Ta cầm nhành mai, cài lên tóc.
Đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt mọi người đều lộ rõ vẻ kinh ngạc, thán phục.
Chỉ riêng Thái tử, đôi tay dài trắng muốt như ngọc đặt lên trán, ánh mắt đầy vẻ mơ hồ, rối loạn và bối rối.
Đến mức A Yên gọi hắn, hắn cũng không chú ý.
Ta khẽ cúi đầu, trong lòng không dấy lên chút gợn sóng nào.
…
Sau ngày hôm đó, danh tiếng của ta lại càng vang xa.
Liên tiếp có người mai mối đến Giang gia cầu hôn.
Mẫu thân cẩn thận chọn những thanh niên tuấn tú, tài giỏi trong kinh thành, sai người vẽ từng bức chân dung rồi mang đến trước mặt ta.
"Hoài Nguyệt, mùa xuân tới là lễ cập kê của con. Chuyện hôn sự phải chuẩn bị rồi. Đây là những người cha mẹ đã chọn, con xem có ai vừa ý không?"
23
Ta không mấy hứng thú với những bức chân dung kia.
Họ khác nhau ở điểm nào chứ?
Gả cho ai mà chẳng là rời khỏi nhà mình, bước vào nơi sâu thẳm của nhà người khác làm chủ mẫu, quản sổ sách, quản thiếp thất, cứ thế mà trôi qua cả đời?
Ta nhào vào lòng mẫu thân, lâu lắm rồi mới làm nũng như vậy.
Giọng ta buồn buồn: "Mẹ ơi, Hoài Nguyệt muốn ở bên cha mẹ cả đời, không muốn đi đâu hết."
Mẫu thân chỉ nghĩ ta nói bâng quơ, thấy ta không muốn, cũng không ép, bảo người cất tranh đi: "Qua lễ cập kê rồi chọn cũng chưa muộn."
Ta hiểu nỗi lo lắng của bà.
Là đích nữ nhà họ Giang, có không ít người nhắm vào hôn sự của ta.
Ngay cả Hoàng thượng và Quý phi cũng đã hỏi qua vài lần, không phải cứ muốn từ chối là có thể từ chối được.
Sau khi mẫu thân rời đi, không lâu sau gia đinh báo có người đến tìm ta.
Là Lý Hà. Lâu rồi không gặp, người to béo ngày nào giờ đây đã gầy đi nhiều.
Vừa thấy ta, câu đầu tiên hắn nói: "Giang cô nương, tiểu nhân tự mình đến tìm cô nương. Cô nương đừng để Thái tử điện hạ biết đấy!"
Sau đó, hắn đưa một chiếc hộp cho Bảo Châu: "Thái tử điện hạ sau khi dự yến ngắm mai trở về đã đưa chiếc áo choàng này cho tiểu nhân, bảo tự mình xử lý.
Tiểu nhân nhớ đây là đồ của cô nương, nên mang trả lại."
Bảo Châu trợn mắt.
Ta khẽ cười: "Trời lạnh, vừa hay củi lửa sắp hết…"
Bảo Châu hiểu ý, lập tức ném chiếc áo choàng vào lò than còn đầy.
Ngọn lửa bùng lên, chiếc áo choàng nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt trọn.
Khi Lý Hà nhận ra, chiếc áo đã chìm trong ngọn lửa.
Bảo Châu vui vẻ mời hắn: "Đến đây mà sưởi, lửa từ chiếc áo giá mười vạn lượng bạc ấm lắm đấy."
Lý Hà vội vàng xua tay từ chối, suýt nữa thì cắn phải lưỡi: "Giang cô nương, cô… nương… Thôi được rồi, đã đốt thì đốt rồi."
Hắn nhìn ta, ánh mắt dè dặt, cẩn trọng nói: "Giang cô nương, Thái tử điện hạ gần đây trạng thái không tốt, lại tái phát chứng đau đầu, ngày càng nghiêm trọng.”
"Vài ngày trước, nửa đêm ngài ấy gọi tiểu nhân và mọi người đến, hỏi xem có phải ngài ấy từng tặng cô nương một cây khổng hầu không.”
"Chuyện này chẳng ai nói với ngài ấy, ngài ấy tự nhớ ra, từng mảnh ký ức vụn vặt. Ngài ấy còn bảo chúng ta không được tiết lộ ra ngoài."
24
Lý Hà ngước mắt nhìn ta đầy mong đợi: "Giang cô nương, lão Thái y cũng sắp đến rồi. Nếu, nếu Thái tử điện hạ nhớ lại, cô nương có thể… cho ngài ấy thêm một cơ hội không?"
Ta khẽ nâng mắt: "Được chứ."
Bảo Châu tròn mắt nhìn ta.
Sau đó, ta bước đến bên lò than, nói: "Chỉ cần đống tro này có thể trở lại nguyên dạng, ta và Thái tử tự nhiên cũng có thể như trước."
Hồng Trần Vô Định
Lý Hà cạn lời, thất vọng bỏ đi.
Thời gian dần trôi, tuyết tan, gió xuân ùa về kinh thành.
Thiệp mời lễ cập kê của ta đã được gửi đến các phủ.
Ông nội tiếc nuối nói rằng Chưởng sự của Thái y viện, cũng là vị lão Thái y đã chứng kiến ta lớn lên, không biết có kịp trở về tham dự hay không.
Theo lộ trình, ông đáng lẽ sẽ đến kịp trước lễ của ta.
Nhưng thật không may, trên đường đi, ông gặp phải thổ phỉ.
Khi tin tức truyền về kinh, ông đã mất tích vài ngày.
Hoàng thượng phái Thái tử đi tiễu trừ thổ phỉ, tiện thể tìm người về.
Ông nội và lão Thái y là bạn chí cốt, cũng giục mấy huynh đệ của ta đi tìm.
Nhưng tất cả những điều này không ảnh hưởng đến lễ cập kê của ta diễn ra như dự kiến.
Hôm ấy, khách khứa tấp nập đến Giang phủ.
Các tiểu thư vây quanh ta, giúp ta trang điểm.
Tống Song chấm chút phấn má cho ta, ngắm nghía hài lòng rồi nói: "Giang Hoài Nguyệt, hôm nay ta miễn cưỡng thừa nhận ngươi là người đẹp nhất kinh thành."
Ta nhìn người trong gương, ánh mắt long lanh, vẻ đẹp cuốn hút nhưng không lòe loẹt.
Ta cố ý trêu nàng: "Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, sau này vẫn sẽ thế."
Thế là chúng ta lại lén lút tranh luận vài câu.
Ra ngoài, ta bất ngờ chạm mặt một người không ngờ tới.
25
Tống Song cất giọng: "Nàng ta sao lại đến đây? Ngươi còn gửi thiệp mời đến Đông Cung sao?"
Ta cũng nghi hoặc: "Không có."
Ta sai Bảo Châu đi dò la, nàng trở về báo: "Là thế tử An Vương dẫn nàng ấy vào Giang phủ."
Ta ngạc nhiên, đã lâu không quan tâm đến A Yên: "Nàng ta sao lại dây dưa với thế tử An Vương?"
Tống Song chẳng chút ngạc nhiên: "Ngươi làm sao thế, suốt ngày ở lì trong phủ không biết làm gì, tin tức cũng lạc hậu đến vậy. Nàng ta không chỉ quyến rũ thế tử An Vương, mà còn cả Thịnh Vương nữa.”
"Thái tử dường như ngày càng lạnh nhạt với nàng ta. Hơn nữa, gần đây bận rộn, chẳng còn để tâm."
Ta chẳng bận tâm nàng ta dây dưa với ai, nhấc váy tiếp tục bước đi.
A Yên thấy ta, lúng túng hành lễ.
Có vẻ sau thời gian ở kinh thành, nàng ta cũng đã học được vài phép tắc.
Tống Song liếc nhìn từ đầu đến chân, sắc mặt biến đổi, giọng lạnh lùng hỏi: "Chiếc váy ngươi đang mặc, từ đâu ra?"
A Yên khoác trên mình một bộ váy dài màu tím nhạt dệt vàng, vừa quý phái vừa tinh xảo, nổi bật đến mức còn lấn át cả ta – nhân vật chính trong lễ cập kê hôm nay.