• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Vọng định đặt miếng ngọc bội vào tay ta, nhưng ta liên tục lùi lại, ánh mắt phức tạp, tâm trạng hỗn loạn, cuối cùng chỉ thốt lên một câu:

 

"Ngươi cần gì phải làm vậy?"

 

Ta thở dài khe khẽ:

 

"Người sống, vĩnh viễn không thể tranh thắng với người đã khuất."

 

54

 

Hồng Trần Vô Định

Gương mặt hắn ngay lập tức tái nhợt.

 

"Ta biết." Hắn nói. "Ta còn biết nàng đang âm thầm phái người tìm hài cốt của Dung Ngọc."

 

Ta chăm chú nhìn hắn.

 

Dung Vọng cười khổ:

 

"Ta cũng biết, ta không xứng tranh giành với hắn. Ta chỉ hy vọng, nàng đừng ghét ta là được."

 

"Hồi đó chôn cất quá vội vã, thời gian lại trôi qua đã lâu, cỏ cây mọc um tùm, ta cũng không tìm lại được nơi đó. Đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ giúp nàng tìm, từng tấc đất, từng tấc đất một."

 

Ta muốn nói với hắn rằng, hắn không cần phải hạ mình như thế. Nhưng khi đối diện với ánh mắt đào hoa nhàn nhạt của hắn, ta không thốt ra được lời nào.

 

Thôi vậy, miễn cho hắn hiểu lầm rằng có hy vọng.

 

Ta không nhận lấy miếng ngọc bội.

 

Dung Vọng vô cùng cố chấp:

 

"Đúng rồi, vốn dĩ nó là một đôi, còn một miếng Phượng bội, ta đã ném xuống nước rồi. Ta sẽ tự mình tìm lại cho nàng, đến lúc đó cùng đưa cả hai miếng ngọc ấy cho nàng."

 

Hay đúng hơn, là hắn đang cố chấp đến điên cuồng.

 

Hắn tìm từ cuối hạ đến đầu đông, quả thực là từng tấc đất, từng tấc sông. Mỗi ngày dành chút ít thời gian, tự mình ra Duẫn giang, nhảy xuống nước, từng chút từng chút tìm kiếm, từ thượng nguồn xuống hạ nguồn.

 

Hắn luôn khiến ta phải phá vỡ sự bình tĩnh của mình.

 

Ta nhiều lần mắng chửi hắn, hắn cũng không bỏ cuộc.

 

Thêm một mùa đông nữa, mười dặm rừng mai nở rộ.

 

Năm nay tiệc thưởng mai do hoàng hậu tổ chức. Bà thận trọng mời tất cả các gia đình, ta khoác chiếc áo dày, bước trên nền tuyết mới, đi đến chỗ yến tiệc.

 

Khi đi ngang qua một con đường nhỏ ít người, ta bị cản lại.

 

Ngẩng đầu lên, là Thịnh Vương, đã lâu không gặp, hắn phát tướng, béo lên không ít.

 

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào vòng eo ta:

 

"Giang cô nương quả là mỹ nhân hiếm có trên đời, giờ càng trưởng thành lại càng xinh đẹp hơn."

 

Từ phía sau vọng lại tiếng "Ư ư ư" bị bịt miệng.

 

Ta quay lại nhìn, mới thấy Bảo Châu bị một tên thị vệ khống chế.

 

55

 

Ta lạnh lùng nhìn hắn, càng lúc ta càng cảm thấy Thịnh Vương thô tục tựa như một con lợn béo.

 

Thịnh Vương nói:

 

"Giang cô nương, trời đông giá rét, bổn vương đưa nàng đến một nơi ấm áp nhé."

 

Hắn đưa tay định chạm vào ta.

 

Một nhành mai bị ném tới, sắc bén như lưỡi dao, trong chớp mắt đã cắt đứt bàn tay của hắn từ cổ tay.

 

Thịnh Vương nhìn bàn tay bị đứt lìa rơi xuống đất, mãi sau mới kịp cảm nhận cơn đau, gào lên một tiếng thê lương như heo bị chọc tiết.

 

Dung Vọng từ giữa những nhành mai bước ra, dung mạo tinh xảo được tôn lên bởi lớp lông hồ ly, như một vị tiên giáng trần. Thế nhưng trong ánh mắt, đôi mày lại đượm sương tuyết, lạnh lẽo tựa băng giá.

