• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc đầy tháng hôm nay của phủ Chiến Vương, trước cổng xe ngựa chen chúc, người đến chúc mừng nườm nượp không dứt.

Dự tiệc chỉ là cái cớ, lợi dụng cơ hội để thể hiện lập trường, nịnh bợ Chiến Vương mới là thật.

Vài vị hoàng tử và Vương gia trong triều đều muốn theo chân Chiến Vương hoặc Triệu Vương—hai người có khả năng đoạt đích cao nhất. Hiện tại, Chiến Vương đã có trưởng tử, còn Triệu Vương chỉ có mấy nữ nhi, đến nay vẫn chưa có nhi tử.

Chỉ xét riêng về người thừa kế, Chiến Vương đã chiếm thế thượng phong.

Gió trong triều vì vậy ngày càng nghiêng về phía hắn.

"Phủ Thừa tướng đến chúc mừng ——"

Người xướng lễ vừa dứt lời, toàn trường khựng lại trong thoáng chốc.

Không ít người âm thầm suy đoán: nghe nói Chiến Vương phi bị bắt đi đúng ngày sinh hài tử, đến giờ vẫn chưa tìm được, thế mà Chiến Vương đã vội vàng tổ chức tiệc mừng cho đứa nhỏ. Xem ra trong lòng hắn, địa vị của đứa trẻ này đã vượt xa Chiến Vương phi.

Phủ Thừa tướng không biết nghĩ thế nào?

Nhưng dù sao La trắc phi đã sinh hạ đứa trẻ, cũng là người của phủ Thừa tướng, đứa bé kia chính là cháu ngoại của La Thừa tướng. Lý nào lại trở mặt?

Thực tế thì hoàn toàn ngược lại.

Khi trường sử trong vương phủ trình danh sách quà tặng của phủ Thừa tướng, khóe môi Chiến Vương khựng lại.

Quà tặng của nhà ngoại lại là... một thanh kiếm? Ý tứ là gì đây?

Chiến Vương còn đang suy nghĩ thì một hạ nhân hấp tấp chạy tới: "Vương gia, bệ hạ... bệ hạ giá lâm! Ngài mau ra nghênh đón!"

Chiến Vương lập tức bật dậy khỏi ghế. Một lễ đầy tháng nho nhỏ, hắn chỉ nghĩ hoàng đế ban chút phần thưởng là cùng, không ngờ lại đích thân giá lâm!

Việc này càng chứng tỏ hoàng đế coi trọng hắn, là tín hiệu tích cực cho những kế hoạch sắp tới.

Các đại thần tới dự tiệc cũng kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của hoàng đế. Nhưng ngay sau đó, ai nấy đều ngầm suy đoán liệu chuyện này có mang theo hàm ý sâu xa gì không.

Khi yến tiệc chính thức bắt đầu, nhân vật chính của buổi lễ được bế ra.
Tiểu oa nhi được quấn trong lớp tã lót dày, một tháng qua lớn lên trông thấy, ngũ quan rõ nét, đặc biệt đôi mắt đen nhánh long lanh, đáng yêu khiến người ta không khỏi xiêu lòng.

Hoàng đế cúi xuống ngắm nhìn, vẻ yêu thích hiện rõ trên mặt, còn đích thân bế lấy đứa trẻ.

Lẽ ra chỉ là cảnh ông cháu thân mật rất đỗi bình thường, nhưng thân phận khác thường của đứa trẻ khiến hành động này trong mắt người khác lập tức mang một tầng ý nghĩa khác.

Triệu Vương nhìn một màn trước mắt, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa, nhưng tay trong ống tay áo đã siết chặt đến mức phát ra tiếng răng rắc. Cũng may hiện trường đầy tiếng cười vui vẻ, chẳng ai để ý đến vẻ thất thố ấy của hắc.

Nhưng chuyện khiến hắn tức giận vẫn còn ở phía sau.

Hoàng đế vừa trêu đùa hài tử vừa cười hỏi: "Đã đặt tên chưa?"

Chiến Vương lập tức nắm lấy cơ hội, đáp ngay: "Chỉ mới lấy nhũ danh là Tiểu Bánh Gạo, đại danh thì vẫn chưa. Nếu phụ hoàng có thể ban tên cho tiểu tử này, đó chính là phúc khí lớn của nó."

Hoàng đế trầm ngâm một lát, rồi nói: "Vậy gọi là Nguyên Thần đi. Nếu trẫm nhớ không lầm, đời này đến lượt dùng chữ 'Nguyên'."

Câu nói vừa dứt, cả đại sảnh chấn động.

Thần – là sao Bắc Cực, là biểu tượng đế vương, là cách gọi khác của hoàng vị!

Đây không còn là ám chỉ nữa, mà là một lời tuyên bố trắng trợn.

Bệ hạ thật sự định truyền ngôi cho Chiến Vương ư?

Tâm trạng mọi người rối loạn, ánh mắt vô thức dồn về phía Triệu Vương.

Triệu Vương suýt nữa không giữ được nụ cười trên mặt, trong lòng thì như muốn phun máu.

Trái ngược hẳn, Chiến Vương lúc này đắc ý như gió xuân, cố gắng kiềm chế xúc động muốn ngửa mặt cười to, lập tức hành lễ tạ ơn.

Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, tổng quản nội thị bên cạnh bất ngờ kinh hô: "Vương gia, mặt ngài ——!"

Hoàng đế giật nảy mình, suýt đánh rơi cả đứa bé khỏi vòng tay, trừng mắt nhìn tổng quản nội thị một cái đầu bực bội, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của ông ta, bản thân của hoàng đế cũng hoảng sợ không kém.

Mọi người nhất loạt quay sang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Chiến Vương.

Hắn cảm thấy bất an, vội vàng lao đến chiếc thau đồng dùng trong lễ tắm ban nãy, cúi xuống soi—và trơ mắt nhìn gương mặt mình đang vặn vẹo và biến đổi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Chỉ trong chớp mắt, dung mạo của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Chưa nói tới người khác, ngay cả bản thân hắn cũng sợ đến mức lùi lại mấy bước.

Không thể nào...

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Một suy đoán bất chợt lóe lên trong đầu, ánh mắt hắn lập tức phủ đầy sát khí.

Đúng lúc đó, một tràng cười sang sảng từ xa vọng lại: "Chúc mừng Vương gia hạn sinh quý tử! Lão phu đặc biệt chuẩn bị một phần đại lễ."

Mọi ánh mắt xoay về phía tiếng nói, chỉ thấy hai người một trước một sau chậm rãi bước vào.

Người đi đầu là một lão giả dáng vẻ cường tráng, mặt mũi hồng hào sáng sủa, mặc áo gấm màu xanh đậm, khí độ nho nhã nhưng không mất đi phong thái phiêu dật.

Phía sau là một thanh niên dáng người đĩnh bạt, mặc đồ đen, vừa xuất hiện đã khiến tất cả mọi người xôn xao.

Không ai khác—chính là Liễu Vô Tính và Huyền Nhất.

Vừa trông thấy hai người bước vào, sắc mặt Chiến Vương lập tức đại biến, lập tức quát lớn chiếm thế chủ động: "Các ngươi là ai? Dám giả mạo bổn vương tới đây quấy rối? Người đâu! Mau bắt lấy hai tên này, bổn vương muốn tự mình thẩm vấn!"

Liễu Vô Tính bật cười ha hả, giọng đầy châm chọc: "Buồn cười! Thật buồn cười! Hàng giả chiếm tổ suốt mười mấy năm, lại còn tự cho mình là huyết mạch hoàng tộc sao?"

Đám thị vệ lập tức bao vây lại, nhưng nghe lời này, ai nấy đều thoáng do dự, không biết nên nghe theo mệnh lệnh của ai.

Chiến Vương mặt lạnh như sương, quát lớn: "Còn đứng đó làm gì? Mau bắt lấy hai kẻ to gan này! Nếu để phụ hoàng bị tổn thương dù một cọng lông, các ngươi có gánh nổi không?"

"Khoan đã!" Hoàng đế lên tiếng.

Hoàng đế đưa đứa bé cho ma ma bên cạnh, bước ra khỏi phòng, ánh mắt lướt qua gương mặt Huyền Nhất, rồi dừng lại nơi Chiến Vương—người đã sớm tái mặt.

Sắc mặt hoàng đế không rõ vui buồn.

Chiến Vương vội vàng trấn định tinh thần, khẩn trương nói: "Phụ hoàng, ngài ngàn vạn đừng tin lời hồ ngôn loạn ngữ của hai tên này! Nhi thần từ nhỏ lớn lên dưới mắt người, sao có thể là giả? Nhất định là bọn họ cố tình bày mưu hãm hại. Dung mạo nhi thần đột nhiên biến dạng, rất có thể là trúng gian kế của chúng!"

Hắn càng nói càng hùng hồn: "Không chừng đây là âm mưu của Bắc Sóc! Trước kia chúng từng ám sát nhi thần không thành, lần này lại giở trò hạ độc kế!"

Chiến Vương vừa nói vừa lớn tiếng, lời lẽ trôi chảy, mạch lạc, gần như không để lại kẽ hở.

Hắn trăm triệu không ngờ Huyền Nhất vốn tưởng đã chết lại bất ngờ xuất hiện, khiến hắn bị bức hiện nguyên hình ngay tại chỗ trước mặt bao người.

Nhưng nơi này là địa bàn của hắn, chỉ cần tạm thời che mắt được hoàng đế, xử lý gọn hai kẻ kia, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.

Đáng tiếc hắn quên mất—nơi này vẫn còn một người, ngày đêm mong chờ hắn ngã ngựa: Triệu Vương.

"Thất đệ, ngươi gấp gáp phủi sạch như vậy làm gì? Không biết còn tưởng ngươi có tật giật mình."

Thấy Chiến Vương sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh, lại phải cố ép xuống mọi biểu hiện, trong lòng Triệu Vương hả hê vô cùng, cố nén nụ cười, quay đầu nói với hoàng đế: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng không có lửa làm sao có khói. Chuyện hôm nay nên điều tra kỹ một chút, nghe xem vị lão tiên sinh kia có gì muốn trình bày."

"Ừ, cho phép." Hoàng đế liếc nhìn Chiến Vương một cái, ánh mắt sâu xa, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống ghế chủ vị.

Chiến Vương lo lắng trong lòng, cảm thấy ánh mắt kia của hoàng đế có ý sâu xa, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Liễu Vô Tính tiến lên hành lễ, chắp tay cung kính: "Thảo dân Liễu Vô Tính, xin nhận tội với bệ hạ. Tội nghiệt năm xưa, thảo dân dù chết muôn lần không đủ chuộc, nhưng trước khi nhận tội, xin cho phép thảo dân được bẩm báo một việc."

......

"Sau đó thì sao?" La Phất truy hỏi La Phóng, ánh mắt đầy sốt ruột.

Tại tiểu viện, từ khi Huyền Nhất và Liễu Vô Tính rời khỏi Chiến Vương phủ, nàng đã đứng ngồi không yên. Nếu có thể, nàng thật sự muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc Chiến Vương bị vạch mặt trước bàn dân thiên hạ.

Cuối cùng cũng đợi được La Phóng trở về tiếp sóng tin tức.

Nhưng hắn lại nói tới giữa chừng thì dừng, khiến nàng nóng ruột như lửa đốt.

"Ôi, từ lần trước ăn khoai lang mật do muội nướng, ta vẫn nhớ mãi không quên..."

La Phất trừng mắt liếc hắn một cái, "Hóa ra chỉ muốn lợi dụng muội để kiếm đồ ăn?"

"Làm gì dữ vậy, nướng cho ta đi mà? Rồi ta kể tiếp."

"Rồi, rồi, nói nhanh đi."

"Chuyện xảy ra sau đó vô cùng ly kỳ. Sau khi Liễu tiên sinh vạch trần sự thật năm đó, còn lấy được từ trong người Huyền Nhất một con Âm cổ—bằng chứng Chiến Vương từng dùng để khống chế hắn. Hắn vừa nhìn thấy, tức giận đến mức bóp nát con cổ trùng ngay tại chỗ, ai ngờ bị phản phệ, nôn ta rất nhiều máu.

Thấy chuyện bị vỡ lở, hắn liền to gan bắt cóc bệ hạ làm con tin rồi định bỏ trốn. May mà Huyền Nhất phản ứng nhanh, cứu được bệ hạ. Suýt nữa bắt được hắn, ai ngờ tên tặc ấy lại chuồn vào mật đạo.

Mật đạo đó xây như mê cung, nhiều khúc quanh co, thị vệ đuổi theo mà cũng lạc lối, để hắn thừa cơ trốn mất."

La Phóng nói đến đây, vẫn còn tức anh ách.

Vừa hay khoai lang chín, La Phất bẻ đôi đưa cho hắn một nửa. Hắn vừa cắn một miếng liền kêu to vì bỏng.

La Phất lườm: "Vừa nướng xong, nóng là đúng rồi. Huynh không biết ăn từ từ à?"

La Phóng cười gượng.

"Thế còn Huyền Nhất bây giờ..."

"Huyền Nhất và Liễu tiên sinh đều được bệ hạ đưa về hoàng cung rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK