Về đến Thanh Lê Viện, La Y Nhân phất tay cho lui toàn bộ nha hoàn, sau đó một mình bước đến trước bức cổ họa treo trên vách tường phía nam. Trong tranh là một gốc tùng già, một con tiên hạc đang bay lượn giữa mây trắng bồng bềnh, tiên khí lượn lờ, tựa như bước vào cảnh giới thần tiên.
Nàng chạm nhẹ vào mắt tiên hạc. Ngay sau đó, tiếng đá ma sát vang lên, một cánh cửa ngầm mở ra trước mặt nàng. Nàng nghiêng người lách vào, bước xuống những bậc thang dẫn đến một hành lang dài.
Hai bên hành lang, cứ cách một trượng lại khảm một viên dạ minh châu, ánh sáng dịu dàng tỏa ra, chiếu rọi con đường u tĩnh. Nàng men theo lối ấy, đi sâu vào bên trong.
Lối đi quanh co, bảy ngoặt tám khúc, chẳng khác nào mê cung ngầm. Nhưng nàng đã sớm thuộc nằm lòng tuyến đường, bước chân không hề do dự, chẳng bao lâu đã đứng trước một cánh cửa đá kiên cố.
Hai bên cửa là hai tượng sư tử đá mắt đỏ như máu. Nàng tiến lên, ấn vào mắt trái con sư tử bên phải, cửa đá từ từ mở ra.
Bên trong là một mật thất được bài trí xa hoa lộng lẫy, chẳng khác gì căn phòng ở bên ngoài. Trên sập, một nam nhân đang ngồi xếp bằng, tự chơi cờ với chính mình — không ai khác ngoài Chiến Vương.
Thấy nàng xuất hiện, giữa mày hắn khẽ động, lướt qua một vệt nếp nhăn mờ nhạt, nhưng rất nhanh đã tan đi. Hắn mỉm cười, vươn tay về phía nàng: "Sao lại xuống dưới đây?"
Nàng không đáp, nước mắt đã tràn mi, lao thẳng vào lòng hắn.
"Sao vậy? Ai bắt nạt người của ta?" Chiến Vương đau lòng ôm nàng vào ngực, bàn tay lớn khẽ nâng mặt nàng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Nàng hất tay hắn ra: "Không phải tại chàng thì tại ai!"
Chiến Vương vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, dịu dàng dỗ dành: "Được rồi, đều là lỗi của ta. Nhưng nàng cũng phải cho ta biết, ta sai chỗ nào chứ?"
La Y Nhân kể lại chuyện đã gặp La Phất và Huyền Nhất trong hoa viên: "Tên thế thân kia chẳng lẽ không biết ai mới là chủ tử thật sự của hắn ta sao? Vậy mà hắn ta còn dám bắt ta hành lễ với La Phất. Chẳng lẽ hắn ta không phải đang diễn nữa, mà thật sự yêu La Phất rồi sao?"
Không thể không thừa nhận, trực giác của nữ nhân đôi khi chuẩn đến mức đáng sợ.
Càng nghĩ, nàng càng thấy suy đoán của mình hoàn toàn có lý — đến mức quên mất Chiến Vương đang đứng bên cạnh, sắc mặt mỗi lúc một trầm xuống kể từ khi nàng mở miệng.
Nàng quay sang nhìn hắn, vốn định tìm chút đồng tình từ ánh mắt kia, nào ngờ lại chạm phải gương mặt tối sầm, khiến nàng giật mình không nhẹ.
"Phượng Thạch..." nàng khẽ gọi tên hắn.
Chiến Vương lập tức nhìn sang, ánh mắt âm trầm như đáy hồ lạnh lẽo, khiến tim nàng hẫng một nhịp. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi vì sợ, hắn vội thu lại ánh nhìn, nở nụ cười ôn hòa như trước, dịu dàng vuốt ve gò má nàng:
"Không phải đã nói phải gọi ta là Vương gia sao? Nếu để người ngoài nghe thấy nàng gọi thẳng tên ta, e rằng sẽ bảo nàng không hiểu quy củ."
La Y Nhân muốn cãi: nơi này chẳng có ai ngoài hai người, hơn nữa bọn họ tình sâu nghĩa nặng, gọi tên thì sao chứ? Nhưng không hiểu sao, nhìn vào đôi mắt kia, lời đến miệng lại nghẹn lại.
"Huyền Nhất bên kia, ta sẽ thay nàng đòi lại công bằng," hắn nói, "nhưng còn vị Vương phi kia, tạm thời vẫn còn giá trị lợi dụng. Nàng nhẫn nhịn một chút, chờ đến khi phủ Thừa tướng hoàn toàn nằm trong tay ta, thì nàng ấy chẳng qua chỉ là một con chim trong lồng. Khi đó, nàng muốn xử trí thế nào, ta đều nghe theo nàng."
Nghe nàng nói vậy, La Y Nhân liền hớn hở hẳn lên: "Ừm, đây là chàng nói đấy. Đến lúc đó ta muốn bắt nàng quỳ vài canh giờ cho ta!"
Không—vài canh giờ sao đủ? Những đau khổ La Phu từng gây cho nguyên chủ và chính nàng, nàng muốn đòi lại gấp bội, từng chút từng chút, trả hết cho nàng ta!
Chính viện.
A Vi đứng bên giường gọi mấy tiếng, nhưng cho đến khi lay mạnh màn gấm, bên trong mới có chút động tĩnh. Nhưng đợi thêm một lúc nữa, vẫn chẳng thấy Vương phi lên tiếng, A Vi đành phải bất đắc dĩ vén màn lên.
"Vương phi, Vương gia nói sẽ đưa ngài quay về phủ Thừa tướng. Ngài mau dậy đi."
"Ưm..." La Phất lười nhác trở mình, giọng kéo dài, "Quay về phủ Thừa tướng?"
Qua mấy hơi thở, nàng bỗng mở mắt, thần sắc còn chút mơ hồ, lộ ra vẻ ngây ngô hiếm thấy.
Phải rồi. Nàng đã cảm thấy lạ, Chiến Vương sao lại để Huyền Nhất đi theo nàng cả một ngày. Thì ra là vì hôm nay định dẫn nàng về phủ.
Bên ngoài, Chiến Vương đã ngồi chờ trên ghế hoa hồng, ba ly trà đã cạn sạch. Ngay lúc hắn sắp mất hết kiên nhẫn, người kia cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện.
Ngọc bội leng keng, hương ngọc phảng phất.
Gương mặt hoa lệ, làn da như ngọc ánh lên sắc sáng.
Lần này, La Phất khiến hắn có một cảm giác va chạm thị giác mạnh hơn cả ngày hôm qua.
Nhưng đúng lúc hắn suýt đắm chìm trong vẻ đẹp đó, bên tai bỗng vọng lên câu nói của La Y Nhân: "Sợ là hắn ta không phải đang diễn mà là đã thật lòng yêu nàng ta rồi."
Chiến Vương chợt bừng tỉnh, đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Chỉ là một nữ nhân đã bị hắn vứt bỏ, thân chẳng còn trong sạch, làm sao sánh được với "người kia" trong sáng quyến rũ khiến lòng rung động?
Dù có dung nhan hoa nguyệt, rốt cuộc cũng chỉ là một thân xác diễm tục bên ngoài.
Nghĩ thế, ánh mắt hắn nhìn La Phất liền mang theo vài phần khinh miệt.
La Phất: "..."
Nàng xác định rồi—tên cẩu Vương gia này tuyệt đối là có bệnh, mà lại là bệnh không nhẹ.
Lão nương đẹp thế này, ánh mắt kia là sao hả?!
Đối với loại người có thẩm mỹ quan vặn vẹo như hắn, nàng lười phí lời, dứt khoát kéo ghế ngồi xuống bên cạnh bàn, tao nhã mà nhanh nhẹn thưởng thức mỹ thực phủ đầy bàn ăn.
Chiến Vương liếc nàng một cái, mày khẽ nhíu lại. Theo hồi báo từ ám vệ, hôm qua nàng và Huyền Nhất ở chung vô cùng hòa hợp, êm thấm là thế, vậy mà chỉ qua một đêm, bây giờ gặp hắn lại mang một bộ dạng mắt chẳng ra mắt, mũi chẳng ra mũi?
Chẳng lẽ nàng đã nhận ra hắn ta chính là Huyền Nhất?
Ngay lập tức, Chiến Vương liền bác bỏ suy đoán ấy.
Huyền Nhất và hắn giống nhau đến mức gần như không thể phân biệt, trước kia thay hắn ra trận cũng chưa từng bị vạch trần. Huống chi tiểu thư phủ Thừa tướng kia từ bé được nuông chiều như ngọc, đến cửa lớn còn chưa bước ra mấy lần, lấy gì mà nhận ra được?
Nghĩ thế, hắn cũng kéo ghế ngồi xuống, định cùng nàng dùng bữa.
Nhưng hắn vừa đưa đũa về phía đĩa bánh bao thủy tinh, La Phất đã nhanh tay gắp luôn hai cái cuối cùng, sạch trơn.
"Đinh! Chúc mừng đạt được giá trị thù hận từ nam chủ: +20."
La Phất vui vẻ trong lòng—không ngờ tên cẩu Vương gia này lại nhỏ mọn đến thế, chỉ như vậy đã tích được giá trị thù hận? Vậy thì... đừng trách nàng không khách khí.
Hắn vừa với tay đến đĩa gan vịt hấp tảo, nàng liền ung dung bê nguyên cả đĩa về phía mình.
Thịt bò xé sợi, bánh trôi nước, đậu hũ nhồi thịt gà, cá bạc chiên nước sốt cừu...
Chỉ cần là món hắn vừa định gắp—đều bị nàng nhanh tay chặn đường, không chừa lại một miếng.
Chiến Vương suýt nữa bị chọc giận đến mức bật cười, nhưng khi nhìn nàng phồng má trừng mắt nhìn mình, dáng vẻ bảo vệ đồ ăn chẳng khác nào một chiếc bánh bao trắng nõn nhỏ xíu, trong lòng hắn lại bỗng nhiên mềm đi một chút.
Thôi vậy, chỉ là chút thức ăn thôi, không đáng để so đo với nàng.
La Phất: "..."
Chuyện gì thế này? Vừa rồi còn keng keng liên tục tăng giá trị thù hận, theo lý thì Chiến Vương lúc này phải tức đến phát nổ mới đúng, sao lại đột nhiên đổi tông?
Nàng còn chờ hắn nổi giận, cho mình một đợt giá trị thù hận lớn cơ mà.
Dù sao, bữa này kéo được từng ấy điểm cũng không tệ rồi.
La Phất hài lòng buông đũa, chậm rãi chùi miệng, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Vương gia, đi thôi."
***
Vừa vào đến phủ Thừa tướng, La Phất liền vứt Chiến Vương sang một bên, không buồn ngoảnh lại, rảo bước đi thẳng về phía nội viện.
Trong viện, Chu Chu đã biết cô cô sắp trở về, sáng sớm đã bò dậy khỏi giường, trong bữa ăn không ngừng hỏi đi hỏi lại đến bảy tám lần: "Cô cô đến chưa ạ? Cô cô sao còn chưa tới?"
Trịnh thị vừa buồn cười vừa chua xót.
Tiểu tử này, đối với nàng là mẹ ruột, nó cũng chưa bao giờ thân thiết bám người đến vậy. Nhưng tiểu muội của nàng, từ trước đến nay luôn thương thằng bé, từ khi nó sinh ra đã gần như nuôi lớn bên mình, có khi còn chẳng nhường nàng nửa bước. Thằng bé thân với muội cũng là lẽ thường tình.
La Phất vừa bước qua cửa phủ đầy hoa leo, một cục thịt tròn đã nhào thẳng vào trong lòng nàng. Hai tay bé mũm mĩm siết chặt lấy eo nàng: "Cô cô! Cô cô! Chu Chu nhớ cô cô lắm luôn đó!"
Nó còn không ngừng cọ tới cọ lui lên người nàng, chẳng khác nào bé Tô Đoàn Nhi nàng từng nuôi lúc trước.
La Phất bị những tiếng gọi ngọt lịm kia khiến lòng mềm lại, một tay ôm thằng bé lên, cúi đầu hôn chụt lên má phúng phính của nó: "Cô cô cũng nhớ Chu Chu của chúng ta! Mấy ngày nay có ngoan ngoãn ăn cơm không đấy, hửm?"
"Có ạ!" Chu Chu hào hứng vỗ vỗ cái bụng tròn lẳn của mình.
La Phất vội nắm lấy tay nó, bật cười: "Lực mạnh thế làm gì? Không sợ vỗ bể cái bụng nhỏ của mình à?"
Cô cháu một lớn một nhỏ trò chuyện rôm rả, thân thiết cùng nhau bước vào sân của Bùi thị.
Trịnh thị thấy Chu Chu lại được nàng ôm vào, vội vàng bước lên muốn đón lấy: "Còn không mau xuống dưới, để cô cô ôm thế này thì mệt lắm!"
Nhưng Chu Chu lại lập tức quay đầu ôm chặt lấy cổ La Phất, sống chết không chịu buông.
La Phất cười dịu dàng: "Đại tẩu, không sao đâu, Chu Chu có nặng được bao nhiêu? Ta mệt thế nào nổi chứ."
Hai tháng luyện thể thuật đã giúp nàng cải thiện thể chất rõ rệt, đâu còn yếu ớt như nguyên chủ trước kia, động một chút là thở dốc hoa mắt.
Bây giờ đừng nói một mình Chu Chu, thêm mấy bé nữa nàng cũng vẫn ôm được!
Trịnh thị hơi ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng sắc mặt hồng hào, khí sắc tươi tắn, so với lúc trước xuất giá quả thật khác biệt một trời một vực, chẳng có chút gì gọi là cố gắng gượng ép, vì thế không nói thêm gì nữa.
Vào chính đường, La Phất vẫn không buông Chu Chu ra, ôm nó ngồi xuống bên bàn cạnh giường, gần chỗ Bùi thị.
"A Vi, mang bánh kem ta mang đến ra đi."
"Bánh kem?" Món mới lạ vừa lọt tai đã lập tức khiến mắt của tiểu tham ăn Chu Chu sáng rực.
"Là để ăn sao?" Không hổ là đồ ham ăn, vừa nghe đã đoán trúng.
"Đúng vậy, thơm thơm, mềm mềm, lại còn ngọt ngào nữa. Ngon lắm!" La Phất nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nó.
Vừa nghe đến ăn ngon, Chu Chu lập tức sốt ruột, hai mắt mong chờ nhìn chằm chằm A Vi đang mở hộp điểm tâm.
Để tạo cho món bánh kem một cái cớ đủ thuyết phục về nguồn gốc xuất xứ, lần này La Phất đã đặc biệt chỉ điểm cho Thạch Lựu. Mà Thạch Lựu về mặt trù nghệ quả nhiên không khiến nàng thất vọng—nghe xong cách làm và trình tự nàng chỉ, chỉ mất vài ngày đã có thể mày mò ra công thức hoàn chỉnh.
Qua vài lần thử nghiệm, hương vị làm ra đã chẳng kém gì loại bánh kem nàng từng ăn ở kiếp trước.
Vì vậy, lần này La Phất bảo Thạch Lựu làm thêm một mẻ lớn, mang đến cho Chu Chu và mọi người cùng thưởng thức.
Món bánh kem này vừa xuất hiện đã lập tức giành được sự yêu thích từ Bùi thị cho tới tiểu tham ăn Chu Chu, ai nấy đều tấm tắc không thôi.
Bên này thính đường, cả nhà vui vẻ hòa thuận, tiếng cười nói không dứt. Bên kia thư phòng, cha vợ và con rể cũng đang ngồi đối mặt—trên bề mặt là trò chuyện hòa khí, thực chất lại ngầm đối đầu.
La Hữu Khanh sau khi biết được thân phận thật của Chiến Vương, trong lòng đã chẳng còn xem hắn là con rể, mà là một kẻ địch thuộc giai cấp đối lập.
Đứa con gái yêu quý mà ông nâng niu suốt mười mấy năm, cuối cùng lại giao vào tay tên nam nhân này, với hy vọng hắn sẽ yêu thương, che chở, cho nàng một đời an yên vui vẻ.
Kết quả thì sao? Hắn lạnh nhạt nàng, lợi dụng nàng, ngược đãi nàng—thậm chí còn dâng một chén rượu độc tiễn nàng xuống hoàng tuyền!
La thừa tướng chỉ cảm thấy chính mình năm xưa thật sự mù mắt! Sao lúc đó lại chọn phải một đứa con rể như vậy?
Dù vậy, nhận sai vẫn chưa là muộn.
Tất nhiên, cho dù trong lòng chán ghét Chiến Vương đến đâu, ông cũng không thể công khai lật mặt. Ngược lại, bề ngoài còn phải diễn trò, phải xây dựng hình tượng một vị nhạc phụ luôn hết lòng ủng hộ, một chỗ dựa vững chắc cho hắn—càng giống, càng tốt.
Cho nên giờ phút này, La Hữu Khanh và Chiến Vương đang trò chuyện với nhau... rất vui, rất hòa hợp!
Sau khi Chiến Vương khi xác nhận từ chỗ La Hữu Khanh rằng đối phương vẫn duy trì lòng tin với mình, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi phân nửa. Không lâu sau, câu chuyện chuyển sang nói về cuộc săn bắn mùa thu sắp diễn ra.
Thái Tổ Hoàng đế năm xưa đoạt thiên hạ từ trên lưng ngựa, vì thế lưu lại tổ huấn: hậu nhân không được lơ là võ nghệ. Hoàng thất vì vậy mà mỗi năm đều tổ chức ít nhất một, thậm chí là vài cuộc săn bắn.
Xuân sưu, hạ thú, thu tiễn, đông săn*.
Bốn mùa đều có cớ để dắt ngựa giương cung.
Mỗi khi săn bắn, ngoài hoàng thất còn có không ít trọng thần trong triều được mời tham gia. Đây được coi là một trong những dịp tụ hội lớn nhất của giới quyền quý kinh thành trong năm.
Tuy nhiên, những cuộc săn bắn kiểu này từ trước đến nay luôn dễ phát sinh âm mưu và biến cố, là thời khắc sự cố thường xuyên xảy ra nhất.
Cuộc trò chuyện giữa Chiến Vương và La Hữu Khanh lần này cũng chính là để bàn bạc bố cục cho đợt săn bắn mùa thu sắp tới.
Chờ bàn bạc gần xong, La Phóng—nhị ca của La Phất—liền lên sân khấu.
"Đi nào, muội phu! Hai ta lâu rồi chưa luyện tập, đến thử sức một trận chứ?"
La Phóng cười sảng khoái, vỗ vai Chiến Vương một cái rồi kéo người đi.
Hai người cùng nhau bước vào rừng trúc phía nam, đến một khoảng đất trống, bắt đầu vào tư thế đối chiêu.
==========
{*"Xuân sưu, hạ thú, thu tiễn, đông săn" miêu tả các hoạt động đi săn và thu hoạch theo mùa trong truyền thống nông nghiệp và săn bắn của Trung Quốc cổ đại. Mỗi từ chỉ một hoạt động tương ứng với từng mùa trong năm:
• Xuân sưu (春蒐): Vào mùa xuân, "sưu" có nghĩa là thu thập hoặc sưu tầm, thường là việc thu hoạch những sản vật đầu mùa.
• Hạ thú (夏狩): Vào mùa hè, "thú" có nghĩa là đi săn, hoạt động này liên quan đến việc săn bắn động vật.
• Thu tiễn (秋狝): Vào mùa thu, "tiễn" là việc săn bắn vào mùa thu, khi thời tiết thuận lợi cho các hoạt động này.
• Đông săn (冬猎): Vào mùa đông, "săn" là việc săn bắn trong mùa lạnh, khi nhiều loài động vật di chuyển hoặc thay đổi hành vi.
Tóm lại, câu này thể hiện một chu kỳ của các hoạt động săn bắn và thu hoạch theo mùa.} - Sưu tầm.-