Ngày hôm đó, nàng đã mềm lòng, khuyên hắn hãy từ bỏ nàng.
Hắn làm sao có thể từ bỏ nàng? Hắn chỉ nói:
"Những người khác đều không phải là Hoài Nguyệt của ta."
Hoài Nguyệt của ta.
Hắn nhấm nháp từng chữ trong câu nói đó, lòng thầm vui sướng.
Hắn tự nhủ, dù phải giả làm Dung Ngọc cả đời, cũng không sao.
Rồi đến tiệc sinh thần của hoàng đế. Thịnh Vương - con cóc muốn ăn thịt thiên nga, lại dám đề nghị hoàng đế ban hôn hắn và Hoài Nguyệt.
Hoàng thượng khả năng cao sẽ không đồng ý, vì không muốn gia tộc họ Giang đứng về phe Thịnh Vương.
Nhưng hoàng thượng đã uống say, hắn không dám mạo hiểm.
Vì vậy, hắn tự đánh mình một chưởng, phun ra một ngụm m.á.u lớn, thành công cắt ngang bữa tiệc.
Lâm thái y vốn không biết chuyện, bị người ta gọi đến bắt mạch cho hắn. Chỉ một lần bắt mạch, ông lập tức nhận ra hắn không phải Dung Ngọc.
Cơ thể của Dung Ngọc sẽ không thê thảm như thế này.
Lâm thái y giận dữ, tranh cãi với hắn một hồi, rồi phất tay áo bỏ đi.
Hắn biết có người vừa vào trong điện.
Khi Lâm thái y đi khuất, hắn chuẩn bị ra tay diệt khẩu. Nhưng khi xoay người qua bình phong, hắn nhìn thấy nàng.
Nàng đứng đó, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn biết, không thể giấu được nữa.
Quả nhiên, nàng đã đoán ra.
Khoảnh khắc đó, hắn vừa sợ hãi, vừa hoảng loạn, nhưng cũng có một niềm vui sướng bí mật.
Hắn nghiêm túc, từng chữ từng chữ một, nói với nàng:
"Ta tên là Dung Vọng.”
"Giang Hoài Nguyệt, nhớ kỹ, ta tên là Dung Vọng."
…
Hắn sai Lâm thái y kể lại thân thế của mình cho nàng nghe.
Nếu tự mình nói ra, câu chuyện nghe sẽ trở nên quá bi lụy, có phần giả tạo. Nhưng từ miệng người khác, những lời đơn sơ ấy lại càng khiến người ta cảm động.
Hắn muốn nàng mềm lòng.
Hắn cược rằng nàng sẽ mềm lòng.
Hồng Trần Vô Định
Hoàng hậu và hắn có lợi ích ràng buộc, Lâm thái y đối với hắn có tình cảm sâu sắc, họ biết thân phận của hắn, nhất định sẽ không tiết lộ. Nhưng nàng thì không.
Hắn từng tính toán với nàng, nàng không nợ hắn gì cả. Nếu nàng nói sự thật với cha mình, hoặc với hoàng thượng, hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với kết cục gì.
Nếu hoàng thượng hỏi tội, thế lực hắn đang nắm giữ vẫn chưa đủ để chống lại hoàng quyền.
Hắn lấy mạng mình ra để cược lòng nàng, được hay mất, hắn đều chấp nhận.
Thắng, hắn mừng rỡ. Thua, hắn bình thản.
Nàng có vẻ mềm lòng, nhưng không chấp nhận hắn.
Nàng trước giờ luôn rạch ròi, đúng là đúng, sai là sai. Nàng sẽ không vì mềm lòng mà bị cảm xúc chi phối.
Không sao cả. Thời gian còn dài, hắn sẽ từng chút một phá vỡ lớp phòng ngự trong tim nàng.
Hắn học thêu vì nàng, giải quyết những cuộc hôn nhân không vừa ý nàng, thậm chí uống cả một chén rượu độc thay nàng.
Nhưng nàng không dễ bị lừa. Nàng nhận ra hắn cố tình uống chén rượu đó.
