[Ùm moaz 123] Ly miêu? Mèo mướp hay lửng chó? Nó có phải giống loài cần bảo vệ không? Chủ thớt ra xem đồng hồ nước nhà mình còn hay mất?
[Hôm nay cũng mờ nhạt] Không có ảnh thì bàn cái vẹo gì.
[89 cái móng] Tui tra baidu rồi… Chủ thớt mua ở đâu đấy?!
[= =] Không có ảnh là không hỏi thật lòng.
[Thôi nào chơi đi mà] Muốn chửi từ chủ đề cho đến chủ thớt.
…
…
Bách Tử Nhân di chuột xuống, phía dưới đang tranh luận rất sôi nổi liệu Bách Tử Nhân có đang nói đùa hay không, người cho ý kiến thì… chẳng có một ai.
Bách Tử Nhân: “A Quả.”
“?” A Quả quay sang.
“Cười nào.” Bách Tử Nhân giơ điện thoại.
Bảo Đậu cười theo phản xạ, sau đó lập tức mím môi, cảnh giác nhìn Bách Tử Nhân.
Bách Tử Nhân không để ý phản ứng kỳ lạ của A Quả, cúi đầu xem ảnh.
Chụp cũng tạm, cơ mà…
Tấm này không đăng lên diễn đàn thú cưng được.
“Chú làm gì đấy?” Bảo Đậu trèo qua sô-pha ló đầu xem.
Bách Tử Nhân nói: “Không có gì, cháu xem ti-vi tiếp đi.”
Bảo Đậu nhìn màn hình laptop của Bách Tử Nhân toàn là chữ, chẳng có gì vui nên lại dán mắt vào ti-vi.
Bách Tử Nhân lướt album ảnh, chọn một tấm đêm hôm trước chụp có vẻ rõ nét ra đăng lên dưới bài viết.
A Quả trong ảnh nằm ngửa như một người dang rộng tứ chi, ngủ rất ngon lành, cái đầu ngoan ngoãn gối lên gối đầu, từ góc chụp có thể thấy rõ cái đuôi to xù của nó.
Bách Tử Nhân liếc nhìn A Quả, thằng bé đang căng thẳng dán mắt vào ti-vi, quên cả ăn táo mà cứ cầm trên tay.
… Không hiểu sao anh lại thấy biểu cảm chăm chú đó rất quen.
Bách Tử Nhân nhìn A Quả hồi lâu như có tâm sự, vẫn không nhớ được gì, nên lại tiếp tục xem bài viết.
[89 cái móng] Uầy uầy uầy uầy uầy! Có ảnh thật luôn!
[= =] Con gì zậy?! Trời đựu!
[Má thằng Bảo Nhi] Lửng chó… Chủ thớt đi buôn rượu hổ cốt với động vật hoang dã trái phép à?! Một vé report nhé..
[Ùm moaz 123] Đây là gấu bông đây là gấu bông toi không tin đâu… Thế giới quan của toi…
[jicedfu] Ngủ trên giường cơ đấy… Giường của chủ thớt à? Con trai tôi cũng có một bộ ga giường Ultraman.
[Trả lời] [= =] Lửng chó mà.
[Trả lời] [Má thằng Bảo Nhi] Tôi không mua rượu hổ cốt, rượu hổ cốt tự chạy đến nhà tôi.
[Trả lời] [jicedfu] Ga giường là quà tặng kèm của siêu thị, giường của nó chứ không phải của tôi.
…
…
Ban đầu Bách Tử Nhân định trả lời từng bình luận một, thế nhưng bình luận mới nhảy lên quá nhanh, lần nào Bách Tử Nhân trả lời hay làm mới bài viết cũng gây ra một đợt xôn xao. Bách Tử Nhân quyết định không trả lời bình luận nữa, chỉ xem bình luận thôi.
[Hôm nay cũng mờ nhạt] Ủa nãy tôi có nhìn nhầm không? Chủ thớt cho thú cưng ở phòng riêng? Chắc chắn là một người vừa ngốc vừa xinh vừa có tiền…
[Gấp nhưng không vội] Hăng máu rồi đấy, tôi phải kiếm cái thùng các-tông to làm biệt thự cho con mèo nhà tôi.
[= =] Trông cái ảnh kìa, lửng chó thật luôn, nhìn cũng tươi tốt ra phết.
[Ngũ+thiếu gia] Có gì đáng ngạc nhiên đâu, thằn lằn cũng ưa sạch sẽ.
[8899] Ngược đời vậy… Ly miêu ngủ giường ưa sạch sẽ… Chủ thớt mua ở đâu đấy? Xin địa chỉ với.
Ban đầu Bách Tử Nhân chỉ định xin ý kiến tư vấn từ các con sen chuyên nghiệp, chẳng ngờ lại thu hút được nhiều người đến vậy.
Phần bình luận của bài viết rôm rả lạ thường, ngoài xuýt xoa ra còn có đủ kiểu ngưỡng mộ và ghen tị, một vài người không chịu lép vế cũng đăng ảnh thú cưng nhà mình lên, từ heo cảnh mini cho đến nhện lông loài gì cũng có.
Bách Tử Nhân ngắm nghía một hồi, thấy mấy tấm đó cũng thường thôi.
Từ góc độ thẩm mỹ, tắc kè hoa, thằn lằn và nhện nằm ngoài phạm vi thảo luận, chó mèo thì đâu hiếm lạ như ly miêu, hơn thế A Quả tròn xoe bông xù, vành đen quanh mắt với cái đuôi to bồng bềnh nhìn đã thấy vui mắt, sờ cũng rất thích tay, mấy tấm ảnh kia…
Không phải là đối thủ.
Bách Tử Nhân thầm nghĩ, tự dưng lại bị khơi dậy tinh thần cạnh tranh, anh tiếp tục lướt album ảnh.
Cơ mà…
Bách Tử Nhân lướt đi lướt lại, tuy dáng vẻ của A Quả không có vấn đề, nhưng cảnh nền với màu đen thùi lùi của ảnh lại không so được với những tấm sặc sỡ kia.
Bách Tử Nhân quay đầu nhìn A Quả.
Có vẻ A Quả là một đứa trẻ không thể ngồi yên một chỗ, một tối xem ti-vi mà đổi tới hơn mười kiểu ngồi, bây giờ nó đang ngồi chống cằm co gối dán mắt vào màn hình.
“A Quả.” Bách Tử Nhân gập laptop lại, “Khuya rồi, chuẩn bị đánh răng đi ngủ.”
*
Bảo Đậu nhảy xuống giường, chạy vội ra khỏi phòng.
Bốn phía thật tĩnh lặng, hai phút trước Bách Tử Nhân đã rời nhà đi làm.
A a a a a lại không kịp rồi!
Bảo Đậu cuống cuồng mặt quần, vừa mặc vừa nhảy lò cò đến bên cử sổ – tất nhiên sẽ chẳng nhìn thấy gì, cổng chung cư ở hướng khác.
Dạo gần đây trời bắt đầu trở lạnh, hôm nay đã là ngày thứ ba cậu không thể dậy sớm.
Cũng đồng nghĩa với việc, hàng ăn sáng chỗ ngã rẽ đã ba ngày không mở.
Bảo Đậu rầu rĩ vò đầu, mở tủ lạnh ra xem. Gói kẹo thỏ trắng trong tủ đã sắp rỗng tới đáy, chỉ còn lại vài viên cuối cùng, Bảo Đậu do dự, đóng tủ lạnh lại.
Thật ra xung quanh chung cư vẫn còn rất nhiều hàng ăn sáng khác, không có bánh bao thịt bò Bách Tử Nhân vẫn có thể ăn bánh trứng, bánh quẩy hoặc bánh mỳ kẹp.
Nhưng mà…
Bảo Đậu cả ngày hết dọn dẹp nhà cửa lại xem ti-vi, Bách Tử Nhân dặn cậu đừng xem phim truyền hình dài hàng nghìn tập mãi, nên xem các chương trình có ích khác thì hơn.
Bảo Đậu là một con ly miêu chất phác, cậu không xem phim truyền hình, cậu thích xem thời sự.
Dạo gần đây ti-vi chiếu rất nhiều phóng sự liên quan đến an toàn thực phẩm, những tin tức bị khui ra như tái sử dụng dầu bẩn, đũa mốc xanh, bánh ú mốc đỏ, vân vân và mây mây, Bảo Đậu xem mà hú hồn hú vía.
Đáng sợ quá.
Thảo nào ngày trước Bách Tử Nhân thà để bụng đói còn hơn là gọi đồ ăn ngoài, xem nhiều tin như này rồi, mỗi lần đi qua các hàng quán vỉa hè Bảo Đậu lại thấy rùng mình.
Không ổn, rất chi là không ổn.
Bảo Đậu kéo giẻ lau trên bệ cửa sổ xuống, bật người nhảy vào phòng khách, cơ thể linh hoạt lộn một vòng biến thành ly miêu lông xù, nhẹ nhàng nhảy lên nóc tủ lạnh, bắt đầu kì cọ từ trên xuống dưới.
Mình đã nghìn dặm xa xôi đến đây, còn may mắn được ở chung với Bách Tử Nhân, nhất định không được để anh ấy phải ăn dầu tái chế.
Ly miêu lau nóc tủ lạnh sạch sẽ, cực kỳ khí phách giũ giũ khăn lau.
Hết chương 15