. Người ở quê sống giản dị quen rồi, khó mà khiến họ lập tức quen với giá trên thành phố.
Mà cũng chẳng sao, anh là người trả tiền chứ có phải Bảo Đậu đâu.
Bách Tử Nhân dắt Bảo Đậu đi tới đi lui, nhận ra Bảo Đậu chẳng khác nào giá treo quần áo cỡ nhỏ – tuy không cao to vạm vỡ, nhưng cậu mặc kiểu dáng trẻ trung nào cũng rất đáng yêu.
Chị nhân viên cũng rất thích Bảo Đậu, bởi vì biểu cảm của Bảo Đậu quá ư là phong phú. Chắc bọn họ cũng chưa từng thấy vị khách nào cứ nhìn giá quần áo là lại chuyển đổi thành giá thức ăn như cậu.
“Một trăm năm mươi cân khoai tây…” Một cái áo khoác.
“Ba trăm cân cà rốt…” Một cái quần.
“Một trăm năm mươi cân đậu phụ…” Một đôi tất!
Bảo Đậu thấy một bộ là đứng hình một lần, sự ngô nghê của cậu quá rõ nét, tới nỗi chị nhân viên cũng thấy cậu ngộ nghĩnh.
Bách Tử Nhân cũng cao hứng, đi hai vòng mà đã chọn được rất nhiều đồ.
Bà ngoại nuôi thật mát tay – Bảo Đậu tròn trịa không béo không gầy, mặc cái gì cũng đáng yêu, mua cái gì cũng xứng tiền.
Vì thế Bảo Đậu lẩm bẩm vẫn hoàn lẩm bẩm, Bách Tử Nhân trả tiền vẫn cứ trả tiền, khung cảnh khá là hòa hợp.
Đến khi tỉnh táo lại thì Bách Tử Nhân đã xách túi lớn túi nhỏ từ bao giờ, Bảo Đậu lại thấy choáng váng.
“Hóa đơn đâu anh?” Bảo Đậu được Bách Tử Nhân dắt về nhà rồi mới nhớ ra, “Tổng là bao nhiêu thế…”
“Em muốn nhìn thật hả?” Lúc thanh toán Bách Tử Nhân đã cố tình giấu hóa đơn đi, giờ lại cố ý trêu cậu, “Em nghĩ là bao nhiêu?”
“Em không biết mới hỏi anh chứ.” Bảo Đậu tròn mắt.
Bách Tử Nhân vỗ người cậu: “Đừng nghĩ nhiều.”
Bảo Đậu với trái tim quặn thắt đau khổ nhìn Bách Tử Nhân rời đi, biến lại thành ly miêu yếu ớt nằm bò trên núi hàng.
Cậu chỉ biết thành phố là một nơi sầm uất, chứ nào biết giá cả lại cao không tưởng như vậy.
Từ từ.
Chợt cậu dựng thẳng đuôi.
Cái đống quần áo này hơi tí là ngốn tận mấy trăm cân thức ăn.
Cậu biết Bách Tử Nhân rất có triển vọng, anh là bác sĩ ở bệnh viện, trẻ vậy mà đã có nhà có xe.
Nhưng mà nhưng mà!
Nhiều tiền như thế cũng có khó mà chịu nổi cái mức giá này đúng không?
Nói đi cũng phải nói lại, lương của Bách Tử Nhân là bao nhiêu thế?
Đó giờ Bảo Đậu chỉ loanh quanh ở chợ, không biết mức giá của những thứ khác.
Quần áo với giày dép thôi mà đã đắt như thế rồi, thế còn nhà ở, xe cộ thì sao? Các khoản chi hàng ngày chắc chắn không thế ít được!
… Thế mà cậu lại không nghĩ đến đấy.
Bảo Đậu cảm thấy sơ suất này của cậu phải to bằng trời.
Cậu biết Bách Tử Nhân rất chăm chỉ làm việc, nhưng chỉ chăm chỉ thôi thì chưa đủ.
Bảo Đậu tự thấy mình đã tìm ra một hướng đi mới.
Hết chương 29