Dung Vọng vốn đã tái nhợt, sau cái tát mạnh lại ửng lên vài phần đỏ nhạt. Thêm vào đó, khóe môi lại rỉ máu, hắn trông vừa thảm hại, vừa mang nét thê lương khó nói.
Hắn nhìn theo bóng dáng hoàng hậu rời đi, ánh mắt phức tạp.
Tuyết rơi không tiếng động, cành mai tỏa hương ngầm.
Ta đứng lặng giữa màn tuyết, không biết có nên bước ra hay không. Dung Vọng trông như cần một khoảng lặng để bình tâm.
Chưa kịp quyết định, hắn đã tự mình thu hết cảm xúc, bước qua những cành mai rực rỡ, đến bên cạnh ta. Cuối cùng cũng không còn ai ngắt lời hắn.
Hắn lấy từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc trắng, bên trong ánh lên chút tím nhạt, đường nét khắc họa tinh xảo, chính là miếng Phượng bội.
Lúc này ta mới để ý, dưới lớp áo choàng hồ ly sang trọng, y phục hắn đang mặc đã ướt. Hắn dùng thân nhiệt để giữ ấm, nước thỉnh thoảng vẫn nhỏ giọt từ tay áo xuống tuyết.
Mái tóc đen nhánh và đôi mày cũng phủ đầy sương tuyết.
Hóa ra hắn cuối cùng đã tìm thấy Phượng bội, chưa kịp thay quần áo đã vội vã chạy tới muốn trao miếng ngọc cho ta.
Dung Vọng nhẹ nhàng nói:
"Hoài Nguyệt, ta tìm thấy rồi."
Hắn định đặt miếng ngọc vào tay ta, nhưng không cẩn thận chạm phải chỗ nào đó, miếng ngọc hoàn chỉnh bỗng nhiên vỡ tan.
Hắn sững người.
Những ngón tay gầy guộc, thanh thoát của hắn buông rơi từng mảnh ngọc vụn xuống tuyết.
60
Hắn luống cuống nhặt lại những mảnh ngọc vụn lẫn trong tuyết, vô thức cố gắng ghép chúng lại. Ghép được một lúc, nhưng chỉ cần động nhẹ, chúng lại vỡ ra, rơi rải rác đầy đất.
Hắn đột ngột dừng lại.
Hồi lâu, hắn túm lấy một góc váy ta, giọng như đang nén lại cảm xúc bên bờ sụp đổ:
"Hoài Nguyệt, xin lỗi."
Ta gạt tay hắn ra, định kéo hắn đứng dậy:
"Đứng lên đi."
Hắn không nhúc nhích, cơ thể hắn quá nặng. Hơn nữa, hắn đột nhiên cúi người ho khan dữ dội, phun ra từng ngụm máu, mãi lâu sau mới hồi sức, ngồi bệt xuống tuyết, cứng đờ lau đi m.á.u nơi khóe miệng.
Áo trắng đã bị m.á.u nhuộm đỏ, tóc đen xõa rối trên tuyết.
Hắn nhìn ta chằm chằm:
"Hoài Nguyệt, đợi ta vài ngày. Ta sẽ làm lại miếng khác cho nàng. Ta có thể học được. Ta học mọi thứ rất nhanh..."
Như nhớ ra điều gì đó, hắn bỗng cụp mắt, tự nói với vẻ bình thản:
"Phải rồi, ta học mọi thứ đều nhanh, chỉ duy nhất việc học cách yêu và thừa nhận tình yêu là chậm hơn một chút. Chậm một bước thôi, đã thành vạn kiếp không thể quay đầu."
Dáng vẻ bình thản của hắn không hề giống những lần trước khi cố tình tỏ ra đáng thương yếu đuối.
Nhưng chính dáng vẻ bình thản này, lại hiếm hoi khiến ta cảm thấy nhói đau.
Hồng Trần Vô Định
Ta bỗng nhớ đến cái ngày ở trước cửa tướng phủ, hắn đứng ngoài cửa, tà áo trắng như tuyết, vóc dáng cao ngọc ngà.
Hắn đứng ở đó, đứng trong ánh nắng. Nhưng ánh dương bao quanh người hắn, vẫn không thể sưởi ấm sự cô quạnh lạnh lẽo trên thân hình ấy.
Ta nhớ lại hắn ở Đông Cung, cũng bình thản như thế, trên mặt đất trải đầy giấy trắng viết chữ "Ngọc". Chỉ có một tờ duy nhất, nhuốm m.á.u chính hắn viết thành chữ "Vọng".
Chữ đó, bị bỏ rơi ngay gần hắn, như một phần đã cùng hắn bị thế gian lãng quên, như cách hắn đã bị chia cắt với tất cả.
Bị bỏ rơi giữa trời đất mênh mang, gió mưa thấm đẫm, chỉ còn cô quạnh ngập tràn.
61
Thịnh Vương tạo phản.
Loài chó cùng đường, liên kết với An Vương để ép vua thoái vị.
Xem ra An Vương chính là kẻ từ trước đến nay luôn âm thầm mưu đồ tạo phản, sai người ám sát Dung Ngọc và Lâm thái y. Nhưng có vẻ An Vương không thực sự muốn nhúng tay vào sớm như vậy, có lẽ vì thời cơ chưa chín muồi, chỉ là bị Thịnh Vương ép buộc phải cùng xuất trận.
An Vương là một vị dị tộc vương, từng làm tướng quân, dưới tay vẫn còn giữ binh quyền. Giờ đây mang theo binh mã vây kín hoàng cung, phủ đệ của vài vị trọng thần, trong đó có cả phủ nhà ta.
Cha ta vô cùng lo lắng, thì Thịnh Vương phi đến Giang phủ.
Nàng nói rằng đã mua được một trang viên ở ngoại thành, muốn ta cùng nàng ra đó chơi vài tháng.
Ta nhìn nàng, có chút nghi hoặc.
Thịnh Vương phi kéo ta vào góc không người, nói nhỏ:
"Ta nợ thái tử một mạng, từng hứa sẽ bảo vệ nàng an toàn. Kinh thành sắp loạn rồi, để ta đưa nàng ra ngoài tránh nạn."
Ta vẫn mang đầy thắc mắc trong lòng.
Thịnh Vương phi hùng hổ nói tiếp:
"Ta chẳng chịu nổi việc trong nhà thúc giục cưới xin, thái tử nói có một người muốn giới thiệu cho ta: giàu, quyền lực, không có con cái, c.h.ế.t sớm. Vậy nên ta nợ ngài ấy một ân tình."
"…"
"Tên nàng là gì?" ta hỏi.
"Ta là Trương Kiều Kiều." Nàng đáp.
"Ta là Giang Hoài Nguyệt."
Trương Kiều Kiều không chỉ mang theo ta, mà còn cả cha mẹ ta, ông nội ta, cả họ hàng và đám gia nhân trong phủ của ta.
Khi bị lính canh ở cửa ngăn cản, nàng hùng hổ vỗ lên cái bụng đã hơi lộ của mình như vỗ quả dưa hấu, đẩy bụng lên trước:
"Đây là nhi tử duy nhất của Thịnh Vương, cũng là ngoại tôn duy nhất của Trương đại tướng quân. Ngươi dám ngăn ta thử xem? Ngươi ngăn một cái, ta lập tức lao lên mũi đao của ngươi!"
Lính canh nghe vậy thì chẳng còn ai dám cản, đành đi theo sau, giám sát chúng ta không rời mắt.
Trước cửa có sẵn vài chiếc xe ngựa, ta lên xe, bên trong yên lặng nằm một chiếc bùa bình an nhỏ xíu.
Đây là bùa cầu từ ngôi chùa trên đỉnh mấy nghìn bậc đá kia.
Trên bùa, ghi nét chữ của ta —— "Tòng Hi".
Hi, nghĩa là ánh dương.
*Nhật nguyệt tinh thần, huy quang chiếu ta. Thế gian âm ám, giai bất khả cận.
(*Mặt trời, mặt trăng, tinh tú, ánh sáng chiếu rọi ta. Thế gian tăm tối, đều không thể lại gần.)