• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đùi gà này đúng là tươi mới, nhiều nước, cắn một miếng là nổ tung trong miệng... Tư vị ấy, tắc tắc."

La Phất vừa ăn vừa hớn hở thuyết minh, lại thêm biểu cảm tận hưởng đến mức khiến người đối diện tức giận đến mức muốn giết người.

"Đinh, chúc mừng thu hoạch giá trị thù hận của nữ chủ: +199."
"Đinh, chúc mừng thu hoạch giá trị thù hận của nữ chủ: +399."
"Đinh, chúc mừng thu hoạch giá trị thù hận của nữ chủ: +999."

......

La Phất cũng không thật sự định để đối phương chết đói. Đợi thu hoạch gần đủ giá trị thù hận, nàng mới rộng lượng bố thí cho một đĩa thịt nướng.

Người kia lúc này đã chẳng màng liêm sỉ, chộp lấy miếng thịt là ăn ngấu nghiến.

Ô ô, ngon quá!

"Chúc mừng ký chủ đạt 10.000 điểm thù hận. Có muốn thăng ba cấp không?"

"Thăng! Thăng! Thăng!" – La Phất không chút do dự.

Bây giờ nàng đã không còn lo thiếu điểm đổi mỹ thực nữa, chỉ mong nhanh chóng lên cấp. Nàng rất muốn biết, sau khi thăng cấp thì hệ thống có công năng mới gì thú vị.

"Mở khóa quyền hạn đặc thù trao đổi món ngon đặc biệt?" La Phất vừa nhai vừa nghiền ngẫm công năng mới.

"Chính xác. Ví dụ như loại bánh hoa đào dưỡng nhan trắng da, canh gà nhân sâm đen bổ huyết dưỡng thương, hay canh đậu đỏ giúp ngủ ngon một giấc..."

Trong khi La Phất vừa ăn thịt nướng thơm lừng vừa nghiên cứu hệ thống mới, thì trong rừng lại tràn ngập sát khí.

Chiến Vương hôm nay nhất định phải đoạt được danh hiệu săn thú đầu bảng. Diệu Nhật Kim Đao – thứ chỉ có các đời hoàng đế hoặc người kế vị mới có thể sở hữu – nếu rơi vào tay hắn, thì thanh thế trong triều chắc chắn sẽ lên một bậc.

Vèo một tiếng, một bóng trắng lướt qua. Chiến Vương tập trung nhìn lại – là một con bạch lộc* hiếm thấy! (*hươu trắng)

Bạch lộc là điềm lành, làm sao có thể bỏ qua?

Hắn lập tức thúc ngựa đuổi theo.

Bạch lộc cũng cực kỳ cảnh giác. Mỗi lần Chiến Vương vừa chuẩn bị kéo cung bắn tên, chỉ còn chút nữa là có thể hạ gục nó, thì nó liền tung người nhảy vọt, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm mắt.

Chiến Vương một đường truy đuổi, bất tri bất giác đã tiến vào rừng sâu.
Nơi này cây cối rậm rạp, ánh sáng lờ mờ, bốn bề chim thú côn trùng đều im bặt, tựa như bước vào một thế giới khác.

Ánh mắt Chiến Vương đảo quanh, tay siết chặt dây cương.
Đến lúc này, hắn đã cảm nhận được sự bất thường.

Một chiếc lá lặng lẽ rơi xuống. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng. Một mũi tên xé gió lao đến, nhanh như chớp, nhắm thẳng vào yếu huyệt của hắn!

Đồng tử Chiến Vương co rút lại, muốn tránh nhưng thân thể lại không nghe theo. Trong chớp mắt, một bóng đen bất ngờ xuất hiện, vung đao chắn ngang, "Đinh" một tiếng, mũi tên bị đánh lệch.

Mũi tên găm thẳng vào thân cây bên cạnh, đuôi tên vẫn còn rung lên vù vù.

Chiến Vương thở phào, nhưng ngay sau đó là lửa giận bùng lên. Có kẻ dám ám sát hắn? Đáng chết!

Chưa kịp phản ứng, một đám hắc y nhân ập ra như thủy triều, không nói một lời, trực tiếp công vây.

"Huyền Nhất!" Chiến Vương quát lớn từ trên lưng ngựa, vốn đang ở vị trí cao nắm ưu thế. Thế nhưng, trước thế công mãnh liệt của đám hắc y nhân, hắn dần trở nên lúng túng.

Liều mình chống đỡ hai đợt công kích, đùi đã bị chém một nhát sâu, bàn tay to ghì lên vết thương máu thịt hỗn độn, đau đến mức hắn bật kêu một tiếng thảm thiết.

Tiếng kêu ấy khiến đám thích khách đều ngớ người.

Chiến Vương – chẳng phải là kẻ đánh đâu thắng đó, tàn nhẫn vô tình sao? Sao giờ mới trúng có một đao mà đã kêu thảm thiết như nữ nhân bị đau bụng?

Dọa người ta sợ quá!

Quả nhiên lời đồn cũng chỉ là lời đồn. Gì mà Chiến Vương chứ, túng vương thì đúng hơn!

Trong lòng nghĩ vậy, đám thích khách ra tay càng tàn nhẫn, thế công dồn dập, quyết tâm giết sạch.

Chiến Vương liên tục bị ép lui, chật vật không chịu nổi.

Huyền Nhất như chém rau chặt củi, quét sạch một đám thích khách đang công vây, sau đó nhanh chóng áp sát Chiến Vương, vừa đánh vừa hộ tống hắn phá vòng vây thoát ra.

Một khắc sau (15ph).

"Xoẹt!" – Huyền Nhất rút đao ra khỏi ngực tên thích khách cuối cùng, máu nóng văng tung tóe.

Hắn né sang một bên, kẻ kia lập tức ngã xuống.

Chiến Vương lúc này đang ngồi trên một tảng đá lớn, hai tay ôm lấy vết thương, đau đến mức sắc mặt trắng bệch: "Lại đây, bôi thuốc cho ta."

Chưa để Huyền Nhất kịp thở, hắn đã hạ lệnh.

"Lấy thuốc tốt nhất." – sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra, ra lệnh: "Gỡ mặt nạ xuống, đưa cho ta. Ngươi thay ta y phục, quay về doanh trại trước."

Trong trướng ngay ở giữa trung tâm của doanh trại hoàng gia, từng tràng cười sang sảng không ngừng truyền ra.

Thị vệ canh giữ bên ngoài đều thầm kinh ngạc — bệ hạ hôm nay sao lại vui vẻ đến thế?

Chẳng lẽ có liên quan đến Chiến Vương phi?

Trong trướng, La Phất đang cùng hoàng đế đánh cờ, vừa chơi vừa thưởng thức điểm tâm nàng mang đến: những chiếc bánh củ mài hạt dẻ khiến người vừa ăn vừa thấy vui vẻ, cùng kẹo bạc hà thơm mát làm lòng người phơi phới.

Sau khi thăng cấp, La Phất chẳng còn lại bao nhiêu điểm thù hận. Đổi xong hai món kia, số điểm cũng chỉ còn lại vài chục.

Tuy nhiên, sự thật chứng minh — hai món đó quả thực đáng giá. Nhìn hoàng đế bị nàng chọc cười đến mức long nhan sáng bừng, sảng khoái tươi cười không ngừng, đủ biết là mua đúng chỗ.

Tạo được sự ủng hộ to lớn sóng trước mặt hoàng đế, đối với nàng chẳng khác nào thu hoạch một khoản lợi không nhỏ.

Không khí trong trướng đang vô cùng vui vẻ, thì đột nhiên có người xông vào báo tin: "Bệ hạ, Chiến Vương bị ám sát, hiện không rõ tung tích!"

Nụ cười của hoàng đế lập tức tắt ngấm, bật dậy khỏi chỗ ngồi: "Bị ám sát? Thế còn đám hộ vệ kia đâu? Đều ăn hại cả sao? Mau phái người đi tìm! Nếu trong một canh giờ mà không thấy người, thì đừng ai quay về gặp trẫm!"

Hắn vừa xoa eo vừa xoay vài vòng tại chỗ, lúc này mới nhớ ra còn La Phất ở đó. Nhìn nàng đứng yên, thần sắc mơ màng, tưởng nàng lo cho Chiến Vương, bèn trấn an: "Lão Thất gia, các người về trước đi. Đừng lo, lão Thất sẽ không sao đâu."

La Phất hoàn hồn, chỉ khẽ gật đầu, bởi nàng sợ mình mở miệng ra sẽ không nhịn được mà cười phá lên.

Ha ha, tất nhiên là nàng không lo rồi! Nàng còn mong Chiến Vương kia một đi không trở lại thì hơn.

Nàng cúi đầu cáo lui rời khỏi trướng.

Hình ảnh ấy rơi vào trong mắt hoàng đế, lại thành dáng vẻ thương tâm thất hồn lạc phách.

Không thể không thừa nhận, đôi khi trí tưởng tượng thật sự có thể khiến nhiều thứ trở nên đẹp đẽ hơn rất nhiều.

Vừa quay về lều trại, La Phất đã bổ nhào lên giường, úp mặt vào gối, âm thầm cười ngặt nghẽo trong.

Đến chạng vạng, thị vệ được phái đi cuối cùng cũng tìm thấy Chiến Vương, nâng hắn trọng thương đầy mình trở về.

La Phất, dù gì bên ngoài cũng là Chiến Vương phi, đành phải bày ra dáng vẻ đau lòng sốt ruột đi theo.

Chỉ là... khi nàng thật sự nhìn rõ người đang nằm trên cáng, trái tim nàng lại đập thình thịch.

Tại sao lại là Huyền Nhất?

Tên khốn Chiến Vương kia đâu?

À đúng rồi, Huyền Nhất là ám vệ của Chiến Vương. Mà ám vệ là gì? Là cái dạng tồn tại phải luôn luôn bảo vệ chủ tử bất kể khi nào ở đâu!

Mà Huyền Nhất, không chỉ là ám vệ, còn là thế thân của Chiến Vương.

Vậy nên, Chiến Vương đã sai Huyền Nhất ra mặt thay hắn gánh trách nhiệm, thu hút hoả lực, còn bản thân thì trốn trong bóng tối?

Không thể không nói, La Phất đã nhìn rõ chân tướng.

"Chiến Vương" bị nâng thẳng vào lều trại, một đám người lập tức vây lại, La Y Nhân chen mãi không lọt vào trong, đến nhìn cũng không được, đành phải đứng ngoài, mòn mắt trông vào.

Trong lòng nàng ta lo lắng không yên.

Sao Vương gia lại bị thương nặng như thế? Trời ơi phù hộ, hắn ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì, nếu không thì nàng với đứa nhỏ trong bụng biết phải làm sao?

"Thái y, lão Thất thế nào rồi?" Hoàng đế ngồi xuống bên mép giường, nhìn gương mặt trắng bệch của "Chiến Vương", trong mắt đầy vẻ đau thương.

Thái y nói giọng nặng nề, đáp: "Bệ hạ, Vương gia tổng cộng bị thương năm chỗ, trong đó nghiêm trọng nhất là mũi tên cắm ở ngực, suýt chút nữa đã xuyên tim. Hiện thần đã xử lý xong thương thế, còn Vương gia có thể tỉnh lại hay không... thì phải xem ý trời."

Lời vừa dứt, cả lều trại rơi vào một khoảng yên lặng đáng sợ.

Hoàng đế trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ để lại một câu: "Lão Thất gia, ngươi ở đây chăm lão Thất cho tốt, cần gì thì cứ nói," sau đó lảo đảo bước ra khỏi lều.

Nội thị định bước tới đỡ, lại bị hắn khoát tay xua lui.

Triệu Vương đến đúng lúc chạm mặt hoàng đế bên ngoài, vội vàng hành lễ, sắc mặt đầy nôn nóng: "Phụ hoàng, nhi thần nghe nói thất đệ bị tập kích, đệ ấy... không sao chứ?"

Ánh mắt hoàng đế sâu thẳm nhìn hắn, như muốn nhìn ra điều gì từ nét mặt kia. Nhưng không có gì—chỉ có sự lo lắng, đúng chuẩn bộ dáng ca ca thương đệ đệ.

Giọng hoàng đế nhạt như nước: "Thất đệ con còn chưa tỉnh, con không cần vào quấy rầy."

Triệu Vương liếc nhìn tấm rèm trước lều, sau đó khom người: "Vậy nhi thần sẽ đến sau."

Sau khi trở về Kim Trướng, hoàng đế lập tức truyền gọi La Hiệu: "Tra cho trẫm! Trẫm muốn xem ai to gan như vậy, dám làm ra chuyện này ngay dưới mí mắt trẫm! La thống lĩnh, cho ngươi mười ngày, nếu không tìm được manh mối, chức thống lĩnh cấm quân này—ngươi nên nhường lại cho kẻ khác. Lui đi!"

"Lãnh chỉ." La Hiệu trầm giọng đáp, xoay người rời đi.

Nhưng vừa quay lưng, trong mắt hắn liền ánh lên một tia khoái trá.

Dám bắt nạt muội muội hắn từ nhỏ nâng niu trong lòng? Chiến Vương bị chút thương tích thì đã sao! Tốt nhất là đừng tỉnh lại nữa—như thế bọn họ càng dễ tìm cho muội muội một mối tốt hơn, một người thật sự có thể mang đến hạnh phúc cho nàng.

Ngoài việc ra lệnh điều tra, hoàng đế còn phái một đội cấm quân đến trấn giữ bên ngoài lều Chiến Vương, đề phòng kẻ đứng sau lại ra tay.

Ngoại trừ hoàng đế và La Phất—với thân phận Chiến Vương phi—bất kỳ ai cũng không được tùy tiện bước vào.

Trong lều.

La Phất nhìn gương mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền của Huyền Nhất, khẽ thở dài.

Nàng bảo người mang nước ấm đến, tự tay vắt khăn lau mặt, chùi tay cho hắn, từng động tác đều cẩn trọng và nhẹ nhàng.

Ngay cả móng tay nhuốm máu, nàng cũng không bỏ qua.

Cuối cùng, nàng đưa tay vuốt nhẹ lên mặt hắn, ánh mắt đầy đau xót.

La Y Nhân đứng bên cạnh, cắn chặt môi, gồng mình kiềm chế cơn xúc động muốn xông lên đẩy La Phất ra.

Nàng ta vì lén trà trộn vào, nếu Vương gia còn tỉnh thì đỡ, nhưng bây giờ hắn đang hôn mê, nếu để lộ thân phận, e là đến cơ hội rời khỏi khu vực săn bắn này cũng không còn.

Nàng ta buộc phải nhịn.

Thế nhưng—Vương gia rõ ràng là của nàng ta! Vậy mà La Phất lại nhân lúc hắn hôn mê làm ra vẻ thân mật, cố tình chiếm tiện nghi—thật khiến người ta tức đến phát điên!

"Đinh, chúc mừng thu hoạch giá trị thù hận từ nữ chủ: +999."

La Phất khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.

"Được rồi, ngươi lui đi." Mục đích đã đạt, La Y Nhân cũng chẳng còn lý do ở lại, La Phất khoát tay, giọng nhẹ bẫng.

Đợi nàng ta rời khỏi, La Phất ngồi xuống mép giường, chống cằm nhìn Huyền Nhất đang nằm đó, hôn mê bất tỉnh.

Nói ra cũng buồn cười—ngay cả người đầu gối tay ấp của mình mà cũng không nhận ra.

Ban đầu nàng chỉ thử xem sự lo lắng của đối phương dành cho Huyền Nhất là thật hay giả, ai ngờ lại đoán trúng—Là Y Nhân hoàn toàn không nhận ra người nằm đây chính là Huyền Nhất, chứ không phải Chiến Vương.

"Ngươi thật xui xẻo, lại gặp phải một chủ tử thế này. Thôi thì, xem như trước đó ngươi không vạch trần ta, ta sẽ cho ngươi nhanh chóng khoẻ lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK