51
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
("Nếu không có việc gì mà bỗng nhiên tỏ ra ân cần, thì không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm.")
Chén rượu mà A Yên đưa đến, ta vốn dĩ cũng không định uống.
Ta không tin Dung Vọng lại ngu ngốc đến mức không đoán ra bên trong có vấn đề.
Hắn có chút thất vọng, lẩm bẩm:
"Ta lấy thân mình đỡ chén rượu độc thay nàng, nàng chẳng hề cảm động chút nào sao?"
Cảm động cái gì chứ?
Cảm động vì hắn tự tìm c.h.ế.t chỉ để thu hút sự chú ý của ta sao?
Ta không nhịn được, trong giọng nói mang chút giận dữ:
"Ngươi không nghĩ qua sao? Lỡ độc nàng ta hạ không phải mê dược, mà là độc dược chí mạng thì sao?"
Có lẽ vì ta tiến lại gần, làm hắn thêm kích động, dược tính bắt đầu phát tác, tai đỏ bừng, ánh mắt đào hoa ngập tràn ý mị, nhưng toàn thân lại tỏa ra một loại u tối như muốn nuốt chửng người khác.
"Vậy thì c.h.ế.t thôi, mạng này vốn đã không đáng giá, hôm nay không chết, sau này cũng chết."
Ngón tay ta hơi động, cuối cùng không kìm được cơn giận trong lòng, túm lấy cổ áo hắn, động tác có phần thô lỗ:
"Đúng là tên điên."
Hắn cao hơn ta rất nhiều, nhưng lại ngoan ngoãn cúi thấp đầu, như thể chờ đợi một cái tát.
Nhưng rồi, ánh mắt hắn lại trở nên phấn khích, run rẩy như một tên điên thực thụ.
Ta trợn mắt, kéo hắn ra ngoài, tìm đến một chỗ vắng vẻ, không nói lời nào liền đá hắn xuống hồ.
Ta cúi mắt nhìn xuống:
"Ngâm mình dưới nước mà tỉnh táo lại dược tính và cái đầu của ngươi đi."
Người có thể sống sót qua mùa lũ trên dòng Duẫn giang, hẳn là bơi giỏi, không c.h.ế.t chìm được.
Quả nhiên, Dung Vọng dễ dàng bò lên từ chỗ nước cạn, cả người ướt sũng, ánh mắt tối tăm bất định, lại bất ngờ bật cười.
Cái kiểu cười điên cuồng ấy.
Ta phất tay áo rời đi.
Hắn thật khiến người ta chán ghét.
Hắn làm ta mất bình tĩnh, khiến sự ưu nhã và điềm tĩnh mà ta học từ nhỏ bị phá tan thành từng mảnh.
52
Về đến phủ, ta cho người mang A Yên đến, đích thân tra hỏi:
"Cho ngươi hai cơ hội để thành thật, ai đưa thuốc cho ngươi? Ai sai khiến ngươi bỏ thuốc ta?"
Ở kinh thành, nàng ta không có quyền thế, cũng không có chỗ dựa, làm sao tự mình có được loại mê dược không màu không mùi như vậy.
A Yên vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cứng đầu đáp:
"Thuốc gì cơ?"
Ta: "Ngươi chỉ còn một cơ hội."
Hồng Trần Vô Định
Nàng dần tỉnh táo, cuối cùng thận trọng thú nhận:
"Là... là ta hạ thuốc ngươi. Thì sao chứ? Ngươi chẳng phải đã không trúng kế hay sao?"
Ta đứng dậy, lạnh lùng ra lệnh:
"Lôi xuống, bán vào thanh lâu hạ đẳng nhất. Nếu thiếu người thì chọn một người đẹp hơn bù cho gã tiểu quan kia."
Nha hoàn lập tức làm theo, A Yên có lẽ không ngờ ta lại quyết đoán như vậy, liền hoảng loạn cầu xin:
"Đừng! Ta nói! Ta nói! Ta nói là ai hại ngươi!"
Ta chẳng mấy quan tâm:
"Bịt miệng nàng ta lại."
A Yên bị nhét giẻ, đến cầu xin tha mạng cũng không làm được, liền bị người kéo xuống.
Ta cho người điều tra những kẻ mà nàng ta tiếp xúc gần đây, quả nhiên tra được đầu mối dẫn đến Thịnh Vương, hơn nữa còn phát hiện nàng ta từ lâu đã xem thường tiểu quan kia, lén lút tư thông với Thịnh Vương.
Có vẻ như Thịnh Vương hứa hẹn cho nàng một tương lai sáng lạn, có lẽ là vào phủ làm thiếp chẳng hạn, nên nàng mới liều mạng một phen trước khi rời kinh thành.
Điều này khiến ta cảm thấy ghê tởm.
Ta phái người đến bên Thịnh Vương tung tin, nói rằng A Yên không biết vì lý do gì mà bị bán vào thanh lâu.
Thịnh Vương quả nhiên chạy đến, nhưng lại không chuộc nàng ra, chỉ đến để cảnh cáo nàng không được hé lộ mối quan hệ giữa hai người.
Ai ngờ vừa bước ra cửa, liền bị chính Vương phi của mình bắt gặp.
Vương phi với thân hình vạm vỡ như núi, chỉ cần áp sát cũng đủ làm gãy xương Thịnh Vương, vậy mà còn tức giận đánh hắn một trận ngay giữa đường.
Thịnh Vương bị người ta khiêng về trong ánh mắt chế giễu của dân chúng.
Còn ta, từ nhã gian trong tửu lâu gần đó nhàn nhã thưởng trà, thản nhiên làm người qua đường.
Ngẩng đầu lên, ở tửu lâu đối diện, ta nhìn thấy Dung Vọng đứng tựa cửa sổ, nhẹ nhàng mỉm cười với ta.
Thực ra Vương phi không phải ta dẫn tới. Ta chỉ định cho người ở bên nghe ngóng xem họ nói gì, để xác minh suy đoán ban đầu của mình mà thôi.
53
Dung Vọng, một kẻ tâm cơ đầy mình, dù chỉ là vô tình giương cung lắp tên, cũng không bao giờ nhắm b.ắ.n chỉ một con mồi, nhất định phải một mũi tên b.ắ.n hạ hai, ba, thậm chí bốn con chim.
Ngày hôm sau khi Thịnh Vương bị đưa về phủ, lập tức bị một nhóm đại thần dâng tấu tố cáo.
Lý do đại khái là: Hành vi bất chính, làm mất mặt hoàng tộc.
Hoàng thượng cảm thấy mất thể diện, liền cách chức của hắn tại Lục Bộ, bảo hắn về phủ mà "tự kiểm điểm."
Khí thế của phe Thịnh Vương lập tức suy yếu.
Dung Vọng cầm một miếng ngọc bội, nhẹ giọng nói đầy áy náy:
"Thịnh Vương giữ lại vẫn còn giá trị, xin lỗi nàng, bây giờ chưa thể g.i.ế.c hắn được.”
"Hồi đó khi Lâm thái y gặp phải bọn thổ phỉ, đúng là sát thủ giả trang. Cùng phe với bọn đã ám sát Dung Ngọc. Ta nghi ngờ Thịnh Vương bị bọn chúng xúi giục, làm chim đầu đàn tranh đấu với ta.”
"Vậy nên ta giữ hắn lại, muốn dẫn rắn ra khỏi hang, bắt được bọn đứng sau lưng hắn.”
"Hoài Nguyệt, ta nhớ nàng có một miếng ngọc bội bị vỡ. Ta đã học cách khắc ngọc, xem thử miếng ngọc bội ta làm cho nàng đây."
Những ngón tay thon dài, gầy guộc cầm một miếng ngọc bội trắng như tuyết, trong suốt mềm mại, từng đường nét chạm khắc tinh xảo, như thể con rồng đang bơi lội trong đó.
Tất nhiên, nó không thể so với tác phẩm của một đại sư điêu khắc nhiều năm kinh nghiệm. Nhưng đối với một người mới học như hắn, đó đã là một sự tỉ mỉ hiếm thấy.
"Vị đại sư khắc ngọc lần trước không chịu làm lại miếng ngọc bội đó nữa, nên ta phải học hỏi từ ông ta. Có lẽ không tinh tế như miếng ban đầu, nhưng miếng ngọc này cũng là loại hiếm có trên đời, ta đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được."