• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ Thần Vương xuất hiện, mà cả Triệu vương cũng đã đến. Chỉ là hào quang của Thần Vương quá mức rực rỡ, lập tức chiếm hết sự chú ý của mọi người.

Thấy các tiểu thư từng nhóm từng nhóm dâng lễ về phía Thần Vương, Triệu vương khẽ nhếch môi cười lạnh.

Sau khi chào hỏi Thái hậu rồi ngồi xuống, ánh mắt Triệu vương đảo qua bộ dạng hờ hững của Thần Vương, chỉ mải vuốt ve con chó nhỏ trắng như tuyết trong lòng, bỗng dưng trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Hắn ghé vào tai một tiểu thái giám bên cạnh thì thầm mấy câu, đối phương khom người rút lui, lát sau đã có mặt bên cạnh Quý phi, thì thầm truyền đạt lời Triệu vương.

Quý phi liếc mắt nhìn qua, Triệu vương cũng dời mắt về phía bà. Hai mẹ con chỉ một ánh nhìn đã hiểu rõ ý nhau.

Quý phi cầm một thẻ ngà, gảy một hạt anh đào ra, cẩn thận đưa đến bên miệng Thái hậu: "Mẫu hậu, người nếm thử anh đào này xem, nước nhiều vị ngọt, hương thơm không tệ."

Thái hậu không từ chối, đón tay bà ta mà nếm thử.

Lúc này Quý phi mới nhẹ giọng nói: "Mẫu hậu, những vị tiểu thư đang ngồi đều có dung mạo xuất chúng, tài nghệ cũng chẳng kém ai, không biết Thần Vương điện hạ sẽ để mắt tới ai đây?"

Thái hậu nhìn về phía Thần Vương, chỉ thấy hắn chống cằm nhìn mông lung nơi nào, một tay nhàn nhã vuốt ve con chó nhỏ trên đùi, dáng vẻ hoàn toàn chẳng quan tâm đến sự việc.

Đúng lúc này, Triệu vương mở miệng: "Thất đệ, mỹ nhân ngồi đầy ra đó mà đệ chẳng thèm liếc mắt, lại chỉ lo chơi với một con súc sinh. Thế nào? Không ai lọt nổi vào mắt đệ sao?"

Tiếng hắn ta vang vọng, tựa như sợ trong điện có người không nghe thấy.

Cả đại điện phút chốc rơi vào tĩnh lặng một cách quái dị.

Như thể chẳng hề để ý đến bầu không khí xấu hổ, Triệu vương không cho Thần Vương cơ hội mở miệng, nói tiếp: "Nếu đệ thích chó như vậy, chẳng bằng để nó giúp đệ chọn một vị vương phi, khỏi đến lúc cưới vợ về lại tranh chỗ với ái khuyển của đệ. Đệ thấy sao?"

"Hoang đường! Lão tam, con... khụ khụ khụ!" Thái hậu tức giận đến mức suýt thì thở không ra hơi.

Quý phi vội vàng tiến lên đỡ, nhưng bị xua tay cản lại. Hoàng hậu nhanh tay dâng chén trà ấm, đỡ Thái hậu uống vào.

Cả điện yên lặng như tờ, không ai dám thở mạnh.

Thế nhưng nhân vật chính là Thần Vương kia, lông mày cũng chẳng buồn nhíu, thản nhiên thốt ra một câu khiến người ta không thể tin nổi: "Ta thấy chủ ý của Tam ca cũng không tệ."

Một lời vừa dứt, cả điện chấn động.

La Phất cũng không kìm được mà liếc sang, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Ha ha ha, ta chẳng qua chỉ đùa với tThất đệ một chút mà thôi, đệ làm gì mà coi là thật vậy?" Kẻ khởi đầu trò đùa chính là Triệu vương, lúc này lại cười gượng cho qua chuyện.

Chỉ nghe Thần Vương nhàn nhạt đáp: "Ta chỉ nói, cách này thực ra rất hợp với Tam ca. Phủ Tam ca chẳng phải còn trống một vị trắc phi sao? Vừa hay có thể chọn vài vị mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, để Tam ca sớm ngày con đàn cháu đống. Tam ca thấy thế nào?"

Lúc này, nụ cười của Triệu vương cứng đờ.

Bị ánh mắt thản nhiên đến mức lạnh lẽo của Thần Vương nhìn chằm chằm, hắn ta bỗng có cảm giác như đang đối mặt với vực băng ngàn trượng, rét từ đầu đến chân, lạnh thấu tận tim gan.

Thậm chí hắn ta mơ hồ cảm thấy, nếu không thuận theo, hậu quả e là không dễ chịu gì.

Giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn ta mở miệng: "Vậy... mượn ái khuyển của Thất đệ dùng một chút vậy."

Vừa dứt lời, hắn ta chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Dùng chó chọn phi? Chưa cần đến ngày mai, khắp kinh thành từ trên xuống dưới đều sẽ coi hắn ta là trò cười.

Triệu vương nghiến chặt răng, cố nuốt cơn tức vào lòng. Lời đã nói ra, giờ mà nuốt lại thì càng bị cười nhạo thê thảm hơn. Thôi thì... cứ theo ý hắn đi.

Dùng chó chọn phi thì đã sao?

Hắn là hậu duệ quý tộc, nữ tử nào được chọn chẳng phải là phúc ba đời của nàng sao?

Chỉ là Quý phi thì không dễ gì chấp nhận như thế.

Dưới điện, những quý nữ đang ngồi, ai ai cũng xuất thân không tầm thường. Nếu không có gia thế cao quý, bọn họ cũng chẳng có tư cách được mời tới. Ai cam tâm để một con chó chọn trúng mình chứ?

Dù là làm trắc phi cho nhi tử của bà, cũng không thể chịu sự sỉ nhục như vậy.

Thằng nghịch tử chết tiệt kia, rõ ràng chẳng nhận ra được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.

Quý phi cảm thấy đau ngực vì tức, đưa tay ôm ngực, sắc mặt khi thì tái xanh, khi thì trắng bệch.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Quý phi, trong lòng thầm vui sướng nhưng vẻ mặt vẫn giữ vẻ đoan trang, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng như thể thật lòng góp ý: "Dùng ái khuyển của Thần Vương giúp Triệu vương chọn phi, cũng không thể không có quy củ. Mẫu hậu, người thấy nên tiến hành thế nào thì ổn?"

Thái hậu tuy vẫn chưa nguôi giận, nhưng lại cố tình chuyển hướng, đưa mắt sang Quý phi, giọng không mấy thiện ý: "Quý phi, ý con thế nào?"

Quý phi suýt nghẹn một hơi trong ngực, nhưng bà chỉ có thể cắn răng nén xuống, gắng gượng đáp: "Vậy... cho mỗi người dâng một món vật làm tín vật, ghi lại cẩn thận, sau đó bỏ hết vào khay. Để ái khuyển của Thần Vương chọn lấy. Nó chọn vật gì, tức là chủ nhân món đó có duyên với A Trạch."

Thái hậu gật đầu: "Ừ, chủ ý này cũng không tệ."

Thế là một màn "chó con tuyển phi" liền chính thức bắt đầu giữa đại điện đang nóng hừng hực.

Thị nữ bưng khay, lần lượt đi thu tín vật từ các quý nữ. Có vài người tự thấy thân phận cao quý, trong lòng phẫn nộ vì thấy hành động này chẳng khác nào sỉ nhục. Nhưng hoàng quyền lớn hơn trời, cho dù ở nhà được cưng chiều thế nào, bước vào nơi thâm cung này, ai cũng phải cúi đầu.

Khi thị nữ bước đến trước mặt La Phất, nàng tiện tay nhặt một mảnh vỏ trái cây trên bàn, ném vào khay.

Thị nữ như thể không nhìn thấy hành động bất kính ấy, nét mặt không đổi, bước đến vị trí tiếp theo.

Không bao lâu sau, toàn bộ tín vật đã được thu xong và ghi chép đầy đủ. Khay được mang đến trước mặt Thần Vương, đặt lên án kỷ.

Thần Vương vỗ nhẹ vào mông Tô Đoàn Nhi, rồi đặt nó lên mặt án.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía đó.

Tô Đoàn Nhi không hề luống cuống, đi vòng quanh khay hai lượt. Một móng vuốt nhỏ khẽ lay động, lúc thì chạm vào cây trâm, lúc lại cắn lấy một túi hương, khiến ai nấy đều thấp thỏm bất an.

La Phất nhìn thấy, tâm tình cũng trở nên khó tả.

Khi nó mới theo nàng, đâu có tinh quái đến thế.

Cuối cùng, giữa một đống trâm cài, túi thơm và vòng tay, Tô Đoàn Nhi lôi ra một đóa hoa lan kết.

Thấy vậy, không ít người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chủ nhân của đóa hoa lan kết – nữ tử trong bộ váy phấn trắng kia – sắc mặt lại trắng bệch, như vừa bị sét đánh giữa trời quang.

"Chúc mừng tỷ tỷ, sắp trở thành trắc phi của Triệu vương rồi, còn không mau bước lên tạ ơn?" Một thiếu nữ mặc váy lưu tiên mười hai lớp lượn nhẹ đến bên tai nàng, giọng vui sướng khi thấy người gặp nạn.

Triệu vương phong lưu đa tình, đó không còn là điều gì mới mẻ. Trong mắt phần lớn mọi người, chuyện này chẳng đáng để để tâm. Nhưng với những thiếu nữ vẫn còn ôm ấp mộng tưởng về tình yêu, một nam nhân như thế sao có thể làm phu quân?

Huống hồ, lại chỉ là làm trắc phi.

Nói trắng ra... chẳng qua cũng chỉ là thiếp thất mà thôi.

"Dù sao ta cũng còn hơn ngươi một bậc! Sau này gặp mặt, nhớ hành lễ với ta đấy!" Thiếu nữ váy trắng cắn răng mỉa mai đáp trả.

Một buổi ngắm hoa êm đềm, cuối cùng lại kết thúc bằng một màn kịch chẳng ai ngờ tới.

Chỉ có điều, yến hội lần này, e là sẽ còn bị bàn tán suốt một thời gian dài.

La Phất tiến cung một chuyến, ăn được một trái dưa cực lớn, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nàng vốn tưởng có thể tiếp tục làm một người lười biếng trong phủ thêm ít lâu, nào ngờ, ngay sáng hôm sau, mộng tưởng ấy liền bị một đòn phũ phàng đánh tan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK