Gần như cùng lúc ấy, một tiếng “póc” nho nhỏ vang lên, “A Quả” vốn đang cuộn tròn trong chăn không thấy đâu nữa. đam mỹ hài
A Quả cuống cuồng bế con mèo trắng phì nhiêu ra khỏi chăn, đôi mắt hổ phách của nó tràn ngập phẫn nộ, Bảo Đậu vừa buông tay, mèo trắng lập tức nhảy xuống giường, chạy thục mạng qua ô cửa sổ.
Bách Tử Nhân: “?”
Hình như anh nghe trong nhà có tiếng động.
Anh đang tính đợi thang máy để xuống xem Bảo Đậu thế nào, nhưng chắc là không được rồi, anh suýt quên trong nhà vẫn còn một đứa trẻ đang ốm.
Bảo Đậu bó cả người lại với chăn, lắng nghe tiếng Bách Tử Nhân vào nhà, đóng cửa, rồi bước vào phòng.
Bảo Đậu lại rúc vào sâu hơn.
Bách Tử Nhân vỗ vỗ cái chăn: “A Quả, dậy ăn cơm.”
Bảo Đậu nín thinh, giả bộ vẫn đang ngủ, nhịp tim đập như trống dồn.
Bảo Đậu cảm thấy mình vừa làm một chuyện cực kỳ phi thường.
Trước khi đến đây, ngày nào Bảo Đậu cũng ăn ngủ đúng giờ, ngày nào cũng chăm chỉ học hành chăm chỉ làm việc, chưa từng nói dối ai.
Thế nhưng hiện tại, cậu không chỉ một thân một mình chạy tới thành phố xa xôi mà còn nói dối hết lần này đến lần khác.
Nói dối là việc không thể chấp nhận được, bắt đầu cái tờ rơi quảng cáo, số lần Bảo Đậu nói dối Bách Tử Nhân càng ngày càng nhiều.
Bảo Đậu chưa từng gặp tình huống nào lại khó kiểm soát như thế này.
Mới vừa nãy thôi, cậu còn bắt cóc cả mèo của bà lão hàng xóm, ép nó biến thành hình dáng của A Quả để lừa Bách Tử Nhân, còn bản thân thì lại làm như không có việc gì bình tĩnh ngồi trước mặt Bách Tử Nhân ăn cơm.
Bảo Đậu cảm thấy mình đã trở thành một con ly miêu hư đốn.
Bách Tử Nhân chầm chậm kéo chăn ra, đưa tay vào thăm dò.
“Sốt rồi à?” Bách Tử Nhân nhíu mày.
Mặt và tai Bảo Đậu đỏ ửng.
Bách Tử Nhân kéo Bảo Đậu ra: “Đừng trùm kín mít thế.”
Bảo Đậu ngẩng đầu nhìn Bách Tử Nhân – trên mặt anh vẫn còn dấu răng, cổ của cậu lập tức ửng hồng.
Thái độ nghiêm túc của Bách Tử Nhân không khỏi khiến Bảo Đậu làm gì cũng khép nép trong vô thức. Ban nãy khi mắt kính của anh bị văng đi, Bảo Đậu bất ngờ có được cơ hội quan sát anh ở khoảng cách gần.
Mắt của Bách Tử Nhân không hề dữ, chỉ hơi nghiêm túc thôi, có lẽ cặp kính đã khiến người ta nảy sinh ảo giác.
“Em xin lỗi.” Bảo Đậu thì thầm.
Bách Tử Nhân: “?”
Bảo Đậu định giấu mặt vào chăn: “Cháu không sao, cháu đi ngủ đây.”
Bách Tử Nhân nói: “Ăn đã rồi ngủ.”
Bảo Đậu: “Không ăn đâu.”
Bách Tử Nhân nhướng mày.
Bị ốm rồi không nghe lời là bệnh thường thấy của trẻ, bác sĩ Bách đương nhiên có cách trị.
Nhưng sao anh lại cứ có cảm giác… không nỡ.
Có thể là do ánh sáng của đèn treo tường, cũng có thể là do con yêu quái nhỏ này trông khá tội nghiệp.
Bách Tử Nhân rút tay về: “Cháu chắc là không sao chứ?
Bảo Đậu: “Vâng.”
Bách Tử Nhân nói: “Trong bếp có cháo, đói rồi thì gọi chú. Không được ăn cháo nguội, cũng không được tự ý bật bếp.”
Bảo Đậu: “Vâng.”
*
Bảo Đậu không phải là người, tại sao lại xuất hiện trong thành phố của loài người?
Bình thường yêu quái hay ở trên núi chứ nhỉ.
Với cả A Quả có… yêu quái giám hộ không?
Để yêu quái vị thành yêu lang thang như vậy ổn chứ? Hay thật ra A Quả bị lạc?
Mà quan trọng hơn là, hình như A Quả không định rời đi.
Thật ra Bách Tử Nhân cũng đã thử hỏi nhiều lần, nhưng nó chỉ nói bà ngoại đang ở một nơi rất xa, những chuyện khác không hé nửa lời.
Hình như cũng không có yêu quái trưởng thành nào đi tìm nó – nói cho cùng thì nó cũng không phải chó hay mèo, tất nhiên không thể dán giấy tìm yêu quái đi lạc được.
Bách Tử Nhân thừa nhận, anh hơi tò mò.
Thế nên nửa đêm hôm nay anh lại xuất hiện trong phòng dành cho khách.
Quả nhiên không thấy đứa trẻ mặt tròn mắt tròn kia đâu nữa, thay vào đó là một con ly miêu nằm ngửa bụng trên giường, ngủ đến là say sưa.
… Hô hấp bình thường, còn nhiệt độ cơ thể… cả người toàn là lông, không sờ tới.
Đúng là không có biểu hiện đau ốm.
Bách Tử Nhân đứng bên giường suy tư hồi lâu.
Khác với đêm đầu hoang mang, lần này anh đến… nhìn trộm ly miêu chỉ đơn giản vì tính hiếu kỳ.
Ai cũng nói yêu quái ranh mãnh, tại sao con trên giường lại chẳng phòng bị gì cả?
Nó không biết nửa đêm nó sẽ biến về hình dạng thật sao?
Đã vậy còn không biết khóa trái cửa lại.
Hay nó quá tự tin vào thuật biến hình của mình, chắc như đinh đóng rằng “nhân loại ngu xuẩn” sẽ không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của nó?
Trường hợp nào cũng thấy bụng dạ nó chẳng nghĩ gì sâu xa.
Bách Tử Nhân nhìn nó chốc lát, bỗng nảy ra một ý tưởng kỳ quặc.
Ly miêu vẫn ngủ rất say, tuyệt nhiên không phát hiện – mà cũng không thể ngờ được, sẽ có một người đêm hôm khuya khoắt giơ điện thoại lên… chụp ảnh nó.
Thậm chí Bách Tử Nhân còn không tắt đèn flash, ly miêu cũng chỉ gãi gãi cái bụng, lật người rồi lại tiếp tục say giấc nồng.
Hết chương 12