“Ừ ừ!” Lê Đại Phi khua môi múa mép, “Đầu tiên dọn dẹp phòng của cậu, sau đó tớ sẽ viết cho cậu một lá bùa trấn trạch, cậu thấy không yên tâm tớ còn có thể vẽ thêm một lá dán trước cửa chính cho cậu!”
Bách Tử Nhân tưởng tượng cảnh lá bùa dán trước cửa nhà mình bay phấp phới trong gió: “Cậu định làm gì?”
“Bạn tốt nên giúp đỡ lẫn nhau.” Lê Đại Phi nói, “Công việc của bác sĩ dễ nhiễm phải những thứ tà uế, vì thế phải thật chú ý mới được.”
Bách Tử Nhân nói: “Làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi, giờ cậu mới nhớ ra nên cẩn thận?”
Lê Đại Phi do dự.
Đấy là vì có yêu quái theo cậu rồi. Nhưng mà chuyện này khó nói quá.
Lê Đại Phi thấy Bách Tử Nhân rõ ràng là người theo chủ nghĩa vô thần, nói rồi chưa chắc cậu ấy đã tin.
“Bởi vì hôm nay là ngày tròn chín năm tụi mình làm bạn, để kỷ niệm cho ngày này tớ sẽ làm phép…”
“À thế à.” Bách Tử Nhân đáp, “Tôi đi ăn cơm đây, tạm biệt.”
“Đừng mà từ từ từ từ đừng ngắt máy!” Lê Đại Phi liến thoắng, “Tớ cảnh cáo cậu đấy đừng có ngắt máy tớ suốt thế đồng chí Bách Tử Nhân! Tình yêu và sự nhẫn nại của tớ có giới hạn đấy!”
Bách Tử Nhân: “Thế thì nói chuyện chính đi.”
Lê Đại Phi thở dài: “Còn nhớ cậu em giao cơm lần trước không?”
“Có.” Bách Tử Nhân ngẩng đầu, cậu em giao cơm đang ngồi trước mặt anh ngơ ngẩn, hai món mặn một món canh trên bàn còn tỏa hơi nóng.
“Tớ nói cho cậu biết, cậu ta là yêu quái!” Lê Đại Phi khùng khùng điên điên lại đổi sang giọng điệu kể chuyện ma, “Đừng có ngắt máy!”
“… Tôi không định ngắt máy.” Bách Tử Nhân nói, “Cậu giải thích đi.”
Lê Đại Phi cười khà khà: “Tớ còn tưởng cậu nghe xong tưởng tớ định tán dóc nói chơi rồi lại ngắt máy cơ.”
“Giờ thì muốn ngắt rồi.”
“Tớ nói chuyện chính ngay!” Lê Đại Phi nói.
“Chuyện là, cậu ta đúng là yêu quái.”
Bách Tử Nhân: “…”
“Thật đấy.” Lê Đại Phi nói, “Cậu tin tớ đi, lần trước tớ còn ép được nó lộ ra hình dạng thật, nhưng nó chạy nhanh quá nên tớ vẫn chưa biết nó là thứ gì…”
Bách Tử Nhân nhìn Bảo Đậu.
Bảo Đậu không biết mình đã trở thành đề tài thảo luận của bọn họ, vẫn ngồi ngây như phỗng.
Bách Tử Nhân cảm thấy thật khó tin.
Lê Đại Phi nói, Bảo Đậu “cũng” không phải là người.
Bắt đầu từ khi nào mà sinh vật phi nhân loại lại phổ biến như thế?
Từ môn đạo đức hồi tiểu học cho đến môn chính trị năm cấp ba đều nhất mực cho rằng yêu ma quỷ quái là tàn dư phong kiến, sự xuất hiện của A Quả đã đủ làm đảo lộn thế giới quan của Bách Tử Nhân rồi.
Anh có thể chấp nhận việc ấy, rất có thể vì về bản chất, A Quả vẫn là một đứa trẻ.
Bách Tử Nhân cho rằng trẻ con với người lớn hoàn toàn khác nhau.
Cùng là sinh vật phi nhân loại, nếu ly miêu cho anh cảm giác “bông xù” thì chắc “gọi cảnh sát” sẽ là phản ứng đầu tiên của người bình thường khi gặp phải yêu quái trưởng thành. Bách Tử Nhân cũng vậy.
Nhưng mà, nếu đó là một đứa trẻ vô hại và một yêu quái thiếu niên không có sức sát thương thì sao?
Bách Tử Nhân lại nhìn Bảo Đậu.
Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt rất tròn, gò má cũng tròn, ánh mắt hoang mang nhìn rất ngốc… trông ra thì cũng vô hại như A Quả.
Đương nhiên, từ trước tới nay lời nói của Lê Đại Phi có độ tin cậy không cao, nghe rồi phải chắt lọc lại, nếu trước khi A Quả xuất hiện cậu ấy nói như thế, chắc chắn Bách Tử Nhân sẽ khuyên Lê Đại Phi đi khám khoa Tâm thần.
Nhưng mà…
Thôi được, ít nhất là nhìn vào ngoại hình, A Quả với Bảo Đậu giống nhau, không khiến Bách Tử Nhân cảm thấy lo lắng vì bị uy hiếp.
Nhưng nó cũng không đồng nghĩa với việc Bách Tử Nhân sẽ không lo nghĩ gì nữa.
Thực tế thì, anh không ăn nổi cơm.
“Ơ ơ?” Không biết ngồi ngẩn ra bao lâu Bảo Đậu mới tập trung lại, thấy vẻ mặt kỳ lạ của Bách Tử Nhân, cơm trưa cũng gần như chưa ăn miếng nào.
Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra!
“Anh sao vậy? Cơm không ngon ạ?” Bảo Đậu căng thẳng hỏi.
Bách Tử Nhân không nói gì, ngược lại cứ nhìn cậu chăm chăm.
Bảo Đậu càng căng thẳng hơn.
Gần đây cậu hơi lơ đễnh, chẳng nhẽ lúc nấu ăn quên nêm muối? Hay là cho nhầm tương với dấm rồi?
Bách Tử Nhân vẫn không nói gì.
Bảo Đậu bị Bách Tử Nhân nhìn mà dựng tóc gáy, cầm lấy cái thìa Bách Tử Nhân chưa dùng, múc một muỗng gà cung bảo.
“Ui a a a…”
Thế giới quan chao đảo, Bách Tử Nhân đang trong trạng thái kích động giật nảy mình: “Sao thế?”
Bảo Đậu ngồi xổm dưới đất, ôm mặt kêu thảm thiết.
Cậu kêu đau đớn quá, Bách Tử Nhân quên luôn chuyện mình còn đang băn khoăn, cũng vội ngồi xổm xuống kéo tay Bảo Đậu: “Ngẩng đầu lên anh xem.”
Hết chương 17