Khi La Y Nhân từ từ tỉnh dậy, đã là sáng ngày hôm sau.
"Nương nương, ngài có hỉ rồi!" Thiên Thiên rạng rỡ báo tin, mặt mày tràn đầy vui sướng.
La Y Nhân thần sắc vẫn còn ngơ ngác, không hề có phản ứng như Thiên Thiên tưởng tượng sẽ là vui mừng khôn xiết.
"Vương gia... ngài ấy có biết không?"
Vừa nghe nhắc đến, đầu Thiên Thiên lập tức cúi xuống.
La Y Nhân còn chưa rõ hay sao? Nàng đã bất tỉnh, vậy mà Vương gia lại ở Lan Chỉ Viện cùng Liễu di nương trêu hoa ghẹo nguyệt! Chẳng phải hắn đã hứa cùng nàng một đời một kiếp, chỉ có hai người?
Mới chừng ấy thời gian thôi mà hắn đã quên sạch lời thề bên nhau trọn kiếp?
Nàng đưa tay xoa bụng, trong lòng dâng lên từng đợt chua xót, khóe mắt chẳng kìm được rơi xuống hai hàng lệ trong suốt.
Thiên Thiên vội vàng trấn an: "Nương nương, người đừng khóc, Vương gia chắc chắn không cố ý đâu! Nhất định là Vương phi giở trò đê tiện gì đó! Nô tỳ nghe nói, Vương gia được Thạch Lựu dìu ra từ chính viện, khẳng định là Vương phi chuốc say người rồi sau đó ——"
Nghe đến đây, trong mắt La Y Nhân bừng lên ánh sáng vui mừng.
Lần trước Vương gia qua đêm ở phòng La Phu, nàng còn tưởng cả thế giới sụp đổ. Cuối cùng chẳng phải chỉ là mưu kế chia rẽ của ả tiện nhân độc ác kia thôi sao?
Lần này cũng vậy, chắc chắn lại là trò quỷ của nàng ta!
Không sai, nhất định là vậy. Vương gia tuyệt đối sẽ không phản bội nàng!
"Đinh, chúc mừng đạt được giá trị thù hận nữ chính +999."
La Phất vừa tỉnh giấc, liền nghe được tin tốt lành này.
999 điểm giá trị thù hận, đủ để nàng ăn... hơn nửa tháng.
Có điều, nếu xài để mua mấy món trong hệ thống mỹ thực, vài cái là tiêu sạch.
Thôi thì vẫn nên tiếp tục nỗ lực kéo thù hận vậy.
*
Lòng mang đầy hy vọng, La Y Nhân không kịp sửa sang lại dung nhan, lập tức chạy thẳng đến Lan Chỉ Viện.
Nha hoàn trong viện vừa định ngăn lại, đã bị ánh mắt lạnh như băng của nàng ta dọa sợ, run rẩy lùi sang một bên, không dám thở mạnh.
"Rầm!"
Một cước đá tung cửa phòng Liễu di nương, nhưng cảnh tượng đập vào mắt khiến sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch, thân thể mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.
Nếu không nhờ Thiên Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, e là nàng ta đã ngã sấp xuống đất.
Trong phòng, mùi vị hỗn tạp nồng đậm quẩn quanh.
Trên sàn, quần áo vương vãi khắp nơi, bình phong đổ ngã, trên lưng ghế còn vắt một chiếc yếm mỏng màu hồng phấn. Từng dấu vết đều kể rõ sự kịch liệt của trận hoan ái đêm qua.
Tệ hơn cả, chiếc giường rộng mấy trượng giờ phút này vẫn còn kẽo kẹt kẽo kẹt đong đưa dữ dội.
Âm thanh nữ nhân thở dốc kiều mị, tiếng nam nhân gầm nhẹ, hai thân thể va chạm vào nhau... từng chút, từng chút, đều xông thẳng vào tai nàng ta.
Ngực như bị bóp nghẹt, hô hấp cũng khó khăn.
"Nương nương..." Thiên Thiên khẽ gọi, đầy lo lắng.
Nhưng La Y Nhân dường như không nghe thấy, vẫn cố chấp bước từng bước về phía giường. Đột nhiên, nàng giật tung rèm trướng lên ——
Hai thân thể đang dây dưa lập tức hiện rõ trong tầm mắt, trần trụi không chút che giấu.
Liễu di nương thoáng kinh ngạc, nhưng rồi lập tức nở nụ cười kiều mỵ, không hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại còn uốn éo thân thể, dán sát lên Chiến Vương, cố ý lấy lòng.
Chiến Vương đưa lưng về phía La Y Nhân, hoàn toàn không biết cảnh xuân phơi bày đã lọt hết vào mắt nàng ta.
"A... Vương gia, nhẹ chút... thiếp thật sự không chịu nổi nữa..."
Giọng nói ướt át đến mức như nhỏ ra nước.
"Vậy mà đã chịu không nổi? Tiểu yêu tinh, bản lĩnh của bổn vương còn chưa dùng hết đâu."
Thật lâu sau, Chiến Vương mới gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng dừng lại, mồ hôi đầm đìa, gục lên người nữ nhân dưới thân thở hổn hển.
Nếu là trước đây, La Y Nhân còn có thể tự lừa dối mình rằng tất cả chỉ là La Phất giở trò hãm hại, nhưng bây giờ thì sao?
Chiến Vương kia rõ ràng tỉnh táo! Nào có nửa phần mê muội?
Liễu di nương quay đầu lại, cười khẩy với nàng ta, trong mắt đầy khiêu khích, còn định dụ dỗ Chiến Vương tiếp tục một lần nữa.
Nhưng lại bị hắn đẩy ra.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy, thấy mình trần trụi nằm cạnh Liễu di nương, Chiến Vương thoạt đầu là nổi giận.
Thế nhưng khi nàng ấy nhào vào trong lòng hắn, nước mắt rưng rưng như hoa lê dính mưa, hắn lại không hiểu vì sao, chẳng những không đẩy ra, mà còn buông lỏng vòng tay.
Trong số nữ nhân của hắn, Liễu di nương vẫn là người khiến hắn yêu thích nhất. Hơn nửa ngày trong một tháng, hắn đều qua đêm ở chỗ nàng. Thân hình mềm mại, không xương của nàng, quả thật khiến người ta mê muội.
"Vương gia, đêm qua ngài đến chỗ thiếp thân, thiếp thân thật sự vui đến mức sắp khóc. Chưa kể, đêm qua ngài còn oai phong mạnh mẽ hơn hẳn trước kia, làm đến mức thiếp thân sáng nay suýt không xuống nổi giường... Thế mà vừa mở mắt ra, ngài đã trở mặt không nhận người? Chẳng lẽ là thiếp thân có chỗ nào khiến ngài không vừa lòng? Vương gia... ngài như vậy, thật khiến người ta đau lòng... Tim thiếp... sắp vỡ mất rồi... Không tin, ngài sờ xem..."
Nàng bắt lấy tay hắn, áp lên ngực mình.
Chiến Vương theo bản năng xoa nhẹ, trong tay toàn là sự mềm mại mê người.
Những gì xảy ra sau đó, liền thuận theo tự nhiên.
Tuy trong khoảnh khắc hắn có chút do dự, nhưng sự do dự đó lập tức bị giọng điệu mềm mỏng, quyến rũ của nàng hóa thành mây khói.
Liễu di nương vốn là người của hắn, hắn muốn nàng thì có gì sai? Về phần Y Nhân... cùng lắm thì giấu nhẹm đi là được.
Dù cho có bị phát hiện ——
Chiến Vương còn đang nghĩ, nếu bị phát hiện thì nên dỗ dành thế nào, vừa quay đầu lại, liền thấy La Y Nhân đứng lặng ở mép giường, sắc mặt tái nhợt.
Sắc mặt hắn lập tức đại biến.
"Y Nhân, nghe ta nói đã ——"
Nhưng La Y Nhân chẳng nói một lời, òa khóc bỏ chạy.
Chiến Vương vội vàng nhặt quần áo mặc vào, hoảng hốt đuổi theo.
Chính viện.
Thạch Lựu vừa tường thuật lại tình hình, vừa thêm mắm dặm muối kể với La Phất: "Trước kia ta còn tưởng Vương gia đối với Trắc phi là thật lòng, không ngờ lại thay lòng nhanh như vậy. Quả nhiên, nam nhân ấy mà, không tin được đâu."
Tiểu nha đầu ra vẻ từng trải, khiến La Phất suýt bật cười.
"Yên tâm đi, Vương gia và Trắc phi ấy mà, vẫn còn dây dưa dài."
Trong tiểu thuyết, cặp đôi này trải qua không biết bao nhiêu sóng gió.
Nam chính nói sẽ cùng nữ chính một đời một kiếp chỉ hai người, nhưng lúc tinh trùng lên não thì lời thề cũng chỉ là gió thoảng.
Nữ chính không chốn nương thân, mang thai tủi hờn, nam chính miệng nói không cần, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.
Sau đó lại đến trước mặt nữ chính sám hối một trận, tìm đủ mọi cách để được tha thứ.
Lúc trước, khi đọc đến loại tình tiết này, La Phất thật sự bị chọc đến tức không chịu nổi. Cả quá trình đọc chỉ toàn là chửi thề, không ngừng được lấy một giây.
Ấy vậy mà điều kỳ lạ hơn cả, là nữ chính lại có thể hết lần này đến lần khác tha thứ cho nam chính.
Dù cho giữa chừng trải qua bao lần hợp hợp tan tan, đuổi bắt dây dưa, cuối cùng hai người vẫn quay về bên nhau.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Chiến Vương sau khi biết La Y Nhân mang thai, trong lòng trào dâng một trận áy náy như thủy triều cuộn tới.
Trước mặt nàng ta, hắn không ngừng thể hiện ăn năn hối lỗi, tự vả một cái như muốn chuộc tội, lời hứa bảo đảm thì lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng khiến nàng ta mềm lòng tha thứ. Nhưng trong thâm tâm, hắn lại đổ gần hết lỗi lầm lên đầu La Phất và Liễu di nương.
La Phất biết được chuyện này thông qua hệ thống thông báo giá trị thù hận, lập tức đoán ra hướng đi. Để đề phòng bị hắn giở trò, nàng dứt khoát ra tay trước, viết một phong thư gửi đi.
Trong thư không nói điều gì khác, chính là tiết lộ tin tức La Y Nhân đã mang thai hơn hai tháng rưỡi.
Mà nàng kia chỉ mới gả vào phủ với thân phận Trắc phi chưa đầy một tháng — nếu tin này bị lộ ra ngoài, thì phủ Chiến Vương e rằng sẽ lập tức trở thành trò cười cho toàn kinh thành.
Biết được tình hình nghiêm trọng, Chiến Vương lập tức ra lệnh phong tỏa tin tức, nghiêm cấm người trong phủ tiết lộ nửa câu ra ngoài.
Đáng tiếc, việc phong tỏa tin tức của hắn lại chậm một bước.
La Thừa tướng nhận được thư từ nữ nhi gửi đến, vừa đọc xong liền sững người. Tin tức kia giống hệt như những gì nàng mơ thấy — La Y Nhân đã mang thai hai tháng rưỡi. Ông ngồi suốt một ngày trong thư phòng, trầm mặc không nói.
Bùi thị thấy chồng mình mãi không ra, trong lòng thấp thỏm bất an. Bà đích thân xuống bếp chọn vài món điểm tâm mới làm, mang đến trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
La Hữu Khanh mở cửa, vừa trông thấy chính thê liền thở dài một tiếng.
"Sao vậy?" Bùi thị lập tức cảm thấy bất ổn trong lòng.
Hai người đã sống với nhau mấy chục năm, bà hiểu rõ ông hơn ai hết. Chưa từng thấy La Hữu Khanh như vậy, buông tiếng thở dài bất lực. Dường như từ trước đến nay, mọi chuyện trên đời đều không làm khó được ông.
La Hữu Khanh đưa bức thư trong tay cho bà.
Bùi thị vừa đọc xong, phản ứng hoàn toàn khác với ông.
"Cái tên Chiến Vương đó! Lại là thứ bạc tình phụ nghĩa! Ta đã nói từ trước, đừng có gả Nùng Nùng vào hoàng gia, nhưng ông cứ khăng khăng cho rằng hắn có cốt khí, là người khó gặp, nhất định sẽ cho Nùng Nùng một đời hạnh phúc. Kết quả bây giờ thì sao? Mới chưa đầy một tháng, con bé đã bị ức hiếp thành ra thế này!"
Tuy trước đó đã nghe La Phất nói qua chuyện trong giấc mộng, kể rằng Chiến Vương đối xử tệ bạc thế nào, nhưng trong mắt Bùi thị, mộng thì rốt cuộc vẫn là mộng, không thể xem là thật.
Giờ thì khác. Khi sự thật trơ trọi bày ra trước mắt, bà mới hiểu những lời La Phất từng nói, không hề là bịa đặt.
Một cơn tức nghẹn bốc lên ngực, Bùi thị hất tay La Hữu Khanh sang một bên, ngồi xuống quay lưng về phía ông, lặng lẽ lau nước mắt.
La Hữu Khanh chỉ biết nhìn bà bất lực.
"Hơn hai tháng rưỡi... điều này nói lên gì? Rõ ràng là trước khi gả vào vương phủ, nó đã thông đồng với Chiến Vương rồi! Cũng giống y như mẹ nó, quen dùng thủ đoạn hạ cấp, thấy nam nhân là nhào tới..."
Nói đến đây, Bùi thị không khỏi nhớ lại chuyện năm xưa.