• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

62

 

Khi Thịnh Vương đang dồn hết tâm sức mưu đồ phế vua tạo phản, vương phi của hắn, để trả ân tình cho kẻ thù, đã đưa một nhân vật quan trọng từ Giang phủ ra ngoại thành, đến một trang viên để lánh nạn.

 

Ta không rõ trong lòng Thịnh Vương nghĩ gì, nhưng An Vương hiển nhiên không yên tâm, liền phái người canh giữ, lượn lờ bên ngoài trang viên.

 

Những chuyện đó chẳng ảnh hưởng gì đến nàng ta. Trương Kiều Kiều mỗi bữa có thể ăn ba bát cơm, vậy mà vẫn không đủ, ngày ngày kéo ta đi nướng thịt, câu cá, đào khoai lang, hái măng trúc mùa đông.

 

Khung cảnh tuyết phủ nơi trang viên đẹp đến nao lòng, từng trận tuyết lớn rơi trắng xóa, che lấp đi bao lo âu bởi cuộc tranh đấu quyền lực, tạo nên một cảm giác nhàn nhã, phiêu diêu ngoài thế sự.

 

Ta ngẩn người nhìn tuyết trắng.

 

Trương Kiều Kiều vỗ vai ta, cười nói:

 

"Nếu Thịnh Vương chó ngáp phải ruồi, không c.h.ế.t mà còn thành công, thì ta chính là hoàng hậu. Khi ấy, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời, không cần lo lắng gì cả."

 

"Nói vậy thôi, nhưng với cái đầu ngu ngốc của hắn, thành công chỉ e là khó hơn lên trời."

 

Ánh mắt ta rơi xuống bụng nàng, chậm rãi nói:

 

"Nếu Thịnh Vương thất bại, nàng mang thai cốt nhục của hắn, không lo lắng sao?"

 

Trương Kiều Kiều cắn một miếng gà rừng nướng, thong thả đáp:

 

"Thái tử đã hứa với ta, dù cha hắn có chết, đứa trẻ trong bụng ta cũng sẽ không bị liên lụy. Đó là một trong những điều kiện để ta bảo vệ ngươi."

 

"Chẳng phải có câu ‘nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại xanh’ sao?"

 

Trương Kiều Kiều cười nhạt:

 

"Nhưng trong mắt Dung Vọng, ‘thổi lại xanh’ thì sao chứ? Cỏ dẫu mọc, cũng chẳng làm nên chuyện gì."

 

Trương Kiều Kiều hỏi ta:

 

"Hoài Nguyệt, nếu được chọn, nàng muốn sống cuộc sống thế nào?"

 

Sống thế nào ư?

 

Làm một quý nữ danh gia vọng tộc suốt mười mấy năm qua, ta chưa từng có sự lựa chọn, cũng chưa từng nghĩ đến câu hỏi đó.

 

Mùi hương thịt nướng từ bếp than phả vào mũi, ngoài đình, cánh đồng khoai đỏ thấp thoáng nhú lên.

 

Ta đáp:

 

"Ta thích nhất cuộc sống tựa mây trôi hạc lượn, ngao du sơn hà, ngắm nhìn núi non hùng vĩ, biển cả bao la."

 

"Không cần nói lời gì, làm điều chi mà phải toan tính trăm bề. Không cần sống một đời trong góc sân nhàm chán, nhìn mãi cảnh vật không đổi suốt mấy chục năm. Không cần lo lắng phu quân thay lòng, hay cảnh người mới cười, người cũ khóc."

 

Trương Kiều Kiều ngồi ngả người, no nê đánh một cái ợ.

 

"Hồi còn trẻ, ta cũng từng nghĩ như thế, muốn ra biên ải, ngắm cát vàng ngút trời, sống một đời cuồng nhiệt. Nếu không trở về cũng chẳng sao."

 

Nàng xoa xoa bụng mình, thở dài:

 

"Giờ thì chẳng đi được nữa, đành vậy thôi."

 

63

 

Cuối cùng, Thịnh Vương vẫn thất bại, bị loạn tiễn b.ắ.n xuyên tim, c.h.ế.t ngay tại chỗ. Trong cảnh hỗn loạn, hoàng đế cũng băng hà.

 

Dung Vọng dẫn An Vương, kẻ chủ mưu hại c.h.ế.t Dung Ngọc, bị trói chặt như bánh chưng, quăng xuống dưới chân ta, lạnh giọng:

 

"Hoài Nguyệt, nàng muốn xử hắn thế nào thì cứ nói."

 

Nhìn kẻ đã gián tiếp hại c.h.ế.t Dung Ngọc, ta cúi mắt nói:

 

"Buộc đá vào người, dìm xuống sông."

 

Trở về kinh thành, mọi thứ rệu rã, cần gấp rút khôi phục.

 

Lâm thái y nhàn rỗi không việc làm, ngày nào cũng đến chơi, bảo nhớ chú rùa nhỏ của mình, còn nói rằng xuân đến sẽ gieo hạt trồng lúa, không biết có kịp hay không.

 

Phụ thân ta bị lời "mùa xuân gieo mạ" của ông ta lay động, bắt đầu nghĩ đến việc từ quan, hồi hương, làm ruộng. Ông thường lẩm bẩm:

 

"Đổi vua là đổi thời, thôi thì lui về quê trồng mấy mẫu ruộng cho yên ổn."

 

Dung Vọng thì bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian mà nghe đám lão thần than vãn. Hắn đăng cơ, trở thành tân hoàng đế, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải xử lý.

 

Cha ta gửi tờ từ quan lần này đến lần khác, cuối cùng cũng khiến Dung Vọng chú ý, hỏi:

 

"Giang Tể tướng, ngài nhất định phải rời đi sao?"

 

Cha ta vòng vo:

 

"Đúng vậy, thần muốn về quê trồng lúa rồi."

 

Thật ra ông lo bị tân đế trả thù, vì chẳng ngờ tiên đế lại c.h.ế.t bất ngờ như vậy, người kế vị lại là vị tiền hôn phu của ta. Ông cảm thấy không an toàn, nên muốn rút lui đúng lúc, giữ mình trong sạch.

 

Dung Vọng đến giờ vẫn chưa công khai thân phận, cha ta không biết gì cả.

 

Hắn giữ lại tờ từ quan của cha ta, sai người truyền ta vào cung.

 

Bước vào điện, ánh chiều tà hắt qua song cửa sổ, chiếu lên án thư chất đầy tấu chương, mực trên nghiên còn chưa khô, rèm lụa phất phơ trong gió, tất cả đều hiện rõ trước mắt.

 

Không một bóng người.

 

Ta định quay người đi, thì bất ngờ bị một luồng hơi lạnh bao phủ từ sau lưng, bị một vòng tay ôm chặt.

 

Dung Vọng nói:

 

"Giang Hoài Nguyệt, nay Trẫm là quân chủ một triều, giàu có bốn bể, muốn làm gì cũng được."

 

64

Hồng Trần Vô Định

 

"Nàng thấy đại điện này không? Trẫm muốn nhốt nàng ở đây, dùng xích vàng khóa lại, mỗi ngày nàng chỉ có thể nhìn thấy mình trẫm, không ai khác có thể giành lấy ánh mắt của nàng.

 

"Trẫm không cho phép ai vào điện, trẫm ăn cơm, ngủ, xem tấu chương, đều phải ở bên cạnh nàng.

 

"Sau này nàng phải sinh cho trẫm một thái tử, chỉ một đứa thôi, để nó kế thừa ngai vàng. Nàng không cần dạy dỗ nó, không có ai xứng đáng để nàng bận lòng. Nàng chỉ cần mỗi ngày nhìn trẫm là đủ."

 

Hắn ôm chặt lấy ta, vòng tay lạnh buốt, như muốn khắc sâu ta vào xương cốt của hắn.

 

Nhưng ta khẽ gỡ tay hắn ra, đẩy nhẹ, hắn đã buông lỏng.

 

Dung Vọng ngoan ngoãn lùi lại vài bước, nhưng ánh mắt không nỡ rời khỏi ta một khắc, vừa nói, đôi mắt đào hoa đã ngân ngấn lệ.

 

Lần đầu tiên, ta thấy hắn khóc.

 

Ta có chút bối rối.

 

Rõ ràng hắn đang nói những lời quá đáng, nhưng lại là hắn rơi nước mắt.

 

Câu nói "nhưng giữa chúng ta, mãi mãi cách ngăn bởi một Dung Ngọc" đã nghẹn lại, không thể thốt ra.

 

Dù đang rơi lệ, đôi mắt của Dung Vọng vẫn mang đầy vẻ cố chấp, bệnh hoạn, bóng tối sâu không thấy đáy, như một dòng sông lạnh lẽo âm u che phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK