“Vâng vâng, tại con hết lần sau con không dám nữa.” Lê Đại Phi nói, “Con thề đấy.”
“Không không, con khỏe như trâu ấy, không trầm cảm, ăn vẫn ngon, mỗi ngày tắm giặt đầy đủ… Mẹ à, năm mười ba tuổi con ở nội trú, làm gì có cô vợ nào giặt quần áo cho con đâu.”
“Con thề là con không cố ý! Con cũng không biết tại sao người ta lại không thích con… Thôi nhé, con phải làm việc rồi, mẹ nghe này, bọn trẻ đang khóc rưng rức tìm con…”
“Hừ, khóc toáng lên đòi trốn thì có!” Người phụ nữ đứng tuổi nhà họ Lê bực bội, “Từ lúc mày khoác áo trắng tao chưa thấy đứa nào thấy mày là không khóc!”
Lê Đại Phi dạ dạ vâng vâng, sau này cháu của mẹ cũng sẽ lớn lên khỏe mạnh trong tiếng khóc.
Cúp điện thoại xong, chân của Lê Đại Phi đã tê điếng.
Lê Đại Phi đi xem mắt từ tốt nghiệp cho đến bây giờ, anh thật sự không hiểu, tại sao một người đẹp trai, công việc ổn định, có sở thích lành mạnh và tính cách dễ mến như anh lại chẳng có lấy một cô người yêu.
Xem mắt thất bại đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh.
“Cháu bé mấy tuổi rồi?” Lê Đại Phi nhìn đứa bé đang nằm mếu máo, vì thế thân thiện kiếm chuyện hỏi.
Nhờ ơn cái khẩu trang, ngoại hình của anh có như MC chương trình thiếu nhi cũng chẳng có tác dụng, trong mắt đứa trẻ anh vẫn là một con sói to lông trắng.
“Hu hu…” Nhóc mập há miệng, sợ hãi thở hổn hển.
“Đừng sợ.” Lê Đại Phi kiểm tra tỉ mỉ, “Cháu thích ăn kẹo không?”
Nhóc mập chớp mắt.
“Sâu hết cả hàm rồi, đành phải nhổ hết đi thôi.” Lê Đại Phi nói.
Nhóc mập ngây người hai giây.
Lôi Tư Chiêu vừa ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang, Lôi Ninh đã ré lên trong phòng khám.
Anh ta chẳng buồn nghĩ đã xông thẳng vào.
“Cậu làm gì vậy hả?” Lôi Tư Chiêu nắm chặt tay Lê Đại Phi.
Y tá bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, vô thức nới lỏng tay.
Lê Đại Phi đang giữ không cho Lôi Ninh quậy nhíu mày: “Người nhà hãy chờ ở ngoài.”
Lôi Tư Chiêu nhìn tay anh: “Cậu định làm gì?”
Lê Đại Phi bị mẹ mắng cả buổi trưa, vốn đã tức anh ách trong bụng, giờ lại gặp một tên giời ơi đất hỡi nào đấy thì sao mà không bực mình cho được: “Tôi thì làm được gì?”
Giờ Lôi Tư Chiêu mới kịp nghĩ lại, Lôi Ninh đến khám răng mà.
Hơn nữa giống ban nãy thì…
“Răng sâu phải nhổ.” Lê Đại Phi kiên nhẫn giải thích, “Tình trạng rất nghiêm trọng, lẽ ra nên đi khám sớm hơn.”
Quả nhiên.
Lôi Tư Chiêu nhận ra mình đang phản ứng thái quá, anh ta thả tay.
“Về nhà…” Đứa nhóc bụ bẫm tội nghiệp nhìn vị cứu tinh.
Lê Đại Phi cũng nhìn Lôi Tư Chiêu, mắt trợn lên cũng tròn như mắt Lôi Ninh.
Lôi Tư Chiêu không nói gì, nhưng cũng không định đi ra hành lang.
Lê Đại Phi rất hiếm khi gặp phụ huynh nào lại xấu tính như tên này.
Đưa trẻ con đến khám bệnh mà lại trưng ra cái mặt thúi hoắc, còn nhất định phải ngồi thật gần, rõ vướng tay vướng chân y tá.
Nhưng mà… Lê Đại Phi cẩn thận lay cái răng sâu đã lỏng gốc, nhóc mập lại nức nở.
“Anh ở đây.” Lôi Tư Chiêu lập tức dỗ dành.
Chỉ cần thấy đứa trẻ định khóc, anh ta nhất định sẽ lên tiếng, dù chỉ là vài từ lặp đi lặp lại.
Anh đã gặp nhiều phụ huynh chiều chuộng con cái, nhưng chiều theo kiểu này thì là lần đầu tiên – ngồi im một chỗ như pho tượng đá, nhưng chỉ cần đứa trẻ bắn tín hiệu, anh ta nhất định sẽ trả lời.
“Nhổ rồi sẽ không đau nữa.” Lê Đại Phi nói, “Nhưng ăn nhiều kẹo thì sẽ bị sâu lại đấy.”
Câu này là cho Lôi Tư Chiêu nghe.
Đứa nhóc đáng thương vừa chịu khổ hình ôm chặt lấy cổ Lôi Tư Chiêu, nước mắt ầng ậc.
Lôi Tư Chiêu nghe vậy nhìn anh. Vị bác sĩ này có vẻ rất không hài lòng với hành động ban nãy của anh, cách một lớp khẩu trang vẫn có thể thấy người ta đang phê bình anh bằng ánh mắt.
Lê Đại Phi ngẫm nghĩ, dặn dò tiếp: “Trẻ con bị sâu răng người lớn cũng có trách nhiệm, phải giám sát không cho trẻ ăn quá nhiều đồ ngọt.”
Lôi Tư Chiêu gật đầu, bế Lôi Ninh đi lấy thuốc.
Lê Đại Phi trợn trắng mắt.
Hôm nay trẻ con đến khám răng đông hơn ngày thường, lúc Lê Đại Phi tan làm đứng dậy, điện thoại đã có gần mười tin nhắn.
Lê Đại Phi không xem cũng biết, chắc chắc là thái hậu đã sắp xếp xong lịch trình xem mắt cuối tuần này cho anh.
Càng gian khó lại càng bùng chí quyết tâm, bà Lê làm việc với hiệu suất cực cao, Lê Đại Phi vừa xem tin nhắn vừa lầm bầm.
[Hẹn gặp ở quảng trường L.] … Gần đó có trung tâm kỹ thuật số, xong việc tiện đi xem luôn.
[Con bé xinh xắn hiền lành ngoan ngoãn lắm.] … Lần nào mẹ chẳng nói thế.
[Ăn mặc cho tươm tất vào, đừng có mặc cái áo phông thổ tả kia nữa.] … Lần nào mẹ chẳng nói thế +1, à còn chưa đền quần áo cho Bách Tử Nhân.
[Con bé đi với bạn thân nó.] …Dạ? Vâng vâng?
Là sao á mẹ?
Lê Đại Phi rờ cằm.
[Mẹ thấy Tiểu Bách cũng ổn đấy, còn trẻ kết bạn nhiều không có hại.]
Thật ra vì Bách Tử Nhân là bạn thân của Lê Đại Phi, bà Lê cũng đã để mắt tới anh từ rất lâu rồi.
Nhưng bà Lê lại chán nỗi Lê Đại Phi xem mắt thất bại nhiều quá, so sánh ra thì thấy Bách Tử Nhân đáng tin cậy hơn ông con nhà mình nhiều, chỉ sợ con gái người ta cũng so sánh hai đứa rồi nghiêng về đứa đáng tin cậy hơn, vì thế bà vẫn luôn nghĩ trong lòng, trước hết cứ xuất kho được Lê Đại Phi đã rồi bàn tiếp.
Nhưng lần này bà đã đổi chiến lược.
Một đứa ra trận không ổn, thế mình để hai đứa đi hẹn hò cặp luôn.
Theo tư duy “vật họp theo loài”, Bách Tử Nhân trông đáng tin cậy, không chừng cũng khiến cho Lê Đại Phi trở nên đáng tin cậy. Giả như gặp đúng duyên phận, một lần có thể giải quyết được tận hai anh độc thân.
Lê Đại Phi cảm thấy tư duy của mẹ ngày càng linh hoạt.
Đúng là giờ Bách Tử Nhân vẫn chưa có bạn gái, lần gần nhất hẹn hò chẳng biết là từ năm nảo năm nào.
Anh mãi vẫn chưa có thời gian đến nhà Bách Tử Nhân, tuy con yêu tinh nọ không có sức sát thương, nhưng anh vẫn phải làm trọn trách nhiệm bạn bè, đến nhà Bách Tử Nhân trừ tà.
Lần này vừa hay, dọn dẹp xong là có thể cùng tới chỗ hẹn hò.
Hết chương 16