20
Ta ngạc nhiên, vô thức liếc nhìn về phía các nam khách, Thái tử không ở đó.
Ta quay sang hỏi Bảo Châu.
Bảo Châu, người luôn theo dõi mọi động tĩnh trong yến tiệc, cúi xuống giải thích với ta: "Thái tử vừa đi ra ngoài với một vị đại thần."
Ta khẽ "ồ" một tiếng.
Không có gì bất ngờ.
Không còn Giang gia hậu thuẫn, lại mất trí nhớ, Thái tử gần đây quả thật rất bận, nhiều việc phải tự mình xử lý.
Trên đường đến đây, hắn cũng đã rời đi một lúc.
A Yên như vậy, không thể không trông chừng, vừa không chú ý đã tự ý làm loạn.
Yến tiệc chọn dâu của Quý phi, nàng là người được Đông Cung đưa ra, tham gia làm gì chứ?
Tống Song cũng nhìn thấy nàng, nhướng mày, đưa ánh mắt thắc mắc về phía ta.
Ta khẽ nói: "Có lẽ nàng ấy nghĩ mọi người đều phải lên sân khấu biểu diễn."
Thực ra cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần trình diễn qua loa, không cần xuất sắc là được.
Ý nghĩ ấy vừa lướt qua, ta đã thấy A Yên hái một chiếc lá tre, ngượng ngùng nói rằng mình không có tài nghệ gì, đành thổi một khúc nhạc bằng lá tre.
Vừa nói xong, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.
Đã xem đủ các màn biểu diễn cũ kỹ, buồn chán, giờ có thứ mới mẻ, ai cũng trở nên hào hứng.
Hồng Trần Vô Định
A Yên cầm chiếc lá tre, thổi lên một khúc nhạc trong trẻo, vui tươi, như cơn gió xuân xuyên qua rừng mai mười dặm, mang theo hơi thở của ngày tuyết tan, chim yến lượn bay, và cỏ non bắt đầu đ.â.m chồi xanh mướt.
Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, những lời khen ngợi nối tiếp nhau.
Ta bắt gặp ánh mắt Thịnh Vương dừng lại trên A Yên, lóe lên chút hứng thú.
Quý phi cười có chút gượng gạo, vì khúc nhạc này của A Yên lấn át cả Tống Song.
Nếu không ai vượt qua A Yên, nàng sẽ trở thành người nổi bật nhất trong yến tiệc ngắm mai, phần thưởng cây mai ‘Chu Sa Mỹ Nhân’ cũng xem như vô dụng.
Quý phi nhìn ta, cất lời: "Nghe nói Giang cô nương từng theo học các bậc thầy, tài nghệ cổ cầm xuất chúng. Hôm nay, không biết cô nương có mang đàn theo chăng?"
21
Đàn, tất nhiên ta không mang theo. Nếu mang, ta lấy gì làm cớ để từ chối biểu diễn?
Ban đầu, ta định để Tống Song giành cây mai Chu Sa Mỹ Nhân, để nàng bận rộn đối phó với Quý phi. Vì vậy, ta thậm chí không mang đàn theo.
Nhưng tình hình trước mắt lại không như ta dự liệu.
Nếu ta không nhận lời giúp Quý phi cứu vãn tình hình, e rằng bà sẽ không hài lòng với Giang gia.
Hơn nữa, để các tiểu thư trong kinh thành bị một nữ y nhỏ bé lấn át thì thật đáng chê cười.
Ta đứng dậy, nói: "Bẩm Quý phi nương nương, cây đàn của thần nữ đã đem đi chỉnh dây, bảo dưỡng. Tuy nhiên, thần nữ thấy ở chỗ gánh hát có một cây khổng hầu, có thể thử xem sao."
Tống Song vừa rồi đã đàn một khúc bằng cổ cầm, ta không thể cũng dùng cổ cầm.
Nếu đàn hay hơn nàng, nàng sẽ khó xử, còn đàn không hay thì chính ta mất mặt.
Các quý nữ trước đó lên sân khấu, chưa ai dùng khổng hầu cả.
Cây khổng hầu được đưa lên. Ta khẽ gảy thử vài dây để làm quen.
Hẳn là trong vở diễn có vai nhân vật chơi khổng hầu, nên gánh hát mới chuẩn bị một cây đàn thật.
Dù âm sắc không quá xuất sắc, nhưng tạm dùng được.
Con cháu thế gia thường ưa chuộng đàn cầm, tiêu sáo, bởi chúng thanh tao nhã nhặn.
Rất ít người học khổng hầu, vì họ cho rằng khổng hầu, tỳ bà là nhạc cụ dành cho ca kỹ, làm giảm giá trị bản thân.
Thực ra, ta lại rất thích khổng hầu.
Lần đó, khi Dung Ngọc chọc giận ta, thấy chiếc áo choàng bị thêu nhánh gừng thô kệch, hắn biết ta đang giận, liền đưa ta đi dạo phố.
Ta bắt gặp một cây khổng hầu vô cùng đẹp mắt, vì thích nó mà ta đã dành thời gian học chơi khổng hầu.
Nhưng vài tháng trước, cây khổng hầu đó cũng bị bán đi cùng với những thứ khác.
Ta từ từ gảy đàn, dần quen tay, rồi bắt đầu chơi một khúc nhạc.
Mọi người xung quanh im lặng, bị giai điệu đưa vào khung cảnh tĩnh lặng, nơi ánh trăng chiếu sáng rừng núi, hương thơm nhè nhẹ lan tỏa mà không thấy bóng mai.
Khúc nhạc kết thúc, khắp phòng lặng thinh.
Ta không lấy làm bất ngờ, nhẹ nhàng hành lễ cáo lui với Quý phi, trở về chỗ ngồi.
Lúc này, mọi người mới bừng tỉnh, tiếng tán thưởng vang lên không ngớt.
Quý phi tuyên bố ta là người chiến thắng, cây mai ‘Chu Sa Mỹ Nhân’ thuộc về ta.
Bà không cho người mang chậu cây đến, mà tự tay ngắt một nhành mai, đưa cho ta.
"Người đẹp tặng hoa là lẽ thường. Theo truyền thống trước nay, nhành mai này, Giang cô nương có thể tặng cho một người ở đây. Không biết cô nương muốn tặng ai?"
22
Ta nhận lấy nhành mai duy nhất, sắc đỏ rực rỡ, cánh hoa xếp thành từng lớp, đẹp đến mê hồn.
Tặng ai đây?
Ánh mắt ta lướt qua Quý phi, thấy trong mắt bà là sự mong đợi.
Có lẽ bà đang chờ ta tặng hoa cho Thịnh Vương.
Thịnh Vương nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ chắc chắn, như thể sẵn sàng chiếm lấy.
A Yên dán mắt vào nhành mai trong tay ta, ánh mắt lộ rõ sự ngưỡng mộ.
Bảo Châu cũng nhìn chằm chằm vào nhành hoa, tiếc nuối vô cùng, chắc đang nghĩ giá như không ngắt ra thì cả cây mai còn đáng giá hơn.
Tống Song giành được miếng bánh ngọt cuối cùng từ ta, thấy ta nhìn qua, liền nháy mắt đáp lại một cách tinh nghịch.
Khắp bàn tiệc, mọi ánh mắt đều chờ đợi hành động tiếp theo của ta.
Trong góc, không biết từ khi nào, Thái tử đã quay lại.
Mái tóc đen của hắn còn vương vài bông tuyết, ánh mắt thất thần nhìn về phía cây khổng hầu, một tay day trán, dường như đang đau đầu.
Khi ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt ta, ta mỉm cười nhàn nhạt, thu lại ánh nhìn, khẽ nói:
"Hoa đẹp phải dành cho người đẹp."
"Trong mắt thần nữ, người đẹp nhất thế gian, tất nhiên là mẫu thân.”
"Tiếc rằng mẫu thân không có mặt ở đây, vậy thì kẻ được thừa hưởng chút nhan sắc của bà là thần nữ, xin phép mặt dày, giữ lại nhành hoa này cho bản thân."