Hoàng thượng không rõ vui hay giận, chỉ hỏi:
"Vậy ra ngươi thực sự là Lão Tứ của trẫm?"
Dung Vọng không phủ nhận.
Sau đó, Hoàng thượng rút kiếm, đ.â.m c.h.ế.t vị tân phi đứng sau lưng mình.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Dung Vọng cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Hoàng thượng lạnh lùng nói:
"Lão Tam đã chết, vậy Lão Tứ sẽ là thái tử. Thịnh Vương, việc này không được truyền ra ngoài."
57
Xem ra hoàng thượng vẫn là người như vậy, trước đây khi chỉ có một mình Dung Ngọc, người ngoài đều nghĩ rằng trong mắt hoàng thượng chỉ có Dung Ngọc là nhi tử, còn lại đều là thần tử.
Giờ đây, hóa ra trong mắt người, chỉ có đích tử mới là nhi tử, còn lại đều là thần tử mà thôi.
Thịnh Vương trừng lớn đôi mắt, kêu lên:
"Phụ hoàng, người cứ để mọi chuyện qua như thế sao? Nhi thần mất cả một bàn tay rồi!"
Hoàng thượng quát:
"Do ngươi tự tay tiện, Lão Tứ còn chẳng buồn c.h.é.m ngươi."
Sau đó, người ném thanh kiếm vẫn còn nhỏ m.á.u xuống trước mặt Thịnh Vương, nói:
"Người của ngươi, tự mình giải quyết."
Đám thị vệ nhận ra mình bị liên lụy vô cớ, liên tục cầu xin tha mạng. Sắc mặt Thịnh Vương xanh mét, đành tự tay kết liễu những kẻ đã theo mình nhiều năm.
Thấy hoàng thượng nhìn sang ta, ta vội vàng chắn trước mặt Bảo Châu, nói:
"Con bé theo thần nữ từ nhỏ, thần nữ đảm bảo nó sẽ không hé răng nửa lời."
Dung Vọng không hề tỏ vẻ, chỉ lặng lẽ đứng chắn trước mặt ta, khẽ ho vài tiếng.
Hoàng thượng dịu mặt, nói:
"Hoài Nguyệt, không cần sợ, bá phụ tin con."
May thay, hoàng thượng vẫn có phần thiên vị ta.
Thịnh Vương nghiến răng nghiến lợi nhìn Dung Vọng, sau đó không cam lòng liếc ta vài cái.
Hoàng thượng chuẩn bị rời đi.
Dung Vọng nói:
"Khoan đã."
"Nghe nói Thịnh Vương phi có thai, chúc mừng hoàng huynh."
Dung Vọng dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thịnh Vương, ta cảm giác toàn thân Thịnh Vương như dựng hết lông lên.
Dung Vọng đặt bàn tay lạnh buốt che mắt ta, giọng nói trầm thấp của hắn, hòa với tiếng "vút" của ám tiễn thoát khỏi ống tay áo, len lỏi vào tai ta:
"Vậy thì, hoàng huynh đây cũng chẳng còn giá trị gì nữa."
Ngay sau đó là tiếng hét thê lương của Thịnh Vương, như heo bị chọc tiết.
Ta không phải người sợ m.á.u me hay bẩn thỉu, liền gạt tay hắn ra, nhìn về phía Thịnh Vương.
Thịnh Vương ôm lấy hạ thân, lại bắt đầu lăn lộn trên đất.
Ta sững sờ.
Ngay trước mặt hoàng thượng, hắn dám thiến luôn nhi tử khác của ông. Dù được sủng ái đến mấy, liệu có thể kết thúc êm đẹp không đây?
58
Nghĩ đủ đường, ta lập tức hiểu ra, đây là đang thử thách giới hạn của hoàng thượng, thử xem mức độ dung túng dành cho nhi tử mới xuất hiện này.
Nếu nằm trên giới hạn, thì không sao; nếu nằm dưới giới hạn, sẽ bị trách phạt.
Ta nhớ lời Lâm thái y từng nói, hắn hoàn thành nhiệm vụ luôn chỉ quan tâm kết quả, đã quen với việc đánh cược mạng sống để đổi lấy thành công.
Đúng là kẻ điên. Kẻ điên thật sự!
Hoàng thượng cũng kinh ngạc, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Nhưng không nổi giận, ngược lại còn cười lớn:
"Tốt! Tốt! Đủ độc ác, đúng là con của trẫm, giống trẫm!"
Cuối cùng, người cũng không trách tội, xách Thịnh Vương rời đi.
Hắn đã cược thắng.
Không gian lại trở nên yên ắng.
Dung Vọng không có biểu cảm vui mừng, từ đầu đến cuối vẫn là vẻ lãnh đạm, tùy ý. Nhưng khi nhìn ta, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc, hắn đưa tay vào trong tay áo, lấy ra thứ gì đó, giọng ấm áp:
"Hoài Nguyệt..."
Hồng Trần Vô Định
"Hoàng hậu tới rồi, tiểu thư." Bảo Châu nhắc nhở.
Ta định bước lên hành lễ với hoàng hậu, nhưng Dung Vọng đã nhanh chóng đẩy ta vào một bụi mai rậm rạp bên cạnh, che kín thân hình ta. Bảo Châu thấy thế cũng trốn theo.
Hoàng hậu tới một mình.
Vừa đến đã trách mắng ngay:
"Dung Vọng, ngươi lảng vảng ở đây làm gì? Không giúp bản cung tiếp đãi các đại thần, lại chạy ra thưởng hoa, ngươi cũng thật nhàn rỗi."
Hèn gì bà ấy đến một mình, không thể để người khác nghe thấy cách bà ấy chất vấn hắn.
Dung Vọng không đổi sắc:
"Nhi thần lập tức qua đó ngay."
Hoàng hậu vẫn không hài lòng:
"Mèo của bản cung bị bệnh, ngươi cũng chẳng thèm bày tỏ gì. Nếu là A Ngọc, nó chắc chắn sẽ tìm người chữa trị cho nó, an ủi bản cung."
Không đợi hắn trả lời, bà lại tự nói:
"Phải thôi, dù sao ngươi vốn dĩ đã là kẻ tàn nhẫn độc ác, từ nhỏ đã biết móc mắt báo, dẫn người phanh thây nó. Từ đầu đã chẳng có lòng thương xót sinh linh."
Khoảnh khắc đó.
Gió lướt qua cành mai, tuyết rơi trên đầu cành, băng giá lan khắp mặt hồ, vạn vật tĩnh lặng nhưng ngầm dậy sóng.
Dung Vọng trong đôi mắt đào hoa ấy không còn chút ánh sáng, ánh nhìn phức tạp, dường như là uất ức, là oán giận, là chế giễu... đủ loại tâm tư tối tăm mà người ngoài chẳng thể thấu rõ.
Cuối cùng, hắn chỉ khẽ cụp mi, vẫn giữ nét mặt không cảm xúc, lặng lẽ lau đi vết m.á.u nơi khóe môi không biết đã rỉ ra từ khi nào, thờ ơ đáp:
"Được, nhi thần sẽ đi tìm thú y cho nó."
59
Hoàng hậu nhíu mày, giọng đầy trách móc:
"Ngươi quả thực chẳng giống nó chút nào.”
"Ngươi như vậy, sớm muộn gì cũng bị phụ hoàng ngươi phát hiện. Phụ hoàng ngươi thương yêu A Ngọc nhất, nếu biết ngươi là giả, bản cung cũng sẽ bị liên lụy."
Dung Vọng thản nhiên đáp:
"Người đã biết rồi."
"Cái gì? Khi nào?" Hoàng hậu lập tức hoảng hốt.
"Vừa nãy. Trước khi người đến."
Đôi mắt hoàng hậu trợn lớn, bà vội vàng hỏi:
"Phản ứng của hoàng thượng thế nào?"
Dung Vọng vẫn lãnh đạm:
"Không có gì cả. Nhi thần đã chặt một tay của Thịnh Vương, lại còn thiến hắn. Phụ hoàng không nói gì."
Hắn ngước mắt, trong mắt tràn đầy sự châm biếm.
Hoàng hậu lúc này mới để ý đến m.á.u me đầy đất, mặt mày kinh ngạc:
"Dẫu phụ hoàng ngươi không phản ứng, nhưng ngươi làm tổn thương Thịnh Vương, quý phi nhất định sẽ tới gây khó dễ cho bản cung."
Càng nghĩ, bà càng tức giận, đột nhiên khóc lớn, rồi giáng cho đứa con một bạt tai. Bà khóc nức nở mắng:
"Tại sao người c.h.ế.t khi đó không phải là ngươi?"