• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trẫm phụng theo thánh ý từ ái của Hoàng Thái Hậu, tiểu thư La thị – ái nữ của Tả thừa tướng – đang độ tuổi thanh xuân, phẩm hạnh đoan trang, dịu dàng sáng suốt, hội tụ đầy đủ đức hạnh, mang vẻ đẹp an hòa chính trực... Thái hậu đích thân nghe tin, vô cùng hài lòng, nay đặc biệt chỉ định hôn sự này với Hoàng thất tử Thần vương, lệnh cho các quan hữu trách chọn ngày lành tháng tốt để thành thân. Khâm thử."

Tổng quản thái giám đọc xong thánh chỉ, liếc nhìn nữ tử đang quỳ phía dưới – người sắp trở thành Thần Vương phi – vẫn còn đờ đẫn như chưa định thần, không nhịn được bật cười: "La cô nương, tiếp chỉ đi?"

La Phất lúc này mới hồi thần, hai tay nâng thánh chỉ.

Sau khi đám người rời đi, nàng lại mở thánh chỉ ra xem lần nữa. Vừa đọc xong, cả người liền không ổn.

Thật sự tứ hôn cho nàng và Thần Vương? Có nhầm không vậy?

Nàng là người từng ly hôn. Dù dân phong Đại Kỳ cởi mở, bản thân nàng chưa từng xem đó là điều gì đáng xấu hổ, nhưng người ở trên cao liệu có nghĩ giống thế?

Giờ thì đạo thánh chỉ này đã nói rõ ràng: từng ly hôn cũng chẳng sao, vẫn có thể làm vương phi.

Nhưng... Thần Vương biết chuyện này chưa?

Tất nhiên là biết. Nếu không phải chính hắn thúc đẩy, sao có thể có chuyện tứ hôn này?

Ý Ninh cung.

Khi tin thánh chỉ được truyền đến phủ Thừa tướng, Thái hậu liền trêu: "Vừa lòng rồi chứ?"

Giọng nói còn mang theo mấy phần đắc ý.

Thần Vương đang ngồi trên ghế gấm bên chân Thái hậu, nhẹ nhàng xoa bóp chân cho lão nhân gia, giọng nói thản nhiên đầy vui vẻ: "Người sẽ thích nàng ấy."

"Ôi chao, còn chưa cưới vào cửa đã bắt đầu che chở rồi?"

Nhìn vẻ ngượng ngùng hiện lên mặt hắn, Thái hậu bật cười, vỗ vai một cái: "Người là do con chọn, con thích thì lão bà tử này tự nhiên cũng thích. Có điều, nếu con sớm cho ta bồng chắt thì ta càng thích hơn nữa."

Khâm Thiên Giám nhanh chóng dâng lên vài ngày đẹp, Thần Vương chọn ngày gần nhất – 28 tháng Chín.

Một người là đích tôn thân vương, một người là ái nữ thừa tướng, hôn sự đương nhiên không thể qua loa. Lễ nghi tính toán chu toàn, thời gian từ nay đến lễ thành hôn chỉ còn lại nửa năm.

Thời gian gấp rút, Lễ Bộ bắt đầu khẩn trương chuẩn bị.

Thấm thoắt vài tháng trôi qua, ngày thành thân đã cận kề, phủ Thần Vương cũng được trùng tu hoàn toàn, chỉ còn chờ tân nương nhập phủ.

Nhưng đúng lúc ấy, có chuyện xảy ra.

"Nam Việt xuất quân tấn công biên cảnh, đã chiếm giữ mấy thành trấn của Tùy Châu?"

Thần Vương đang tuần tra phòng tân hôn trong phủ, nhận được chỉ truyền gấp liền lập tức vào cung.

Vừa thấy hoàng đế ném qua chiến báo, lông mày hắn hơi nhíu.

Chủ soái Nam Việt không ai khác chính là Chiến Vương – người từng bị truy đuổi trốn chạy. Nay hắn ta đã phục vị.

Không rõ cố ý hay ngẫu nhiên, hoàng đế Nam Việt vẫn phong hắn ta làm Chiến Vương, giao đại quyền binh mã, suất quân xâm phạm Đại Kỳ.

Chiến Vương vốn quen thuộc phòng tuyến của Đại Kỳ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã dùng thế lôi đình đánh hạ không ít thành trì.

"Lão Thất, lần này Nam Việt khí thế ào ạt, trẫm đặc biệt phái con xuất chinh. Gần đây con đã nắm rõ không ít tình hình của bọn chúng, lại thêm cái danh 'Chiến Vương' vốn thuộc về con, bị tặc tử kia cướp đi suốt bao năm. Nay trẫm cho con một cơ hội, đường đường chính chính đối đầu với hắn ta, danh chính ngôn thuận đánh bại hắn ta! Trẫm chờ con khải hoàn trở về!"

Hoàng đế hai tay đặt lên vai Thần Vương, vỗ mạnh hai cái.

"Nhi thần tất không phụ kỳ vọng."

"Được, đi đi!" Ánh mắt hoàng đế gạt bỏ hết nỗi u ám trước đó, thần sắc trở nên phấn chấn hơn.

Khi Thần Vương vừa đến cửa, hoàng đế lại bất chợt gọi với theo: "Lão Thất, con sẽ không trách trẫm khiến con không thể cưới vợ đúng hạn chứ?"

Thần Vương không quay đầu: "Sẽ không, vì ta sẽ không để lỡ hôn kỳ."

Khoảng cách đến ngày cưới chưa đầy hai tháng — ý hắn là sẽ trong thời gian ngắn đó đánh bại Nam Việt rồi trở về kịp dự hôn lễ?

"Ha ha ha! Tốt! Không hổ là nhi tử của trẫm! Đi đi, vương phi của con, trẫm sẽ thay con trông coi chu toàn."

Thần Vương bước đi không ngoái lại.

Ba ngày sau, La Phất mới hay tin Thần Vương đã lên đường ra chiến trường, lúc này e rằng hắn đã đi được hơn nửa chặng.

A Vi dè dặt quan sát sắc mặt nàng, dịu giọng trấn an: "Cô nương, Thần Vương điện hạ kiêu dũng thiện chiến, dụng binh như thần. Người cứ chờ hắn đánh cho bọn Nam Việt kia thành nịt nát, sau đó phong quang rước người vào phủ."

La Phất uống xong một bát canh sữa hạnh nhân, li.ếm nhẹ vết sữa còn dính nơi khóe môi, thản nhiên đáp: "Ta không lo."

A Vi thấy nàng nói thật, khẽ thở phào, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Theo lẽ thường, cô nương hẳn là nên lo lắng cho an nguy của Thần Vương, hoặc ít nhất cũng bận tâm đến hôn kỳ mới đúng. Nhưng dù đã theo hầu bên cô nương bấy lâu, đôi lúc nàng vẫn không sao hiểu nổi cô nương đang nghĩ gì trong đầu.

Không nghĩ nữa. Hầu hạ cô nương cho chu đáo mới là việc chính.

"Cô nương, buổi trưa người muốn ăn gì?" A Vi bưng tới một quyển thực đơn dày cộp.

Thực đơn này là do La Phất, trong cơn chán chường, đích thân nghĩ ra. Nàng gom hết những món ăn nổi danh lại, mời họa sư vẽ từng món thành tranh, chế thành một quyển sách. Như vậy, mỗi bữa cơm không cần suy nghĩ đau đầu nữa, chỉ cần mở sách ra chọn món, thật sự quá tiện.

Dưới sự chỉ đạo của nàng, Thạch Lựu lại lần lượt nghiên cứu thêm nhiều món mới, trông chừng cũng đủ để làm thành một quyển thực đơn mới rồi.

Mỗi ngày ngồi chọn món ăn trong sách, đối với La Phất mà nói, đây chính là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ngày.

"Giò heo nấu đông, gà hấp bột gạo gói lá sen, bò ngọt, cá tươi chiên giòn sốt chua ngọt, bồ câu non chiên giòn, ngó sen trộn lạnh, súp lơ kem nấu với nấm gà rừng... Ừm, tráng miệng thì dùng chè đá đi."

Trong số đó, món bò ngọt là món mà La Phất gần đây vừa phát hiện và vô cùng yêu thích, cứ cách hai ba ngày là lại gọi một lần.

Lúc đầu nàng nhìn thực đơn, còn tưởng đó là món bò có vị ngọt thật.

Nàng đinh ninh rằng, thịt bò mà nấu ngọt thì liệu có ngon nổi không?

Kết quả, món ăn này lại hoàn toàn không giống như nàng nghĩ, mà là thịt bò hầm trong nước trong, không hề nêm nếm gì, ngay cả muối hay hành hoa cũng không có, hoàn toàn hầm ra hương vị nguyên bản của thịt bò.

Nước dùng vừa vào miệng đã thấy tươi ngọt dịu dàng, tự nhiên vô cùng. Nàng có thể một hơi ăn liền ba bát.

Còn món đá bào thì làm từ hạt sen tươi, ngó sen trắng nõn, hạt dẻ, hạnh nhân, óc chó, quả phỉ, thêm mơ bỏ hạt, đào mật... tất cả rưới lên lớp băng mịn với sữa, lạnh buốt ngọt ngào, ngon đến mức không muốn dừng lại.

Tháng bảy nóng nực, làm sao thiếu được món lạnh? Vừa giải nhiệt, vừa nhẹ bụng, ăn một chén thôi mà cứ như thành tiên.

"À, đúng rồi, thêm một canh trứng thịt băm, với ít bánh gạo." La Phất khép sách lại.

Sau đó, nàng theo lệ thường đến Thanh Lê Viện, tiếp tục cày nhiệm vụ với hài tử để xả hận.

Nhờ không ngừng nỗ lực, hiện giờ nàng đã gần đạt tới cấp bảy. Nàng hy vọng có thể kịp thăng cấp trước khi thành thân, bởi vì... nàng sợ mình sẽ cắn Thần Vương vào đêm động phòng.

Tới lúc đó, việc vui e là hóa thành đại họa.

Dù cuộc hôn nhân với Thần Vương này hoàn toàn lệch khỏi dự tính ban đầu của nàng, nhưng thánh chỉ đã ban ra, nàng cũng chẳng định kháng chỉ.

Thật ra nàng hoàn toàn có thể vỗ mông bỏ chạy, nhưng chẳng lẽ lại làm kẻ vô công rồi nghề, ăn không ngồi rồi, bỏ nhà ra đi rồi phải lo chỗ ăn ngủ, lúc nào cũng canh chừng bị tóm về? Chi bằng cứ ở lại phủ Thừa tướng mà tiếp tục sa đọa.

Cùng lắm là... gả cho người ta thôi, có gì mà phải sợ?

Huống hồ, nguyên nhân lớn nhất là—nàng cũng đâu có ghét Thần Vương.

Tùy Châu.

Phái Thành.

Trước cửa phủ nha, từng nhóm người tay nghề thiện nghệ tụ tập đông nghịt. Ai nấy đều mang theo món ăn do chính mình chế biến: điểm tâm, món mặn, canh nóng, thậm chí có cả đồ chơi làm từ đường kéo.

Hương thơm từ đủ loại món ngon trộn lẫn vào nhau, ngào ngạt đến mức khiến người ta nuốt nước miếng không ngừng.

"Này, các ngươi có biết vì sao Thần Vương lại gọi bọn ta đến không?"

"Nghe nói Vương phi chưa qua cửa rất thích mỹ thực, cho nên Thần Vương mỗi lần đến một nơi đều thu thập các món ngon đặc sắc, chuẩn bị mang về kinh lấy lòng nàng."

"Trời ạ! Vương gia đúng là sủng ái hết mực! Giống hệt thần tiên quyến lữ trong kịch ấy!"

"Vương phi thật có phúc khí, trước có Chiến Vương, nay lại là Thần Vương. Không biết dung mạo nàng ra sao, không khéo là tiên nữ hạ phàm thật?"

"Tiên cái gì mà tiên, nghe đâu Vương phi mập như heo, đi đứng còn cần người nâng đỡ kìa."

"Há? Không thể nào? Thần Vương còn yêu nàng đến vậy sao?"

"Ừm... chắc là khẩu vị của Thần Vương đặc biệt, thích nữ nhân tròn trịa?"

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, bầu không khí nóng như lửa. Đúng lúc ấy, đại môn phủ nha chợt mở. Hai hàng binh lính chỉnh tề bước ra, lập tức đứng nghiêm hai bên, ai nấy sắc mặt nghiêm nghị, dáng người thẳng như giáo.

Đám người lập tức im bặt.

Thần Vương trong bộ thường phục màu đen, xuất hiện trên bậc thang. Ánh mắt sắc lạnh đảo qua đám đông, cuối cùng dừng lại đúng chỗ kẻ vừa mở miệng nói Vương phi mập như lợn.

Chỉ một ánh nhìn lạnh buốt thấu xương, người nọ lập tức chân mềm như bún, ngã nhào xuống đất, run rẩy cầu xin: "Vương gia tha mạng! Tiểu nhân nói bậy, tuyệt đối không có ý mạo phạm Vương phi!"

Thần Vương bước xuống, đám người tự động tách thành hai hàng, nhường đường.

Hắn đến trước mặt kẻ kia, đỡ hắn dậy, giọng lạnh nhạt: "Vương phi không hề mập. Nàng chỉ là... thích ăn mà thôi."

Mọi người: "......"

Khi hoàn hồn lại, ai nấy đồng loạt hùa theo: "Đúng đúng, Vương phi đâu có mập, xinh đẹp giống như tiên nữ!"

"Dáng người thon thả như cành liễu, gió thổi nhẹ cũng lay động!"

"Thích ăn là phúc chứ sao! Tiểu nhân nhiều đời làm điểm tâm, đậu phụ vàng, bánh hoa quế, bánh đậu xanh nhà ta là đệ nhất! Ai ăn cũng khen! Vương gia có muốn mang một chút về cho Vương phi nếm thử không?"

Lời vừa dứt, cả đám như được châm lửa, thi nhau chen lên trước mặt Thần Vương, tranh nhau quảng bá mỹ thực nhà mình.

Phó quan đi bên cạnh vừa thấy cảnh tượng sắp mất kiểm soát, toan tiến lên trấn áp, lại bị Thần Vương giơ tay ngăn lại.

"Xếp thành hàng, từng bước một tiến lên. Nếu mùi vị thật sự không tồi, thì sang bên kia đăng ký. Chờ ta khải hoàn hồi triều, ai nguyện ý theo ta, có thể vào Vương phủ làm việc."

Lời vừa dứt, đám người lập tức sôi trào.

Được Vương gia thu nhận, chẳng khác nào đổi đời! Cả đời sau an ổn, con cháu cũng nhờ vậy mà không lo.

....

Cùng lúc đó, tại kinh thành, La Phất hoàn toàn không hay biết danh hiệu "tham ăn" của mình đã bị Thần Vương loan đi khắp nơi.

Nếu nàng mà biết, e là sẽ nhào đến bóp cổ hắn ngay tại chỗ.

Nàng đúng là thích ăn thật, nhưng có cần phải truyền bá đến mức người người đều biết không chứ?

Mặt mũi nàng còn để đâu?

Không biết có phải trong lòng có linh ứng hay không, đêm ấy La Phất mơ một giấc vừa hoang đường vừa quái lạ.

Trong mơ, đủ loại mỹ thực tay chân dài ngoằng xúm quanh nàng, đồng loạt gọi: "Vương phi, ăn ta đi! Ăn ta trước đi mà!"

Nàng sợ tới mức bật dậy giữa đêm.

Mỹ thực... thành tinh!

Có phải nàng nên kiềm chế chút khẩu vị rồi không?

Nàng lặng lẽ nhéo eo mình một cái, thấy vẫn nhỏ gọn như cũ, liền an tâm nằm xuống ngủ tiếp.

***

Tại doanh địa, Thần Vương đang luyện kiếm giữa bãi đất trống.

Khi thu kiếm lại, một cận vệ tiến tới bẩm báo: "Tướng quân, lũ dê con khốn kiếp kia lại bắt đầu chửi rủa ở dưới chân núi... lúc này không ngừng mắng ngài, còn, còn ——"..."

"Nói." Thần Vương liếc mắt lạnh như băng.

Cận vệ nuốt nước bọt, giọng càng lúc càng nhỏ: "Bọn họ... còn chửi cả Vương phi, nói nàng là nữ nhân mà Chiến Vương cũng không cần, vậy mà ngài lại nâng như châu báu trong tay, chẳng khác gì tự mình đội nón xanh... Thật sự là người rộng lượng nhất thiên hạ..."

Thấy sắc mặt Thần Vương lạnh như sắt, cận vệ run rẩy trong lòng.

Thần Vương không đợi hắn nói hết, "soạt" một tiếng rút kiếm tra lại vào vỏ, sải bước lên tường thành.

Ngoài thành ba mươi dặm, đại quân Nam Việt đang đóng trại.

Mười ba thành biên cảnh bị chúng chiếm cứ, hơn phân nửa đã bị Thần Vương đoạt lại.

Sau khi giành được Phái Thành, hắn không tiếp tục truy kích mà hạ lệnh đóng quân tại chỗ, chỉnh đốn nghỉ ngơi.

Thế nhưng, quân Nam Việt vốn không biết yên phận, cứ cách một thời gian lại kéo đến khiêu khích, đứng dưới tường thành mắng chửi không dứt.

Trước kia Thần Vương đều mắt điếc tai ngơ, nhưng lần này, hắn thật sự nổi giận.

Dám sỉ nhục bảo bối trong trái tim của hắn?

Muốn chết thì hắn sẽ thành toàn!

Thần Vương lên đến thành lâu, rút cung tên ra, giương cung, lắp tên, đầu mũi tên nhắm thẳng vào kẻ đang đứng dưới thành gào mắng.

Tên lính Nam Việt kia cho rằng đứng ngoài tầm bắn, chẳng thèm để tâm, còn tiếp tục chửi loạn: "Thần Vương? Phi! Từ nay nên gọi ngươi là Vương Mũ Xanh đi! Ngươi chỉ xứng nhặt đôi giày rách Chiến Vương ném lại ——"

Chữ "giày" còn chưa kịp rơi khỏi miệng, mũi tên đã xé gió bay vút tới.

Tựa sao băng phá trời, nhanh đến mức không thấy rõ đường đi, khi mọi người kịp nhận ra thì nó đã cắm thẳng vào cổ tên lính.

Hắn ta ôm cổ, miệng vẫn mở rộng, máu phun như suối.

Ánh mắt trợn trừng không dám tin, cả người rơi khỏi ngựa, ngã "phịch" xuống đất.

Trại Nam Việt lập tức rơi vào tĩnh lặng chết chóc.

Một mũi tên này không chỉ xuyên cổ tên lính, mà còn xuyên thủng dũng khí của cả đội quân.

Không ai ngờ, cách xa mấy dặm, Thần Vương lại có thể một phát tiễn mạng chuẩn xác đến thế.

Bên Đại Kỳ thì sĩ khí dâng cao, tiếng hoan hô như sấm động.

Thần Vương dõi mắt nhìn sang trại đối diện, chuẩn xác bắt được thân ảnh của Chiến Vương giữa hàng ngũ địch.

Khoảng cách chỉ vài dặm, hai bóng dáng từng quen thuộc, ánh mắt chạm nhau, tia lửa như bùng lên giữa trời.

"Mở cửa thành—chiến!"

Một tiếng ra lệnh, binh lính trong Phái Thành ùa ra như thủy triều, tựa như một con rồng lớn màu đen, cuồn cuộn đánh thẳng về phía quân Nam Việt.

Tiếng trống trận dồn dập, tiếng gào thét, tiếng binh khí va chạm, tiếng vó ngựa dồn dập... muôn vàn âm thanh đan xen hỗn loạn, tạo thành một bản giao hưởng đẫm máu.

Thần Vương dẫn theo đội thiết kỵ tinh nhuệ như lưỡi dao sắc bén, phá tan trận hình địch, chém đâu thắng đó, tàn sát không chút lưu tình, xé toang bụng trận tuyến Nam Việt, mở ra thế công nghiền ép.

Trận chiến giằng co suốt một ngày.

Đến khi chiều buông, mặt đất nhuộm đỏ bởi máu tươi mới dần yên tĩnh trở lại.

Quân Nam Việt đại bại. Số ít binh lính còn sống hộ tống Chiến Vương tháo lui, nhưng Thần Vương sao có thể để hổ về rừng?

Hắn tung một vật từ tay, tiếng xé gió rít lên chói tai, lưỡi thép lao thẳng đến Chiến Vương.

Vật ấy cắm thẳng vào dưới bụng chiến mã của Chiến Vương. Một tiếng hí thảm thiết vang vọng khắp chiến trường, con ngựa hất mạnh vó lên, điên cuồng vùng vẫy, hất chủ nhân ngã xuống.

Chiến Vương còn chưa kịp bò dậy, trong khoảnh khắc tiếp theo, Thần Vương đã phóng ngựa như điện, lướt tới trước mặt hắn ta, vó ngựa hung hăng giẫm lên người hắn ta.

Máu phun đầy đất, Chiến Vương ngất đi ngay tại chỗ.

Lúc mở mắt, hắn đã bị nhốt trong lồng sắt.

Tay chân đều bị khóa bằng xích sắt, lồng giam lắc lư không ngừng, chứng tỏ hắn đang bị áp giải trên đường hồi kinh.

Bốn phía là binh lính Đại Kỳ đều mặc đồ đen, trầm mặc giống như tượng đá.

Chiến Vương há miệng định nói gì đó, nhưng vừa động đến ngực liền truyền tới cơn đau thấu tim gan. Một trận ho dữ dội kéo đến, máu lẫn mảnh nội tạng trào ra theo từng nhịp run rẩy.

Hắn dùng tay che miệng, máu vẫn từ kẽ tay tràn ra.

Hắn đã bại.

Không chỉ là thân thể bại, mà là tâm cũng nát.

Thân làm tù binh đã đành, nhưng cái nhục này — hắn không nuốt nổi.

Trong cơn mê man mơ hồ, đoàn áp giải tiến vào kinh thành.

Lúc từng quả trứng thối, cải úa, đá sỏi thi nhau ném tới, hắn không thể không nhớ về năm xưa – khi hắn còn là Chiến Vương của Đại Kỳ, mỗi lần chiến thắng trở về, bá tánh đổ ra hai bên đường hoan hô chào đón.

Khi ấy hắn là anh hùng trong mắt thiên hạ, là chiến thần không ai sánh kịp.

Từng ánh mắt nhìn hắn ta đầy tôn kính và ngưỡng mộ.

Từng dải lụa hồng tung bay, từng tràng pháo nổ vang, từng tiếng hô vạn tuế...

Còn nay, chỉ còn lại phỉ nhổ.

Mùi tanh thối ngập trời, phủ kín trên thân thể từng một thời vinh quang của hắn.

Chiến Vương mặt không biểu cảm, quay đầu nhìn những kẻ đang chửi rủa mình giữa dòng người cuồng loạn.

Giữa đám đông, một bóng dáng quen thuộc lướt qua trong chớp mắt.
Hắn nhào đến sát song sắt, cố nhìn cho rõ, nhưng chưa kịp thấy rõ mặt, một quả trứng thối đã bay thẳng vào mắt, tanh hôi mờ mịt.

Đến khi lau sạch dịch trứng, bóng người kia đã biến mất.

Ngoài đám đông, người ấy như bị kinh hoảng, lại đi ngược với dòng người đang chen lấn về phía trước.

Khi tất cả đều cố ép lên gần hắn để mắng, nàng lại cố gắng rút lui, từng bước, từng bước rời xa.

Nàng không ngừng lắc đầu, như muốn xua tan những gì vừa nhìn thấy, từ chối tin vào sự thật tàn nhẫn.

Rõ ràng trong trí nhớ của nàng, Chiến Vương là tuấn mỹ vô song, phong thái oai hùng, là người nên ngồi trên chiến mã cao lớn, đón nhận vạn dân tung hô — một chiến thần chân chính.

Sao có thể trở thành dáng vẻ thảm hại này?

Xuyên qua đám đông hỗn loạn, ánh mắt nàng dừng lại trên người Thần Vương, dán chặt không rời.... từng chút một chìm vào mê luyến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK