Ô tô màu đen như hòa làm một với bóng của tòa nhà. Lê Đại Phi từ từ thò đầu ra, rồi lại lập tức rụt đầu về như thể đi ăn trộm.
Lôi Tư Chiêu đã chầu chực dưới tầng mấy ngày nay rồi.
Tên gay nham hiểm – Lê Đại Phi phẫn nộ nghĩ.
Đầu tiên là tạo áp lực cho anh bằng cách bịa đặt tin đồn ở bệnh viện, tiếp đến là dùng Lôi Uyển Uyển lôi kéo anh đến công viên, thế rồi là…
Hợp lực với nhóc mập lừa anh lên đu quay khổng lồ.
Và rồi anh đã biết, hôn là hôn chứ đếch phải nghi thức tôn giáo gì hết!
Lê Đại Phi ngồi xổm trên sàn, muốn cào tường vì hối hận.
Trí thông minh của mình đâu, nó đi bụi từ lúc nào thế?
Phải đến khi người ta quăng ra một câu – anh thích em, em muốn từ giờ hai đứa mình tâm đầu ý hợp về nhà bum ba la bum hay là nhõng nhẽo một lát rồi về nhà bum ba la bum? Lúc bấy giờ Lê Đại Phi mới hiểu anh rể định làm gì.
Lôi Tư Chiêu bắt đầu đến gác cổng nhà anh ngay sau khi anh bỏ chạy khỏi công viên.
Đã vậy thời gian còn cực kỳ có quy luật, từ chín giờ đến mười một giờ mỗi tối, chằn chẵn hai tiếng sét đánh không đi.
Lôi Tư Chiêu nhắn tin tỏ ý đây chính là một bước tất yếu trong quá trình theo đuổi, mong anh nhất định phải phối hợp. Kèm theo đó là mỗi tối sau khi đã vào vị trí, Lôi Tư Chiêu sẽ luôn gọi điện và nhắn tin cho Lê Đại Phi rằng anh ta đã sẵn sàng lên để nhà uống trà.
Bằng những lời lẽ đanh thép, sau khi đã khẳng định bản thân là trai thẳng đứng đầu vũ trụ thì Lê Đại Phi không trả lời tin nhắn thêm một lần nào nữa.
Lôi Tư Chiêu chẳng vì thế mà nhụt chí, vẫn ngày ngày chờ hai tiếng dưới nhà một cách rất thâm tình – ấy là anh ta nói thế.
Nhưng theo Lê Đại Phi thì Lôi Tư Chiêu hẳn là sẽ ngồi trong ô tô vừa chơi pikachu vừa nhắn tin.
Cái chiêu trồng cây si này đáng lý phải bất chấp thời tiết mà đứng dựa vào xe hút thuốc lá ba ngày ba đêm, gió khuya ôm theo sầu muộn thổi bay khăn quàng, dưới đất toàn là đầu lọc thuốc lá thì mới gọi là có thành ý chứ?
Trời lạnh nên Lôi Tư Chiêu không hề xuống xe làm màu mà chỉ ngồi trong xe nhắn tin cho Lê Đại Phi, nội dung nhìn chung là thượng vàng hạ cám, từ dỗ ngọt dụ anh xuống tầng, hỏi những câu hại não, những bài thơ tình trong sáng cho đến cả những câu chuyện cười cảm lạnh.
Với lại Lôi Tư Chiêu còn phải nuôi Lôi Ninh, chắc sau khi tan làm anh ta đã cho nhóc mập ăn uống, tắm rửa, ngủ nghỉ đầy đủ rồi chín giờ mới đến ngồi chờ, chờ đến mười một giờ thì về đi ngủ.
Chuyện gì vậy trời. Lê Đại Phi dở khóc dở cười, bị chặn trước cửa nên mấy hôm nay anh chẳng dám bật đèn.
Anh không hề kỳ thị người đồng tính, nhưng anh cũng đâu có ý định thành đồng tính.
Tuy rằng kết quả xem mắt luôn là thất bại, nhưng anh vẫn kiên trì là vì nữ thần của đời anh vẫn chưa giáng lâm!
Mà cái tên Lôi Tư Chiêu… cứ bị kỳ cục sao ấy.
Cứ cho là đang chủ động theo đuổi anh đi, nhưng dạo gần đây Lôi Tư Chiêu ngoài gác cổng nhà anh hai tiếng ra thì cũng không làm gì quá đáng, cũng không thấy anh ta có ý định tông cửa vào nhà.
Thà rằng anh ta cứ tông cửa vào nhà, như thế Lê Đại Phi sẽ có cái cớ bay lên biểu diễn một màn giáng long thập bát chưởng, đánh cho anh ta nằm thẳng cẳng rồi tố cáo anh ta tội xâm phạm chỗ ở bất hợp pháp.
Ngồi chờ và chẳng làm gì cả, như thế lại khiến Lê Đại Phi như dở hơi mà nghĩ linh ta linh tinh, sau cùng tự dưng thấy chột dạ, ngày nào cũng phải giả vờ như mình không có ở nhà.
Lê Đại Phi kiên quyết không thừa nhận mình thấy sợ.
Tuy anh vẫn khoe khoang mình là một nam tử hán vạm vỡ, nhưng từ nhỏ anh đã thuộc làu làu năm điều đẹp bốn điều hay ba điều nhiệt huyết, không đánh nhau với bạn bè cũng chưa từng làm côn đồ, một người theo chủ nghĩa hòa bình rất triệt để.
Đổi cách nói khác, đồng chí Lê Đại Phi đang hơi rén thật.
Nếu là Hoàng Đại tiên quấy phá hay yêu quái như Bảo Đậu thì Lê Đại Phi còn có thể dũng mãnh thị uy, nhưng nếu đối phương là con người thì một bà thím trong chợ cầm cọng hành lá cũng có thể dí anh chạy từ cửa đông sang cửa tây.
Mà vừa nhìn Lôi Tư Chiêu đã biết anh ta là dạng không nên dây vào.
Nụ cười y chang động vật ăn thịt hay ngoại hình săn chắc đều là những thứ mà Lê Đại Phi vừa thấy là muốn đi đường vòng.
Quyến rũ quá cũng khổ… Lê Đại Phi đặt bát mì mới húp được một nửa xuống, lôi cái va-li cỡ đại dưới gầm giường ra bắt đầu xếp đồ.
*
Bảo Đậu ngồi xổm ở ban công đọc tin nhắn.
Đã mấy ngày liên tục Bách Tử Nhân không cho cậu đi đưa cơm trưa, với lý do anh quá bận.
Bảo Đậu vẫn thấy lo.
Dạ dày của Bách Tử Nhân từ thời còn đi học đã bắt đầu trở chứng, sau khi làm bác sĩ lại càng nghiêm trọng hơn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bà ngoại không yên lòng về anh.
Từ khi Bảo Đậu đến, không bữa nào là cậu không tỉ mỉ phối món vì cái dạ dày ấy, mãi mới khiến sắc mặt Bách Tử Nhân hồng hào lên đôi chút, giờ vừa bận đã bỏ bữa thì sẽ lại quay về như lúc đầu mất.
Hay là nấu tí cháo nhỉ? Nấu xong múc vào bình giữ nhiệt, bận đến mấy cũng sẽ có thời gian hút mấy ngụm, đỡ phải để bụng rỗng.
Bảo Đậu vừa tính thầm vừa định xuống tầng mua thức ăn, vừa tới cửa nhà đã đụng phải Lê Đại Phi đang đi ra từ thang máy.
Lê Đại Phi kéo theo cái va-li cỡ đại: “Hi…”
Bảo Đậu: “=□=?”
Lê Đại Phi kéo thẳng va-li vào nhà mà không hề khách sáo: “Nhân Nhi không có nhà à? Đi nhờ tí đi nhờ tí… Chà, chỗ này vẫn sạch sẽ như trước.”
Bảo Đậu: “Sao anh lại đến đây?”
Tại sao Lê Đại Phi cứ khiến người ta có cảm giác là anh không cần đi làm?
“Đến bồi đắp tình cảm với hai người chứ còn gì nữa, một tuần không gặp rồi nhỉ?” Lê Đại Phi đáp, “Có nước không? Mệt chết mất.”
Tối hôm qua Lê Đại Phi đã muốn sang nhà Bách Tử Nhân, nhưng Bách Tử Nhân lại từ chối thẳng thừng với lý do anh ở nhà còn bận hú hí với người yêu, không tiện đón tiếp.
Cái câu còn phải hú hí với người yêu nghe lạ lùng quá, Lê Đại Phi tự động lọc bỏ, quyết định cứ đến đã rồi tính.
“Ta còn tưởng mi không có nhà.” Lê Đại Phi ngồi ườn ra sô-pha, “Tưởng ngày nào mi cũng đi đưa cơm?”
“Tử Nhân bận rồi.” Bảo Đậu lo lắng, “Không cho tôi đi đưa cơm mấy hôm rồi.”
“Bận?” Lê Đại Phi nghĩ gì đó rồi cười khà khà, “Cũng đúng, Nhân Nhân bé nhỏ
Bảo Đậu: “?”
Lê Đại Phi ngoắc tay ra dấu Bảo Đậu lại gần: “Có phải mấy nay cái ông viện trưởng đầu hói cứ nhìn Bách Tử Nhân bằng ánh mắt hiền từ không?”
Bảo Đậu: “..”
Chuyện của Bách Tử Nhân với bác sĩ Lục có lẽ là tin đồn duy nhất của bệnh viện dạo gần đây. Hai người trong cuộc không có phản ứng gì, nhưng tin tức thì cứ sôi sùng sục, truyền cả đến tai Lê Đại Phi bên nha khoa.
“Bọn họ không có chuyện gì đâu.” Bảo Đậu bác bỏ lời đồn, “Tử Nhân bảo là không thích bác sĩ Lục.”
“Thích với không thích liên quan gì đến nhau.” Lê Đại Phi thô bỉ nói, “Quy tắc ngầm hiểu không? Quy tắc ngầm.”
Bảo Đậu tròn mắt.
Đây… Đây có phải là nguy cơ mất việc mà cậu từng mơ tưởng không?!
Bách Tử Nhân bị cấp trên chèn ép, để rồi Bảo Đậu sẽ hiện ra như một vị thần tỏa sáng!
Ngày nào Bảo Đậu cũng xem tin tức, giờ những chuyện như mặt tối của giới chính trị hay sóng ngầm ở nơi làm việc cậu cũng đã biết chứ không còn mù mờ như trước.
Lê Đại Phi liếc nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Bảo Đậu, bò dậy nghe điện thoại.
“A lô?” Lê Đại Phi kẹp điện thoại vào vai đi lục tủ lạnh.
Bảo Đậu thấy Lê Đại Phi nói chuyện một hồi thì bỗng thay đổi sắc mặt.
“Đến bệnh viện.” Lê Đại Phi nói với Bảo Đậu, “Tử Nhân ốm rồi.”
Hết chương 40