• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

29

 

"Ta khi đó không nhớ gì về quá khứ, nên nghĩ rằng ngươi ngăn cản phụ thân mình cũng chẳng hại gì. Nhưng giờ nghĩ lại, cứu ta hay không cũng chỉ vì muốn hưởng vinh hoa phú quý. Gả cho một tiểu quan đã là phúc phần tốt nhất của ngươi rồi."

 

A Yên thất thần rời đi.

 

Tống Song kéo ta lại để xem kịch, không cho ta đi.

 

Giờ cuối cùng ta cũng có thể rời đi, ta ra hiệu bằng ánh mắt bảo nàng buông tay ra.

 

Thái tử lại bước đến gần: "Hoài Nguyệt, ta xử lý như vậy, nàng thấy thế nào?"

 

Cũng tạm được.

 

A Yên tuy khiến người khác khó chịu, nhưng cũng chẳng phạm tội lớn nào. Ân cứu mạng là có thật, đổi lại ta cũng sẽ xử lý như vậy.

 

Nhưng tất cả những chuyện này, liên quan gì đến ta?

 

Ta khách sáo nói: "Thái tử điện hạ xử lý chuyện trong cung của mình, không cần hỏi ý kiến thần nữ. Dù sao thần nữ và điện hạ đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi."

 

Hắn lảo đảo, cố giải thích: "Ta chưa từng chạm vào nàng ta. Nàng ta luôn ở viện nhỏ, Lý Hà bọn họ có thể làm chứng cho ta."

 

Hồng Trần Vô Định

Tình cảm thanh mai trúc mã không phải là lời đồn.

 

Ta quá hiểu hắn, lời giải thích của hắn chẳng khiến ta bất ngờ.

 

Thái tử là người cẩn thận chu toàn, lúc mất trí nhớ chưa cho A Yên danh phận thì chắc chắn sẽ không động vào nàng ta.

 

Nhưng đó không phải là vấn đề chính.

 

Ta thở dài, nhấn mạnh một lần nữa: "Điện hạ, ngài và ta đã giải trừ hôn ước rồi. Đó là điều ngài đã quỳ dưới mưa mấy ngày liền ở Kim Loan điện để xin được.

 

"Từ giờ, đường ai nấy đi, chúng ta không liên quan đến nhau."

 

Hắn vẫn không cam lòng: "Hoài Nguyệt, nếu ta có thể tự thuyết phục được gia tộc và trưởng bối hai bên, nàng có đồng ý tái hợp hôn ước không?"

 

Ta nhìn thẳng vào hắn, thẳng thắn từ chối: "Không đồng ý."

 

Rồi quay người bỏ đi.

 

Sau lưng, truyền đến tin Thái tử đau buồn quá độ, vết thương tái phát, ngất xỉu.

 

Ta chẳng buồn để tâm, chỉ bảo lương y đi kiểm tra, đừng để hắn xảy ra chuyện gì trước cửa Giang phủ.

 

30

 

Thái tử được đưa về Đông Cung, nhưng ngày hôm sau lại gắng gượng thân thể yếu ớt, đến Giang phủ.

 

Người gác cổng nhà ta lớn gan không cho hắn vào.

 

Hắn không trách, cũng không nản lòng, ngày nào cũng đến, không quản mưa gió.

 

Nếu không phải vì hắn cứ mãi hành hạ thân mình khiến vết thương chẳng lành, lại thêm quầng thâm dưới mắt, có lẽ người ta sẽ tưởng hắn chẳng làm gì ngoài việc đến Giang phủ.

 

Nhưng thực tế, hắn rất bận, trong những lúc rảnh rỗi giữa công việc, hắn lại tìm những vật quý để mang đến Giang phủ – hoặc là những món ta đã ném xuống dòng Duẫn giang, hoặc là những món ta đã sai Bảo Châu đem bán.

 

Mỗi ngày một món, nhưng những thứ ấy không đến tay ta, đều bị gia nhân xử lý.

 

Ta không muốn bận tâm những chuyện phiền phức này.

 

Mùa xuân về, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc, đúng dịp ra ngoài thưởng ngoạn.

 

Nhân lễ Thượng Tỵ, ta cùng Tống Song rời thành thả diều.

 

Chẳng may, thời tiết không đẹp, chẳng bao lâu trời âm u, mưa bụi lất phất.

 

Ta và Tống Song núp dưới một hành lang để tránh mưa, bốn phía mờ mịt trong màn mưa bụi, núi xanh thấp thoáng trong gió mưa, xa xa là một ngôi chùa, nổi bật giữa rừng cây xanh với sắc vàng rực rỡ.

 

Rồi ta thấy Thái tử, loạng choạng đi về phía ta.

 

Tống Song thốt lên: "Ô kìa, chẳng phải Thái tử điện hạ sao? Hiếm khi thấy ngài ấy nhếch nhác như vậy."

 

Hắn đi vội, không mang ô, vết thương trên trán vốn nên lành đã lại rỉ máu.

 

Khi đến gần, hắn dừng lại, cố không để hơi nước trên người b.ắ.n lên ta.

 

Trên tay hắn là một vật luôn được giữ khô ráo, hắn đưa nó đến trước mặt ta.

 

Trong đôi tay thon dài như ngọc của hắn là một lá bùa bình an, không hề ướt dù toàn thân hắn ướt đẫm.

 

Trong đôi mắt đào hoa của hắn phản chiếu bóng dáng ta, ta như thấy chính mình trong dãy núi xanh mướt.

 

Hắn nói: "Hoài Nguyệt, đây là đồ của hôm nay."

 

Mỗi ngày, hắn đều tìm về một món đồ cũ mà ta đã vứt bỏ.

 

Đây là lá bùa bình an được cầu từ ngôi chùa trên núi kia, phải trèo từng bậc thang mới có thể lấy được.

 

Thái tử vốn đang bị thương chưa khỏi, nay lại tự làm mình bị thương thêm, khó trách vết thương cũ lại rách.

 

Hắn không màng đến cơn đau, chỉ chăm chú nhìn ta, chờ mong phản ứng của ta.

 

Ta không nhận lấy lá bùa, chỉ đứng yên, khẽ thở dài: "Điện hạ, ngài hà tất phải làm vậy?

 

"Trên đời có biết bao nữ nhân, ngài là Thái tử, là quân vương tương lai, ngài còn thiếu người nào sao?"

 

Thái tử cụp mắt: "Nhưng họ đều không phải nàng."

 

"Không ai trong số họ là Hoài Nguyệt của ta."

 

Ta nghe thấy tiếng thì thầm của hắn, lẫn vào trong cơn gió nhẹ thoảng qua.

 

31

 

Cuối cùng ta cũng không nhận lấy lá bùa bình an đó, chỉ che ô và rời đi trước.

 

Bỏ lại hắn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ta.

 

Trời vẫn mưa, ta chẳng biết nên đi đâu, cứ bước vô định.

 

Phía trước đột nhiên xuất hiện một ông lão đầu tóc bù xù, đang hì hục đào một cây cỏ.

 

Đào xong, ông ta ngửa cổ cười lớn: "Ha ha ha, ông đây thật là may mắn, đi đường cũng gặp được loại thảo dược quý hiếm thế này!"

 

Đang cười hả hê, ông ta mới phát hiện ra ta và Bảo Châu đứng bên cạnh. Tiếng cười ngưng bặt: "…?"

 

Ngày Thượng Tỵ, ta không thả được diều, nhưng lại nhặt được một ông lão mang về.

 

Hóa ra ông lão ấy chính là vị Thái y mất tích lâu nay, họ Lâm.

 

Sau khi rửa ráy sạch sẽ, Lâm Thái y vừa sụt sùi nước mũi vừa rơi nước mắt, kể với ông nội ta về đám thổ phỉ trên núi.

 

Cuối cùng, hai người cùng tiến cung.

 

Lâm Thái y lại sụt sùi nước mũi, khóc lóc trước mặt Hoàng thượng, nói rằng đám thổ phỉ ấy rõ ràng có chuẩn bị, chắc chắn không phải phường thổ phỉ tầm thường, rất có thể là thích khách cải trang.

 

Hoàng thượng tỏ vẻ đã hiểu, vội đuổi ông lão chuyên khóc lóc ra ngoài.

 

Trước đó mời ông ta về kinh để chữa chứng mất trí nhớ cho Thái tử, nhưng giờ không cần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK