• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù sao, ta cũng đã định buông thả một lần.

 

Bất chợt, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

 

Nhìn kỹ lại, hóa ra là A Yên.

 

Nàng đứng ở rìa đám đông, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy tiền rơi trước mặt, nàng cũng cúi xuống nhặt theo mọi người.

 

Khi mọi chuyện kết thúc, đám đông giải tán, Thái tử cũng nhận ra nàng.

 

Hắn bước đến kéo nàng đứng dậy, vẻ mặt hiếm khi tỏ ra khó chịu: "Sao nàng lại ở đây?"

 

Ta cũng bước xuống xe ngựa, tiến lại gần.

 

A Yên nhìn thấy chúng ta, có chút lúng túng, tay nắm mấy đồng tiền, không biết nên giấu đi đâu: "Ta… Ta đến tìm chàng."

 

Thái tử bảo nàng vứt số tiền đó đi, A Yên như cầm phải lửa, vội vàng ném mấy đồng tiền thật xa.

 

Ta mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "A Yên cô nương không cần bận tâm đến mấy đồng tiền đó. Ta ở đây có một thứ còn quý giá hơn, muốn trao lại cho nàng."

 

Ta đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội chạm khắc hình rồng.

 

Ngọc trắng ngần như sữa, phảng phất những vệt tím mờ như khói, chạm trổ tinh xảo, rồng cuộn sống động như thật.

 

"Đây là tín vật đính ước giữa ta và Thái tử năm xưa."

 

13

 

Khi ta và Dung Ngọc đính hôn, hắn đã đặc biệt mời thợ ngọc giỏi nhất, tự tay tìm một khối ngọc tử vân hiếm có, rồi tự mình phác thảo mẫu, yêu cầu chạm khắc thành một cặp ngọc bội Long Phượng.

 

Hai mảnh khớp lại thành một khối hoàn chỉnh, không để lộ một chút vết ghép, là tác phẩm tinh xảo tuyệt mỹ.

 

Ta đeo Long bội, hắn đeo Phượng bội.

 

Chiếc Phượng bội của hắn, đã rất lâu không còn thấy hắn đeo nữa.

 

Ta đưa Long bội cho A Yên, nàng lại chần chừ không dám nhận, ánh mắt cứ nhìn về phía Thái tử, như chờ hắn cho nàng chỉ thị.

 

Thái tử cầm lấy ngọc bội từ tay ta, nhìn nó với vẻ mặt nghi hoặc, dường như không biết còn có một vật đính ước như vậy.

 

A Yên nhìn chằm chằm vào miếng ngọc đẹp đẽ, thốt lên: "Ta… ta có thể xem được không?"

 

Thái tử tiện tay đưa ngọc bội cho nàng.

 

"Một nửa còn lại, ta có lẽ đã đánh rơi dưới sông rồi. Hôm nào sẽ trả lại cho Giang cô nương."

 

Ta nhàn nhạt đáp: "Không cần. Dù sao đây cũng là ngọc của ngài, cứ giữ lấy đi."

 

Ta vừa định quay người rời đi, thì bên kia A Yên không biết chạm phải chỗ nào, miếng ngọc bội đột nhiên vỡ vụn trong tay nàng.

 

Nàng đứng ngây người tại chỗ, không biết làm sao.

 

Những mảnh ngọc trong suốt trắng ngần rơi đầy đất, phát ra âm thanh thanh thúy, khẽ khàng.

 

A Yên bật khóc ngay lập tức, nước mắt rơi lã chã, sợ hãi nói: "Ta… ta không cố ý."

 

Bảo Châu nói với giọng châm biếm: "Đúng rồi, cô nương chẳng qua là đột nhiên mạnh tay thôi."

 

Ta cảm thấy đau đầu, bảo Bảo Châu im miệng, rồi giải thích: "Chắc là chạm phải *huyền cấu tinh vi bên trong miếng ngọc."

 

(*huyền cấu: cấu trúc huyền bí)

 

Năm xưa, khi Dung Ngọc trao ngọc bội cho ta, hắn nhướng mày cười nói rằng đây là miếng ngọc bội vô song trên đời, do thợ ngọc giỏi nhất chế tác, bên trong có huyền cấu tinh vi, phức tạp. Nếu người khác đeo, miếng ngọc bội sẽ không chịu “phục tùng.”

 

Lúc ấy, ta chỉ nghĩ hắn nói đùa, không ngờ thực sự có thợ ngọc có thể khắc được món đồ như vậy.

 

Nhưng hiện giờ, miếng ngọc này không còn thuộc về ta nữa, vỡ thì cứ vỡ, ta cũng không quan tâm. Người đã từng trao miếng ngọc này cho ta, giờ còn chẳng nhớ mình đã từng làm điều đó.

 

Ta lơ đãng liếc nhìn hắn.

 

Thái tử ngẩn ngơ nhìn những mảnh ngọc vụn trên đất, dường như hơi thất thần, lại như không hiểu vì sao trong lòng có chút bất an.

 

Hắn im lặng hồi lâu, rồi xoa trán thở dài: "Vỡ thì cứ vỡ thôi."

 

Hồng Trần Vô Định

14

 

Thu đi đông tới, khắp nơi một màu trắng xóa.

 

Không còn mang danh hiệu Thái tử phi tương lai, gánh nặng trên vai ta đột nhiên nhẹ bẫng.

 

Ta hiếm khi rời phủ, tận hưởng vài tháng nhàn nhã.

 

Nhưng mẫu thân luôn cho rằng ta chỉ đang quá đau lòng, khuyên ta nên ra ngoài đi lại cho khuây khỏa.

 

Bà chọn từ đống thiệp mời ra một tấm tinh xảo lộng lẫy nhất, nói: "Quý phi nương nương tổ chức một buổi tiệc ngắm mai, ở bờ mai mười dặm ngoại thành. Hoài Nguyệt, lần này con không được từ chối nữa. Quý phi đã đặc biệt gửi thiệp mời cho con."

 

Ta cầm lấy cành mai đỏ gửi kèm theo thiệp, mùi hương thanh khiết vấn vít trong từng cánh hoa kép.

 

Quý phi có địa vị chỉ đứng sau Hoàng hậu, nhi tử của bà là Đại Hoàng tử, được phong làm Thịnh Vương, lớn hơn Thái tử vài tuổi.

 

Từ nhỏ, Dung Ngọc đã được lập làm Thái tử, được Hoàng thượng yêu thương, luôn áp chế các huynh đệ khác.

 

Quý phi và Thịnh Vương từ trước tới nay luôn tỏ ra điềm tĩnh.

 

Nhưng giờ đây, Thái tử mất trí nhớ, kinh thành lại lan truyền chuyện hắn ruồng bỏ vị hôn thê, đức hạnh suy đồi. Những kẻ có lòng chắc chắn nhận thấy đây là cơ hội để xoay chuyển cục diện.

 

Sau khi ta và Thái tử từ hôn, Giang gia cũng không còn thuộc phe của hắn.

 

Dưới tay phụ thân ta, học trò và thuộc hạ nhiều không kể xiết.

 

Thịnh Vương vẫn chưa có chính phi.

 

Trước đây ta và Quý phi ít tiếp xúc, nay lại được bà gửi thiệp mời một cách trang trọng như vậy, chắc chắn bà muốn tác hợp ta với nhi tử của mình, để mượn sức Giang gia.

 

Chỉ trong chốc lát, ta đã hiểu được ý đồ của buổi tiệc ngắm mai này.

 

Ta nhìn mẫu thân, hỏi: "Ý của phụ thân và mẫu thân là gì?"

 

Mẫu thân cương quyết nói: "Hoài Nguyệt, con đã ở trong phủ quá lâu rồi, nên ra ngoài hít thở không khí."

 

Ta hiểu ra, phụ thân không vừa ý Thịnh Vương.

 

Cũng đúng thôi, dù Thái tử không thể áp chế các hoàng huynh, thì chẳng phải vẫn còn Hoàng thượng sao.

 

Trong mắt Hoàng thượng, chỉ có Thái tử là con, những người còn lại đều là thần tử.

 

Quý phi nóng lòng như vậy, Hoàng thượng lại chưa có thái độ rõ ràng.

 

Nếu Giang gia dính líu đến phe Quý phi, sau này Hoàng thượng ra tay trấn áp, Giang gia cũng sẽ bị liên lụy.

 

Hiện tại, Giang gia không đứng về phe của bất kỳ vị hoàng tử nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK