Bảo Đậu kinh ngạc giật mình, vội vàng lắc đầu.
Lê Đại Phi lo lắng nói: “Em bé đừng sợ nha, nãy anh cứ tưởng là Nhân Nhi nên mới đùa tí.”
Bách Tử Nhân: “Nãy cậu túm tay người ta đã rửa tay chưa?”
Bảo Đậu: “…”
Lê Đại Phi: “Ui dào nam tử hán đại trượng phu đừng để ý tiểu tiết!”
Bách Tử Nhân: “… Bảo Đậu đi rửa tay.”
Lê Đại Phi nói: “Lúc ra ngoài tớ rửa tay rồi mà!”
Bách Tử Nhân nói: “Ban nãy cậu định dùng tay đi vệ sinh chưa rửa để đùa với tôi?”
Lê Đại Phi: “…”
Bảo Đậu bưng bát, dè dặt gắp một miếng thịt kho rau mận.
Lê Đại Phi: “Hức!”
Bảo Đậu: “!”
Bách Tử Nhân chẳng buồn ngẩng đầu, múc một muỗng đậu phụ bát bảo: “Bảo Đậu ăn này.”
Lê Đại Phi: “Hức hức.”
Bảo Đậu: “!!”
Bách Tử Nhân đập đũa xuống bàn.
Lê Đại Phi: “Hức hức hức!”
Bảo Đậu: “∑ ( °△°|||)!!”
Bảo Đậu nhìn Bách Tử Nhân, rồi lại nhìn Lê Đại Phi, sau đó cậu đẩy nhẹ đĩa đậu phụ bát bảo về phía Lê Đại Phi.
Trước mặt Lê Đại Phi chỉ có bát cơm trắng với gói cải muối chua hiệu Lão Đàm, anh cảm kích nhìn cậu.
Bách Tử Nhân nói: “Kệ cậu ta.”
Bảo Đậu đáp: “Nấu cho cả ba người.”
Bách Tử Nhân: “Còn bao nhiêu tối anh ăn.”
Lê Đại Phi đập bàn: “Bách Tử Nhân! Có ai mời khách như cậu không!”
Bách Tử Nhân: “Hời cho cậu quá còn gì! Lần sau còn thế thì ngồi cửa mà ăn.”
Bảo Đậu nói: “Ăn với nhau đi mà.”
Lê Đại Phi: “Cậu xem người ta…”
“Để đến tối không ngon nữa.” Bảo Đậu nói, “Tối muốn ăn lại nấu.”
“Đúng là một cục bột hiền hậu!” Lê Đại Phi nhân cơ hội múc muỗng đậu phụ, “Tử Nhân học người ta kìa.”
“Cho cậu ăn chưa.” Bách Tử Nhân nói.
Lê Đại Phi tức tốc nhè ra: “Mớm trả cậu bằng miệng chịu không?”
Bách Tử Nhân: “…”
Bảo Đậu không nhịn được bật cười.
Cậu cảm thấy Lê Đại Phi là một người rất thú vị, Bách Tử Nhân kết bạn được với một người như vậy thật khiến người ta bất ngờ.
So về giới hạn, trước giờ Bách Tử Nhân không phải là đối thủ của Lê Đại Phi, vì thế dứt khoát mặc kệ anh luôn.
Bảo Đậu mang rất nhiều đồ ăn đến, ăn cơm xong Lê Đại Phi gác chân lên sô-pha xem ti-vi, Bách Tử Nhân vừa rửa bát vừa nói: “Nay ăn nhiều quá, tối khỏi cần ăn nữa rồi.”
Bảo Đậu cũng giúp Bách Tử Nhân lau khô bát, nghe vậy tròn mắt: “Thế sao được…”
“Người là sắt cơm là thép.” Bách Tử Nhân nói tiếp, “Nhưng nãy ăn hơi no quá.”
Bảo Đậu nghĩ ngợi: “Cũng phải. Một ngày ăn nhiều quá cũng không tốt cho dạ dày của anh.”
Bách Tử Nhân nói: “Giống em ăn nhiều kẹo không tốt cho răng hả?”
Bảo Đậu đỏ mặt: “Hôm nay em không ăn mà!”
Bách Tử Nhân: “Ồ? Anh kiểm tra xem nào?”
Bảo Đậu: “Á?”
Bách Tử Nhân ra tay nhanh gọn, vừa hay Bảo Đậu quay sang, phút chốc mặt bị ép thành hình) 3 (
Bảo Đậu nhảy dựng lên, Bách Tử Nhân cũng bị phản ứng mạnh của cậu dọa cho giật mình.
Bảo Đậu sờ mông theo bản năng, sau đó vội vàng sờ tai.
Bách Tử Nhân: “…??”
Bảo Đậu xác nhận tai không lộ ra ngoài xong mới nhìn biểu cảm của Bách Tử Nhân.
Bảo Đậu: “…Ự… Tay anh đang ướt mà!”
Bách Tử Nhân chẳng qua chỉ định đùa vui, giờ cũng bị dọa sợ nên phản ứng hơi chậm: “Ừ, anh xin lỗi…?”
Bảo Đậu ấp úng mãi định giải thích, nhưng rồi lại không biết giải thích kiểu gì, vì thế hoảng hốt chạy vụt ra ngoài.
*
Lê Đại Phi xách túi vest vẫy tay: “Nhân Nhi đừng tiễn nữa…”
Bách Tử Nhân đứng trước cửa thang máy, thấy vẻ đánh trống lảng nhìn đi chỗ khác rồi cúi đầu của Bảo Đậu, cũng không tiếp tục tiễn bọn họ xuống tầng nữa: “Đi đường cẩn thận.”
Lê Đại Phi: “=3= Được.”
Bảo Đậu cảm nhận tai mình bỏng rát, chắc Bách Tử Nhân sẽ nghĩ cậu là một người quái dị.
Mãi cho đến khi nghe tiếng cửa thang máy khép lại, Bảo Đậu mới ngẩng đầu lên.
“Được rồi.” Lê Đại Phi dựa lưng vào cửa thang máy, thoắt cái như biến thành một người khác, anh nhìn Bảo Đậu chằm chằm: “Giờ mi có thể thẳng thắn nói ra sự thật.”
Bảo Đậu lùi sau một bước: “A?”
“Ở trong nhà vệ sinh (chưa kéo quần chưa xịt đuýt) không tiện, giờ mi không thoát được đâu.”
“Mi là ai!?” Lê Đại Phi không cảm xúc hỏi, “Không, mi là thứ gì?”
Bảo Đậu biến sắc.
“Tôi là Bảo Đậu.” Bảo Đậu cảnh giác nhìn Lê Đại Phi.
“Ai hỏi tên mi, với lại làm gì có chuyện mi sẽ trung thực khai ra tên thật.” Lê Đại Phi hừ mũi giễu cợt, vẫn đứng chặn cửa, mắt không rời Bảo Đậu, từ từ thò tay vào túi.
“Tốt nhất là mi nên trung thực, tại sao lại tiếp cận bạn ta, rốt cuộc mi muốn làm gì.” Lê Đại Phi sở hữu một gương mặt vô hại, nhưng khi nghiêm túc ánh mắt lại khác hẳn, Bảo Đậu thấy hơi sợ.
Bảo Đậu lặng lẽ nắm chặt tay: “Tôi không biết anh nói gì cả, tôi chỉ đi đưa cơm thôi.”
“Mi không phải là người.” Lê Đại Phi nói, “Dám nghênh ngang trà trộn vào đám đông, mi tưởng không ai nhìn thấu mi sao.”
Ngón chân Bảo Đậu toát mồ hôi.
Nếu ban nãy còn ôm chút hy vọng thì giờ cậu đã hiểu ra hoàn toàn – Lê Đại Phi đã nhìn thấu cậu từ lâu rồi.
Ban nãy không vạch trần cậu trong nhà vệ sinh là vì nghĩ cho Bách Tử Nhân.
Bảo Đậu thầm hối hận nghìn lần vì quá sơ suất, ở trong thành phố mấy ngày đã tự mãn, quên mất đây là chuyện có thể nguy hiểm đến tính mạng cậu.
Lê Đại Phi ấy vậy lại có thể tỉnh bơ giả vờ cười cợt, thậm chí còn ăn cơm cùng cậu, bây giờ mới gây khó dễ. Bảo Đậu ít khi giao thiệp với người nên chưa từng gặp kiểu người như vậy. Trong lòng nghĩ mình đã bị lộ tẩy, song cũng may cậu biết chút phép thuật, thế nào cũng không được tỏ ra e dè trước mặt loài người… Nhưng mà cãi nhau hay đánh nhau thì cũng phải xem khí thế, giờ tự dưng bị Lê Đại Phi chặn trong thang máy, Bảo Đậu trở nên cực kỳ bị động.
Lê Đại Phi nói: “Đừng giả chết, trả lời ta mau.”
Bảo Đậu chớp mắt một cách khó nhọc.
Làm sao bây giờ phải đánh nhau hả đánh có nổi không hay chạy trốn nhưng mà giờ đang trong thang máy…
Lê Đại Phi nhìn Bảo Đậu do dự nhìn cửa thang máy, trong lòng nhận định cậu là một kẻ gian xảo, anh cười lạnh: “Thì ra mi chọn cái chết. Ta không hề ấn nút đi xuống, cửa sẽ không mở, mi cũng sẽ không có cơ hội trốn đâu.”
Bảo Đậu trợn tròn mắt, nhìn con số hiển thị trên đầu Lê Đại Phi đang vui vẻ trượt xuống.
Chắc tại không khí quá căng thẳng nên Lê Đại Phi đứng đối diện với cửa không để ý, thấy Bảo Đậu có dấu hiệu lạ, anh nở nụ cười bí hiểm: “Tuy nha sĩ mới là nghề chính của ta, nhưng thân là cháu đích tôn của dòng họ đạo sĩ, trừng trị một con yêu tinh nhỏ vẫn quá là dễ dàng.”
“Yêu tinh bé nhỏ, mi không thoát được khỏi lòng bàn tay ta đâu.”
Soạt.
Bảo Đậu: “…”
Lê Đại Phi quay lưng với cửa: “…”
Người đứng ngoài thang máy: “…”
“Nghe gì chưa?”
“Úi dồi nghe gì chưa?”
“Gay hả?”
“Chắc là gay đấy.”
“Chơi gay cũng không được cưỡng ép người ta.”
“Lời thoại gì mà phèn ói.”
“Lại còn yêu tinh bé nhỏ…” “
Mấy cô gái trẻ không hề né tránh bắt đầu rì rầm, trong đó có người còn đang giữ nguyên tư thế bấm nút thang máy.
Lê Đại Phi hóa đá rồi.
Thế gian có chuyện xui xẻo như thế đấy, cửa thang máy mở không sớm không muộn, cứ nhằm cái lúc không thích hợp nhất mà mở.
Yêu tinh bé nhỏ, mi không thoát được khỏi lòng bàn tay ta đâu.
Yêu tinh bé nhỏ, mi không thoát được khỏi lòng bàn tay ta đâu.
Yêu tinh bé nhỏ, mi không thoát được khỏi lòng bàn tay ta đâu.
Yêu tinh bé nhỏ, mi không thoát được khỏi lòng bàn tay ta đâu.
Yêu tinh bé nhỏ, mi không thoát được khỏi lòng bàn tay ta đâu.
Yêu tinh bé nhỏ, mi không thoát được khỏi lòng bàn tay ta đâu.
…
Hết chương 06