Hắn nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu rồi mới khép mắt lại.
"Đinh, hệ thống nữ phụ mỹ thực đang tái khởi động... 1%... 5%..."
"Đinh, hệ thống đã tải xong, đã liên kết với ký chủ."
"Đinh, hệ thống 999 hết lòng phục vụ ngài, mong được ký chủ chiếu cố nhiều hơn."
Trong cơn mơ màng, La Phất mơ hồ nghe thấy bên tai vang lên âm thanh keng keng liên hồi, khiến giấc mộng bị quấy nhiễu, phiền chết đi được.
Nàng phất tay, trở mình, vắt chân lên rồi tiếp tục ngủ.
Cảm nhận được bên hông đột nhiên nặng thêm, Huyền Nhất lại mở mắt, kéo cái chân không an phận kia xuống.
Chưa được bao lâu, người kia lại quấn lấy, hơn nửa thân thể đè hẳn lên người hắn.
Nhuyễn ngọc ôn hương — lần đầu tiên, hắn mới thực sự hiểu được ý nghĩa của cụm từ này.
Huyền Nhất cố nhịn, nhịn mãi, đến cuối cùng cũng không nhịn nổi, dứt khoát hất chân nàng xuống. Nhưng nàng lại tiếp tục quấn lên, hắn nhanh tay điểm huyệt nàng, giữ yên thân thể.
Trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại dâng lên một chút tiếc nuối mơ hồ.
Còn tiếc nuối điều gì... Huyền Nhất không dám nghĩ sâu hơn.
Hắn đứng dậy đi ra ngoài, tắm nước lạnh rồi quay về phòng. Không trở lại giường, hắn ngồi đả tọa cả đêm trên sập cạnh cửa sổ.
Chớp mắt đã đến sáng hôm sau.
La Phất đang mơ thấy mình gặm đùi gà thì bị người đánh thức.
"Vương phi, hôm nay là ngày đầu tiên ngài gả vào vương phủ, cần vào cung thỉnh an bệ hạ và các vị nương nương."
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
La Phất mở mắt, thấy một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, gương mặt tròn trịa như trứng ngỗng, đang đứng bên giường vén màn lên mắc vào móc đồng.
Đó là A Vi, đại nha hoàn bên người nguyên chủ.
Vừa ngủ dậy đã được nhìn thấy một tiểu mỹ nhân xinh xắn như vậy, tâm tình nàng lập tức tốt lên hẳn.
La Phất rời giường, xoa xoa cổ. Toàn thân sao mà đau nhức thế này? Chẳng lẽ đêm qua Huyền Nhất nhân lúc nàng ngủ mà làm gì rồi?
Nàng cúi đầu kiểm tra, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Cuối cùng, nàng đành cho rằng nguyên nhân toàn thân đau nhức là do đêm qua ngủ bị sái cổ.
Dưới sự hầu hạ của đám nha hoàn, nàng rửa mặt, trang điểm, khoác lên từng lớp triều phục phức tạp của vương phi, trên đầu cài đủ loại trang sức hoa lệ.
Xong xuôi, La Phất thầm thở dài một tiếng.
Nàng cảm giác bộ đồ này ít nhất cũng phải nặng đến mười mấy cân, còn mệt hơn cả khi vác mấy chục cân vũ khí thời mạt thế.
Thu xếp đâu vào đấy, trước khi ra cửa, La Phất tranh thủ nhét vài miếng điểm tâm vào miệng, còn nhồi thêm không ít vào túi áo, định bụng ăn dọc đường.
Ra đến sân, nàng mới lần đầu chính thức gặp mặt vị phu quân trên danh nghĩa — Chiến Vương trong truyền thuyết.
Nàng liếc hắn một cái thật nhanh, không để lộ dấu vết. Hắn rõ ràng chính là người tối qua bước vào phòng nàng — Huyền Nhất, hình dáng y hệt nhau. Thế nhưng, đối với nam chính trong sách này, nàng lại chẳng thể nào sinh ra chút thiện cảm nào.
Thậm chí, trên người hắn còn khiến nàng cảm thấy một loại khó chịu mơ hồ, không rõ từ đâu mà đến.
Chẳng lẽ vì nàng là nữ phụ giả*, nên khí chất không hợp với nam chủ? (Ý là nhân vật nữ phụ nhưng là giả - bị thay thế)
Chiến Vương thoáng sững sờ khi nhìn thấy La Phất, trong mắt ánh lên một tia sáng — ánh mắt của một nam nhân khi bị nữ nhân kinh diễm. Nhưng ngay sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, ánh mắt nhìn nàng cũng nhuốm đầy chán ghét.
Vung tay áo, hắn sải bước đi trước.
Người này có bệnh à.
La Phất bĩu môi, chầm chậm đi theo sau.
Lên xe ngựa, nàng nhìn thấy Chiến Vương đã đường hoàng ngồi bên trong, mặt đen như đáy nồi.
"Sao lâu như vậy?" – Hắn cau mày hỏi.
La Phất đảo tròng mắt, nảy ra ý xấu, bèn lườm hắn một cái, giọng oán trách: "Vương gia, chàng tối qua lăn qua lộn lại người ta như vậy, thân thể ta bây giờ còn đau ê ẩm đây, chàng nói đi sao mà nhanh cho được?"
"Không có khả năng!" – Chiến Vương thốt lên.
La Phất giả vờ ngây thơ chớp chớp mắt: "Hả? Gì mà không có khả năng?"
Khuôn mặt Chiến Vương cứng đờ, giống như nuốt phải ruồi, biểu cảm cực kỳ khó coi, cố nuốt xuống một câu: "Không có gì."
Nói xong hắn liền nhắm mắt lại, không buồn để ý đến nàng nữa.
Xe ngựa lắc lư chuyển bánh, từ từ tiến về phía hoàng cung.
La Phất cũng chẳng buồn để ý đến Chiến Vương, tiện tay cầm lấy điểm tâm trên bàn thấp trong xe, ung dung bắt đầu ăn.
Đến khi xe ngựa dừng lại trước cửa cung, mấy đĩa điểm tâm đã sớm sạch trơn, toàn bộ vào hết bụng nàng.
La Phất phủi tay, lấy khăn lau miệng, thần sắc thảnh thơi.
Chiến Vương liếc nhìn mấy chiếc đĩa trống không, lại nhìn sang La Phất, ánh mắt có chút kỳ quái.
Một đường vào cung, bái kiến Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu cùng vài vị đại lão, hành đủ lễ tiết, nhận một đống quà lớn, vợ chồng son liền được thả ra.
Vừa về đến phủ, việc đầu tiên La Phất làm là tháo bỏ hết mấy món trang sức và tầng tầng lớp lớp vải vóc nặng nề trên người, thay bộ y phục mềm nhẹ, sau đó tức bổ nhào lên giường, ngủ một giấc thật ngon.
Kiếp trước không rõ lý do bị biến thành Tang thi vương, nàng đã mất luôn cả khả năng ngủ.
Dù vậy, thói quen khi còn là người vẫn tồn tại. Đột nhiên không thể ngủ, không cần ngủ — cảm giác ấy không cần nói cũng biết khó chịu thế nào.
Khó chịu đã đành, nhưng bao năm qua nàng vẫn không sao quen nổi.
Giờ thì tốt rồi, lại có thể đường hoàng gặp gỡ Chu Công, thoải mái biết bao.
Cuối cùng, nàng bị đánh thức bởi tiểu Tô Đoàn Nhi đang li.ếm mặt mình.
Tô Đoàn Nhi là một con chó sư tử màu trắng như tuyết, thân hình nhỏ nhắn, toàn thân lông mượt sáng óng như tuyết, mềm mại như mây, sờ vào cực kỳ thích tay.
La Phất lập tức ôm lấy tiểu gia hỏa, kéo vào chăn, cuộn lại ngủ tiếp.
Tô Đoàn Nhi cất tiếng kêu nũng nịu, rúc vào ngực nàng, chóp mũi lạnh lạnh của nó cọ lên cổ khiến nàng ngứa ngáy bật cười.
A Vi tới gọi: "Vương phi, nên dùng cơm trưa rồi. Sáng nay ngài chưa dùng bữa, giờ chắc bụng đói lắm rồi?"
Dĩ nhiên là đói. La Phất cũng chẳng để A Vi hầu hạ, tự mình khoác lên áo lụa mỏng, xỏ giày bước ra ngoài phòng.
Sáng sớm còn chưa tỉnh hẳn đã bị lôi ra lăn lộn một trận, chưa ăn sáng đã phải vào cung. Dù có lót dạ chút điểm tâm, nhưng với nàng mà nói, mấy thứ đó chẳng khác gì nhét kẽ răng, làm sao thỏa mãn cái dạ dày trống rỗng này?
Vừa mới bước ra khỏi phòng, nàng đã ngửi thấy một mùi thơm mê người lượn lờ trong không khí.
Bước chân lập tức nhanh hơn, nàng đi thẳng đến bàn bát tiên phủ đầy món ngon.
Phần lớn các món nàng chẳng gọi nổi tên, nhưng nhìn món nào cũng hấp dẫn phát thèm.
Vừa ngồi xuống, nàng chưa kịp lên tiếng, A Vi đã săn sóc dọn đồ ăn lên.
"Vương phi, uống chút canh trước cho ấm bụng." A Vi múc cho nàng một chén nhỏ.
Chén canh trong vắt, màu hồng nhạt như ánh sương sớm, thoáng nhìn thấy vài miếng đậu hủ trắng nõn lững lờ trôi. Nguyên liệu còn lại thì nàng cũng không nhận ra nổi.
Canh được đựng trong chiếc chén sứ men trắng hoa xanh thanh nhã, chỉ riêng sắc thái đã đủ tinh tế, trang nhã.
Mùi hương dịu nhẹ, ngọt ngào, như mùi đóa hoa phù dung mới nở sớm mai, theo gió đưa hương.
Chỉ riêng mùi thơm này, đã là mỹ vị rồi.
La Phất múc một muỗng đưa vào miệng, vị ngọt thanh tan ra đầu lưỡi, trơn mịn như nước suối, khiến nàng suýt nữa bật cười vì sung sướng.
Nghĩ đến kiếp trước nơi mạt thế, nàng chỉ có thể uống máu để duy trì thể lực, còn ăn người? Dù chết nàng cũng không chấp nhận nổi.
Bây giờ thì mọi khó khăn cuối cùng cũng được đền đáp!
Sau này nàng mới biết, món canh đó gọi là tuyết hà canh, không chỉ ngon mà cái tên cũng đẹp không tưởng.
Chỉ mấy muỗng, nàng đã uống sạch cả chén.
A Vi hơi ngạc nhiên. Bình thường đối với canh, vương phi chỉ nhấp vài ngụm là buông xuống, lần này sao lại...
Tuy nhiên, nghĩ rằng chắc là do Vương phi đói quá, vì thế nàng cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ tăng tốc dọn thêm món.
La Phất mới ăn no được nửa bụng, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói:
"Thời gian thể nghiệm mỹ thực đã kết thúc, trạng thái tang thi sẽ được khôi phục.
Mong ký chủ nỗ lực kéo thù hận, tích lũy giá trị thù hận từ nam nữ chính.
Mỗi một điểm thù hận có thể đổi một phút thời gian thưởng thức mỹ vị. Ký chủ cố lên nha!"
Trong nháy mắt, hương vị trong miệng nàng giống như biến thành cát sạn, khó nuốt vô cùng.
Món ngon trước mặt bỗng chốc mất sạch sức hấp dẫn.
Ngược lại, mùi hương ngọt ngào phát ra từ cơ thể các thị nữ xung quanh lại trở nên mời gọi lạ thường, khiến nàng cảm giác cả người nóng lên, nỗi đói khát âm ỉ trỗi dậy.
La Phất siết chặt đũa, cố gắng kiềm chế. Đây không phải là mạt thế. Dù ở mạt thế, nàng cũng chưa từng ra tay với đồng bào, huống chi là bây giờ.
Nhưng bản năng gặm sâu đến tận xương tủy, thực sự là một cuộc khảo nghiệm — không phải cho người, mà là cho ý chí của tang thi!
"Chết tiệt! Hệ thống! Mau ra đây giải thích cho rõ, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!"
Mười lăm phút sau, dưới sự 'giảng giải tận tình' của hệ thống, La Phất cuối cùng cũng hiểu ra.
Nói ngắn gọn, là sau khi xuyên vào cuốn sách, nàng không hiểu vì sao bị ràng buộc với một một hệ thống nữ phụ.
Vốn dĩ nàng vẫn là tang thi, chỉ là hệ thống ban đầu miễn phí cho nàng thể nghiệm cảm giác làm người một phen.
Nhưng hệ thống không phải từ thiện. Muốn tiếp tục làm người, muốn tiếp tục nếm trải mỹ vị trần gian, nàng phải dùng thứ gì đó để trao đổi.
Chính là giá trị thù hận mà nam nữ chính dành cho nàng.
Giá trị càng cao, thời gian được làm người càng dài, món ăn được nếm càng nhiều. Nếu không tích đủ, không chỉ không được ăn ngon, nàng còn khó kiểm soát bản thân, có khả năng gây ra những chuyện chính nàng cũng không dám tưởng tượng.
Chết tiệt! Tưởng đâu xuyên tới là để sống cuộc đời cơm trắng canh ngọt, muốn ăn gì thì ăn, muốn ngủ bao lâu thì ngủ, ai dè lại vớ ngay cái hệ thống lỗi thời này!
Nàng có thể hủy hợp đồng được không?
"Không được nha~ Trước khi hệ thống khởi động lại đã cho ngài cơ hội lựa chọn, nhưng ngài không đưa ra quyết định, nên hệ thống mặc định ràng buộc với ngài rồi đó."
La Phất nheo mắt, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm: "Cho nên tối qua cái thứ cứ vo ve bên tai ta mãi chính là ngươi?"
"Ta không phải đồ vật."
"A, a."
La Phất dứt khoát thu hết đồ ăn khỏi tầm mắt, khỏi phải nhìn mà thêm phiền lòng, sau đó đuổi hết đám thị nữ trong phòng ra ngoài, chỉ để lại một mình A Vi.
Hiện tại, trong mắt nàng, các nàng ấy toàn là thịt tươi thơm ngào ngạt. Nàng sợ bản thân lỡ không kiềm chế được mà nhào tới thì hỏng.
Thấy A Vi định theo vào phòng, La Phất vội ngăn lại: "Ngươi đứng ngoài là được, ta muốn yên tĩnh một mình một chút."
A Vi tuy thấy lạ nhưng vẫn nghe lời, dịu dàng đáp vâng rồi lui xuống.
Trong phòng, vẻ mặt La Phất dần trở nên dữ tợn, lộ ra vài phần tà khí.
Kéo thù hận à? Chuyện này nàng không thiếu kỹ năng đâu.
Chỉ mong nam nữ chính đừng quá yếu, nếu không bị nàng chơi hỏng thì cũng đừng trách nàng độc ác.