“Cháu không tin bà ngủ ngon đâu.” Bách Tử Nhân đổi tay cầm điện thoại, giọng điệu trở nên nóng nảy, “Vâng, nhưng sau này thỉnh thoảng bà hãy nghĩ cho mình nhiều hơn được chứ? Đừng khiến cháu lo mãi vậy.”
“Đương nhiên cháu lo cho bà, bởi vì cháu quan tâm bà.” Bách Tử Nhân nói, “Mai cháu sẽ còn gọi lại.”
Chủ quán họ Lữ thấy anh đã cúp máy, lúc bấy giờ mới bưng bát canh lên.
“Cảm ơn.” Bách Tử Nhân nói.
Bát canh dạ dày lợn nấu tiêu tỏa khói nghi ngút, mùi thơm lan khắp bốn phía, miếng gừng vàng tươi, dạ dày với thịt gà trộn lẫn khiến cho hơi lạnh bốc lên lúc sẩm tối trở nên ấm áp hơn.
Bách Tử Nhân hà một hơi.
Ông chủ Lữ lại bưng một đĩa đậu phụ bát bảo lên.
Bách Tử Nhân nhìn quanh: “Bảo Đậu không ở đây ạ?”
Gần như ngày nào tan làm anh cũng sẽ đến quán của ông chủ Lữ ăn cơm, nhưng đã lâu vậy rồi mà chỉ buổi trưa giao đồ ăn anh mới nhìn thấy Bảo Đậu.
Ông chủ Lữ là đầu bếp, bình thường việc bưng cơm bưng canh là của “chạy bàn” mà nhỉ.
Động tác lau bếp của chủ quán ngừng lại.
“Nó… đi chơi rồi.” Chủ quán nói, “Chiều tối không đông khách, chưa chắc nó đã ở trong quán.”
Bách Tử Nhân cũng không hỏi thêm.
Quán của ông chủ họ Lữ vẫn không có thực đơn như cũ, nhưng rất thần kỳ là ông chủ chưa làm món nào khiến Bách Tử Nhân không hài lòng, để làm được điều ấy, chỉ bằng “tay nghề tốt” thì còn xa mới được.
Tuy Bách Tử Nhân thường nghiêm nghị giảng giải cho các bệnh nhân nhí hậu quả của việc dinh dưỡng không cân bằng, cũng từng dùng biện pháp y học tàn bạo (tiêm) để dọa các bạn nhỏ không chịu ăn cơm, song bản tg lại là một ông hoàng kén ăn hàng thật giá thật.
Bách Tử Nhân không nói được mình cực kỳ thích ăn cái gì, nhưng nếu muốn anh liệt kê ra những thứ không muốn ăn thì có khi danh sách ấy còn dài hơn cả bản tổng kết công việc của anh.
Thế nên đây chính là chỗ thần kỳ.
Bách Tử Nhân không ăn nấm hương nấm thường các loại nấm, không ăn hải sản thịt vịt, không ăn dưa chuột mướp đắng súp lơ xanh, không ăn các loại thuộc dạng xay nhuyễn như thịt viên và lạp xưởng…
Vậy mà chủ quán lại chưa từng dẫm phải mìn dù chỉ là một lần.
Chỉ bằng việc ấy thôi, Bách Tử Nhân cảm thấy anh và ông chủ Lữ không phải Bá Nha và Chung Tử Kỳ thì ít nhất cũng phải là tâm linh tương thông cấp độ cao.
Bảo Đậu cũng vậy.
Trong mắt của đồng nghiệp, Bách Tử Nhân có thể coi như là một người lạnh lùng.
Từ trước tới nay chưa từng thấy anh thân thiết với một người nào, dù chưa đến mức khó gần, nhưng anh sẽ luôn tạo ra một khoảng cách lịch sự cơ bản.
Người có khả năng vượt qua khoảng cách ấy, chắc chỉ có bệnh nhân của anh.
Nhưng Bách Tử Nhân cũng cảm thấy, chỉ có ở bên trẻ con mới thoải mái nhất, bởi trẻ con không sợ sự gượng gạo, cũng không sợ bạn không để ý chúng, bởi tự thân chúng có một thế giới non nớt vô ưu, bên trong ấy không yêu cầu bất cứ nghệ thuật giao tiếp nào.
Mà Bảo Đậu… cũng có chút phẩm chất đặc biệt ấy.
Bách Tử Nhân phát hiện Bảo Đậu là người rất dễ mất tập trung, nhưng cũng rất dễ toàn tâm chú ý, lúc anh ăn cơm Bảo Đậu sẽ tự kiếm việc để làm, hoặc là ngẩn ra, hoặc là nghiên cứu hoa văn trên bàn làm việc, hoặc là đếm lá ngoài cửa sổ, tóm lại là không cần Bách Tử Nhân phải bận tâm đến cậu.
Trong cùng một phòng làm việc, một người một lòng ăn cơm, một người một dạ ngơ ngẩn, dù không nói chuyện cũng không hề có cảm giác gượng gạo.
“Bảo Đậu bảo em ấy mười tám rồi.” Bách Tử Nhân nói, “Nhưng trông em nó…”
“Là tuổi mụ.” Ông chủ Lữ nói, “Trông nó nhỏ hơn tuổi.”
Bách Tử Nhân gật đầu: “Em ấy là gì của chú?”
Chủ quán nghĩ ngợi: “… Cháu trai…?”
“…” Bách Tử Nhân thấy cách nói không xác định này quen quen.
“Cháu trai.” Đại khái là thấy biểu cảm của Bách Tử Nhân, ông chủ họ Lữ đổi sang giọng điệu chắc chắn.
“Em không đi học hả chú?” Bách Tử Nhân hỏi, “Bé vậy mà đã ra ngoài xã hội.”
“Trong núi khó đi học.” Ông chủ nói, “Ở thành phố đi học dễ dàng, nhưng ở trong núi làm gì cũng khổ.”
Bách Tử Nhân gật đầu.
“Nói sao với anh đây.” Ông chủ Lữ cười ngô nghê, “Anh là bác sĩ… Bảo Đậu kể anh đang làm ở bệnh viện lớn…”
“Cháu hiểu.” Bách Tử Nhân biết chủ quán định nói gì.
“Cháu biết trên núi khó đi học. Không chỉ đi học, làm cái gì cũng khó.”
“Mọi người ở rất xa nhau, sang nhà hàng xóm chơi cũng phải đi rất lâu mới tới.”
Chủ quán mỉm cười: “Đúng vậy. Nếu trời tối nhanh thì đường còn chẳng thấy nữa là.”
Bách Tử Nhân nói: “Không nhìn thấy đường, nhưng lại thấy rất rõ sao trời.”
Chủ quán nói: “Bởi vì trời trên núi rất trong. Hôm đấy tôi… nhìn thấy, Bảo Đậu mang tờ rơi ngắm sao của viện bảo tàng về, phải trả tiền để dùng kính viễn vọng ngắm sao.”
Chủ quán huơ tay hình dung: “Trên đó có hình ảnh, tôi xem rồi nghĩ bụng, chỗ này tính là gì, sao trên núi còn nhiều hơn chỗ trong hình rất nhiều lần, không cần dùng kính viễn vọng cũng không cần trả tiền.”
Bách Tử Nhân cũng cười: “Đúng vậy.”
“Lúc ăn cơm thì trời đã tối, nhưng bếp lửa thì rất sáng, ăn cơm đốt đèn dầu sẽ thấy khói đen bay lên.” Bách Tử Nhân nghĩ, “Lấy chỗ lửa còn dư lúc nấu cơm đun nước, ăn xong rồi vừa hay có thể đi tắm.”
Chủ quán: “Cậu biết cả à?”
Bách Tử Nhân: “Cháu cũng từng ở quê một thời gian.”
Chủ quán họ Lữ gật đầu: “Đúng vậy, tuy điều kiện có vẻ khắc nghiệt, nhưng chỉ thực sự trải nghiệm rồi mới biết những ngày tháng ấy có thoải mái hay không.”
Bách Tử Nhân lại cảm thấy anh với chủ quán tâm linh tương thông.
“Đúng rồi, ngày kìa Bảo Đậu không cần đi đưa cơm đâu ạ.” Trước khi đi Bách Tử Nhân dặn chủ quán, “Trưa hôm ấy cháu có ca phẫu thuật, làm xong chắc cũng đã quá ba giờ.”
Chủ quán ngập ngừng chốc lát, gật đầu.
“Với cả…” Bách Tử Nhân lấy một gói kẹo bát bảo.
Ngày trước lúc còn chưa thân với Bảo Đậu, vì để mọi người đều có việc làm, hôm nào lúc ăn cơm Bách Tử Nhân cũng cho Bảo Đậu đồ ăn vặt, có lúc là kẹo thỏ trắng, có lúc là sô cô la. Lâu ngày Bách Tử Nhân tự thấy động cơ của mình thật bỉ ổi.
Bách Tử Nhân đặt gói kẹo bát bảo sặc sỡ lên bàn: “Cho Bảo Đậu, đây là quà người nhà bệnh nhân cho cháu.”
Thật ra là Bách Tử Nhân mua.
Chủ quán mỉm cười nói cảm ơn.
“Cảm ơn.” Chủ quán nói, “Bảo Đậu sẽ rất vui, nó rất thích kẹo này.”
“Nhưng chú không được cho em ăn nhiều.” Bách Tử Nhân lại dặn, “Ăn nhiều sẽ sâu răng, bạn cháu là nha sĩ, bệnh nhân cậu ta chữa cho không ai là không khóc lóc ầm ĩ.”
Sắc mặt chủ quán trở nên kỳ dị.
Bách Tử Nhân: “…”
Lại vô thức coi Bảo Đậu thành bệnh nhân rồi.
Đã thế lại còn dọa nạt người nhà người ta.
Bách Tử Nhân ngại ngùng định giải thích, bởi vì bạn anh là nha sĩ bệnh viện nhi đồng, trẻ con đi nhổ răng không khóc gần như không có… Nhưng cuối cùng anh chỉ lịch sự khuyên chủ quán nghiêm túc giám sát Bảo Đậu đánh răng, sau đó thì nói lời tạm biệt.
Hết chương 03