 

Thịnh Vương không thể tin nổi, trừng mắt nhìn hắn, sau đó nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói:

 

 "Lão Tam, ngươi thật sự độc ác như vậy!"

 

Dung Vọng cười nhạt đầy khinh miệt:

 

 "Đúng thế, vậy ngươi có thể làm gì được ta?"

 

Thịnh Vương giận dữ hét lớn, tuyên bố sẽ mách phụ hoàng, nhưng lại đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không đi được, chỉ biết sai thuộc hạ đi gọi người đến. Hắn còn lớn tiếng đe dọa:

 

 "Ngươi có gan thì đừng chạy!"

 

Dung Vọng chẳng buồn để hắn vào mắt, sải bước đến gần ta:

 

 "Hoài Nguyệt..."

 

Tiếng kêu đau đớn của Thịnh Vương lại vang lên, át đi giọng nói của hắn.

 

Dung Vọng khẽ nhíu mày, chậm rãi bước đến trước mặt Thịnh Vương, cúi xuống nhìn hắn đang lăn lộn trên mặt đất:

 

"Thật là phế vật, chút đau này mà đã chịu không nổi."

 

Hắn nâng chân, giẫm mạnh lên vết thương nơi cổ tay bị đứt của Thịnh Vương.

 

Thịnh Vương đau đến mức suýt ngất xỉu, không còn sức để la hét, chỉ phát ra tiếng rên yếu ớt. Hắn nhìn nam nhân trước mặt, dung mạo tựa thần tiên nhưng hành động lại tựa ác quỷ. Một kẻ vốn ngu ngốc như hắn, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.

 

"Ngươi không phải thái tử Dung Ngọc!”

 

"Ngươi không phải, đúng không? Dung Ngọc làm sao có thể tàn nhẫn đến vậy?"

 

Dung Vọng khẽ nheo mắt, trong chớp mắt đưa ra quyết định, tay áo lướt qua ánh hàn quang, tựa như muốn diệt khẩu ngay tại chỗ.

 

"Có chuyện gì vậy?"

 

Giọng của Hoàng thượng cắt ngang động tác tiếp theo của hắn.

 

Thì ra Hoàng thượng đang cùng một vị phi tần mới được sủng ái đi thưởng mai không xa, nghe tin lập tức đến ngay.

 

Thịnh Vương như vớ được cứu tinh, lăn lộn bò đến trước mặt Hoàng thượng, ngã sóng soài xuống:

 

"Phụ hoàng! Hắn không phải thái tử! Hắn không phải Dung Ngọc! Hắn muốn g.i.ế.c nhi thần!"

 

56

 

"Chuyện gì đã xảy ra?"

 

Hoàng thượng nghiêm mặt, liếc nhìn vết m.á.u đầy đất và cánh tay bị đứt của Thịnh Vương,  ông lập tức nhận ra sự việc nghiêm trọng, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

 

Thịnh Vương thêm mắm dặm muối kể lại toàn bộ câu chuyện, nhất quyết khẳng định thái tử không phải thái tử, là ác quỷ nhập vào.

 

Hoàng thượng quay đầu, ánh mắt như chim ưng sắc bén nhìn thẳng vào Dung Vọng:

 

"Những gì nó nói có đúng không?"

 

Ta bất giác nắm chặt ống tay áo của mình.

 

Hoàng thượng luôn thiên vị Dung Ngọc, nếu biết được sự thật, e rằng kết cục của Dung Vọng sẽ chẳng tốt đẹp gì.

 

Dung Vọng cũng hiểu rõ điều đó. Nhưng đến nước này, đã bị nghi ngờ, cũng không giấu được nữa. Hắn bật cười khẩy:

 

 "Đúng, là con đã chặt đứt tay hắn."

 

"Trẫm không hỏi điều đó."

 

Dung Vọng trầm mặc một lát.

 

Không khí như bị đè nén, gió bỗng ngừng thổi, cánh hoa cũng chẳng còn rơi lả tả.

 

Hắn khẽ cười:

 

 

 "Cũng đúng là như vậy."

 

Sau đó, hắn gọn gàng tường thuật lại đầu đuôi sự việc, bao gồm thân thế của mình và sự ngẫu nhiên trở thành thái tử. Lời kể bình tĩnh, lưu loát, tựa như hắn đã tưởng tượng cảnh phải thú nhận này vô số lần.

 

Nói xong, Thịnh Vương ngỡ ngàng nhìn hắn, thậm chí quên cả cơn đau. Những người khác cũng thế, tất cả đều sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK