Thiệp mời của Quý phi, Giang gia không thể từ chối.
Nhưng sau khi đến buổi tiệc, có đáp lại ý tốt của bà hay không, lại là chuyện khác.
Ta chỉ đến để ngắm mai, không cần đáp lại thiện chí của bất kỳ ai.
15
Ta thay một bộ y phục màu đỏ hải đường, trang điểm tinh tế, rồi cùng Bảo Châu đến vùng ngoại thành.
Dòng nước lặng lẽ chảy qua rừng cây, mùa đông khiến mặt sông đóng băng. Hai bên bờ là mười dặm mai đỏ nở rộ, mây hồng quyện hương, đẹp đến mê lòng.
Quả là nơi thích hợp để giải khuây.
Thân là đích nữ nhà họ Giang, ta không cần đến quá sớm, nhưng cũng không thể đến quá muộn. Canh đúng giờ, ta đến trước Quý phi một chút.
Hồng Trần Vô Định
Ta thong thả bước dọc theo bờ sông, vừa nói cười với Bảo Châu, vừa quay qua một gốc mai đỏ, liền đụng phải A Yên.
Nàng đang kiễng chân, cố với lấy một cành mai trên ngọn cây. Vừa thấy ta, nàng hoảng hốt trượt chân, ngã xuống đất, đôi mắt lập tức ngân ngấn nước.
Nàng ngước lên nhìn ta, nước mắt lưng tròng, nói lắp bắp: "Giang… Giang cô nương, lâu rồi không gặp."
Ta nhìn nàng, định đưa tay đỡ nàng dậy.
Nàng theo phản xạ lùi lại, như thể ta là mãnh thú, lại khiến mình trẹo chân. Sau đó, có lẽ nhận ra phản ứng của mình quá mức, nàng ngượng ngùng nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ áy náy.
Ta lặng lẽ thu tay lại, không hiểu vì sao nàng lại sợ hãi ta đến thế.
Hôn sự giữa ta và Thái tử, nàng là người chen vào. Với sức ảnh hưởng của Giang gia, muốn đối phó với nàng dễ như trở bàn tay. Nhưng trong mắt ta, đây là vấn đề của Thái tử, không phải của nàng, nên ta chưa từng làm khó nàng.
Vậy mà nàng lại sợ ta trước.
Ta giấu tay vào tay áo, cầm lò sưởi nhỏ làm ấm, cúi mắt nhìn nàng: "A Yên cô nương, quả thực lâu rồi không gặp."
Từ sau lần tình cờ gặp nhau trên phố, ta chưa từng thấy nàng.
"A Yên, sao nàng lại ngồi dưới đất thế này?"
Thái tử bước đến, kéo nàng đứng dậy. Nhìn vẻ mặt muốn khóc của nàng, hắn lộ ra biểu cảm đầy xót xa, cởi áo choàng khoác lên người nàng.
Khi thấy ta đứng đó, hắn chưa kịp để ta hành lễ, đã mím môi, gương mặt lộ vẻ không vui: "Giang cô nương nếu có điều bất mãn, cứ nhắm vào ta, đừng làm khó nàng ấy."
16
Ta không biết nói gì, đành nhẹ nhàng giải thích:
"Ta chỉ tình cờ gặp A Yên cô nương. Nàng tự trượt chân ngã, không liên quan gì đến ta."
Thái tử hơi khựng lại, quay đầu nhìn A Yên: "A Yên, có đúng vậy không?"
Không biết từ khi nào, A Yên đã bắt đầu khóc. Tiếng nức nở của nàng ngắt quãng, mãi vẫn không nói được câu nào.
Trông nàng như thể bị ta ức h.i.ế.p đến mức không dám mở miệng.
Thái tử thoáng vẻ giận, nhưng nhanh chóng thu lại, dịu giọng: "Giang cô nương, không ngờ cô nương lại là người như vậy. A Yên vốn nhút nhát, tính tình thuần thiện, chưa từng gây hấn với ai. Cô nương xin lỗi nàng ấy đi, chuyện này ta sẽ không truy cứu."
A Yên nép mình trong áo choàng, nhỏ bé, yếu đuối, ánh mắt rụt rè nhìn ta.
Một cơn gió lạnh thổi qua, ta ngước mắt, nhìn kỹ nàng thêm vài lần, giống như lần đầu ta gặp nàng ấy.
Hồi ấy, đôi mắt nàng ấy còn khá trong trẻo. Vậy mà ở kinh thành chưa bao lâu, nàng ấy đã học được những thủ đoạn thấp hèn như thế này sao?
Ta không có ý tranh đấu với nàng, nhưng cũng không để ai tùy tiện làm khó mình. Vì thế, ta thuận thế xin lỗi:
"Thật xin lỗi, là lỗi của thần nữ. Sớm biết A Yên cô nương nhút nhát như vậy, thần nữ không nên đi dọc bờ sông, càng không nên tình cờ gặp nàng ấy.”
"Về sau, nơi nào có A Yên cô nương, thần nữ nhất định sẽ đi vòng ba dặm, không xuất hiện trong tầm mắt nàng ấy."
Mấy lời châm chọc này khiến cả hai người đối diện đều sững sờ.
Có lẽ hình tượng tiểu thư đài các của ta đã khắc sâu vào lòng họ, nên họ không ngờ ta cũng biết lời nói sắc bén như vậy.
Thực ra, ngay chính ta cũng không ngờ.
Ta nhận ra mình ngày càng buông thả, nhưng như vậy cũng tốt.
Ta mỉm cười, nói với A Yên: "Xem như lời tạ lỗi, để ta sai người hái cành mai kia cho nàng."
Ta bảo Bảo Châu trèo lên hái cành mai đỏ trên ngọn.
Bảo Châu giả vờ vặn vẹo một lúc lâu, cuối cùng cũng hái được cành mai, nhưng lại kêu lên "Ôi!" rồi trượt chân ngã ngay trên nền tuyết.
Ta thấy rõ ràng nàng tự véo đùi mình, rồi nước mắt lập tức tuôn ra, giọng ấm ức nói với ta:
"Tiểu thư, có người hù dọa khiến nô tỳ ngã. Người nhất định phải thay nô tỳ đòi lại công bằng!"
Rồi nàng đưa ánh mắt đầy ẩn ý liếc về phía A Yên.
17
Ta quát Bảo Châu: "Ngươi nhát gan như vậy, trách được ai? Giống như con thỏ nhát chết. Mau đứng dậy đi, ngươi nghĩ Thái tử điện hạ là kẻ mù sao?"
Sắc mặt Thái tử trở nên khó coi.
Bảo Châu lồm cồm bò dậy, lẩm bẩm: "Nô tỳ không dám so với thỏ đâu. Tiểu thư, con thỏ trước kia người nuôi, ghen tị mà giậm chân một cái, cả Giang phủ đều phải run ba lần."
Ta bật cười, mọi bực tức bị oan ức phút chốc tan biến.
Nhận lấy cành mai, ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt A Yên, cài cành mai vào áo choàng của nàng, ánh mắt chuyển sang Thái tử: "Ta đã xin lỗi, cũng đã tạ lễ. Điện hạ thấy hài lòng chưa?"
Màn "diễn" này của ta, Thái tử dĩ nhiên hiểu được ta đang mỉa mai điều gì, hắn thoáng chút khó tin.
Lúc này, một nam nhân mặc y phục lộng lẫy tiến tới, vừa vỗ tay vừa khen: "Hay, thật là hay. Cùng một chỗ, khiến hai vị cô nương ngã sấp mặt, cây mai này quả là hơi xui xẻo."
Người nói là Thịnh Vương, nét mặt và Thái tử có vài phần tương tự.
Những lời này của hắn ngầm khẳng định A Yên là do tự mình ngã, không liên quan đến ta.
Gương mặt A Yên lập tức tái nhợt.
Thái tử nhìn nàng với vẻ khó tin, nhưng không nói gì, cuối cùng cũng nhẹ nhàng xin lỗi ta: "Xin lỗi, đã hiểu lầm Giang cô nương."
Ta mỉm cười: "Không sao. Điện hạ tin hay không, vốn chẳng liên quan gì đến ta."
Hắn thoáng sững người.