Nàng tức giận.
Nàng thật sự tức giận.
Dung Vọng không kiềm chế được mà bật cười. Cười đến khi nghĩ đến lời tiên đoán của lão thái y: hắn chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Hắn nghĩ, thôi vậy, hắn không mong nàng quá yêu hắn. Dù sao, nếu hắn chết, nàng sẽ đau khổ.
Hắn chỉ hy vọng nàng đừng ghét hắn. Vậy là đủ.
À, hắn còn hy vọng nàng nhớ đến hắn. Nhớ lâu hơn cả cách nàng nhớ đến Dung Ngọc.
Nàng thở dài:
"Người sống, vĩnh viễn không thể tranh thắng với người đã khuất."
Khoảnh khắc đó, trái tim hắn như hóa đá.
Nhưng không ai, không lời nào, có thể dễ dàng đánh bại hắn.
Hắn cứ muốn tranh.
Dung Ngọc sinh ra đã có tất cả, còn hắn chẳng có gì. Nếu không tranh, hắn đã sớm trở thành một bộ xương trong miệng loài dã thú.
Sau này, khi Thịnh Vương và An Vương tạo phản, hắn bình định loạn lạc, trở thành tân hoàng.
Không, chính xác hơn, là Dung Ngọc trở thành tân hoàng. Hắn chỉ đứng dưới tên của Dung Ngọc.
Nhưng dù thế gian gọi hắn là Dung Ngọc hay Dung Vọng, hắn cũng chẳng còn quan tâm nữa. Chỉ cần người quan trọng nhất với hắn biết hắn là ai, vậy là đủ.
Mẫu hậu của hắn, nếu đã muốn giữ ghế hoàng hậu đến vậy, thì cứ ngồi đó mãi đi. Đến lúc bà chết, hắn cũng không phong bà làm thái hậu, chỉ lạnh lùng nhìn bà trở thành trò cười thiên hạ.
Còn nàng, nàng muốn rời kinh thành, cùng gia tộc họ Giang rời xa nơi này.
Hắn thật sự không nỡ.
Nhưng nếu ép buộc nàng ở lại, nàng sẽ không hạnh phúc.
Gia tộc họ Giang đã không còn tin tưởng hắn, muốn rút khỏi kinh thành. Dù hắn cho nàng vinh hoa tột đỉnh, không có gia đình và gia tộc bên cạnh, nàng cũng không cảm thấy an toàn.
Hơn nữa, hắn sắp chết.
Lâm thái y vừa chửi rủa, vừa mỉa mai chúc mừng hắn vì đã tự mình rút ngắn thêm mấy năm tuổi thọ.
Hắn sắp c.h.ế.t rồi, làm sao có thể kéo nàng xuống theo mình?
Hắn rất muốn đi cùng nàng, dành những năm cuối đời bên nàng. Nhưng hắn không thể đi được. Hắn là tân hoàng.
Huống chi, với một nữ tử như nàng, sẽ có rất nhiều người sẵn sàng cả đời bảo vệ nàng. Nếu hắn làm vậy, hắn sẽ chẳng còn gì đáng để ghi nhớ.
Kẻ mưu mô đều là kẻ đầy tham vọng. Tham vọng của hắn chính là nàng.
Hắn không cần nàng yêu hắn. Nhưng hắn muốn nàng nhớ đến hắn cả đời.
Hắn gặp nàng lần cuối, lần đầu tiên ôm lấy nàng, để nàng cùng gia tộc họ Giang rời đi, và nói:
"Đi thẳng về phía trước, đừng ngoảnh lại."
Khi còn trẻ, hắn quay đầu, nhìn thấy lão nhân lau nước mắt, khung cảnh đó vẫn khắc sâu trong lòng hắn đến tận bây giờ.
Khi trưởng thành, hắn quay đầu, nhìn thấy nàng cài hoa lên tóc, hình ảnh đó lưu mãi suốt cuộc đời hắn.
"Đi thẳng về phía trước, đừng ngoảnh lại."
…