• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ký chủ, giá trị thù hận của ngài đã đạt 100.000! Lần này thăng cấp xong, ta có thể hóa thành thật thể để xuất hiện bên cạnh ngươi đó! Vui không? Bất ngờ không? Kích khích không hả?"

Nghe giọng điệu phấn khích như vậy, 'người' nên vui sướng hẳn là bản thân hệ thống mới đúng.

La Phất ném cho nó một cái "ha ha" lạnh lẽo.

Không ngờ giây tiếp theo, hệ thống lại tung thêm một cú nổ: "Chỉ cần lên tới cấp 7, ký chủ sẽ có cơ hội làm một người nữ nhân thật sự, có thể hấp bánh bao, chơi mấy trò nho nhỏ này nọ."

La Phất loạng choạng một bước, suýt nữa ngã nhào.

"Thăng, thăng, thăng! Mau thăng lên đi!"

Được sự đồng ý của nàng, hệ thống reo lên một tiếng, lập tức chạy đi thăng cấp.

Xem ra cấp 3 là một điểm chặn lớn—lần này từ cấp 3 vượt lên cấp 4, quả thực tiêu tốn không ít thời gian.

Một lần thăng cấp kéo dài trọn một ngày. Khi hệ thống cất tiếng lần nữa, trời đã chạng vạng hôm sau.

"Ký chủ, ngươi muốn ta biến thành dáng vẻ gì? Ta thấy con mèo Ragdoll trông cũng không tồi, còn có cả tiểu gấu trúc này nữa..."

Trong đầu La Phất chưa kịp định hình xong, đã hiện ra vô số hình dáng.

Hệ thống đứng đó hưng phấn chọn lựa.

La Phất lười nghĩ tiếp, nói thẳng: "Chim ruồi đi."

Hệ thống đang hăng hái: "......" Bị dội thẳng một chậu nước lạnh.

Chim ruồi...? Nhỏ xíu, chẳng mềm cũng không đáng yêu, lại càng không có khí phách. Có gì hay chứ?

"Sẽ không gây chú ý." La Phất mặc kệ hệ thống đang tủi thân, dứt khoát quyết định.

Hệ thống chỉ đành chọn ra mẫu mã "đẹp" nhất trong đám chim ruồi, hóa thành một luồng sáng, "biu" một tiếng lao thẳng vào mẫu tạo hình đã định.

Chỉ một cái chớp mắt, một con chim ruồi bé tẹo đã hiện ra trước mặt La Phất, bay vòng vòng quanh nàng, vừa bay vừa ríu rít trong đầu nàng không dứt.

La Phất bị làm phiền đến mức trực tiếp đóng luôn kênh liên kết ý thức với nó.

Thấy chim ruồi bay ra ngoài tự do khám phá thế giới, nàng cũng mặc kệ, để nó muốn làm gì thì làm.

Ăn xong bữa cơm, La Phất nằm dài trên sập, ôm kịch bản còn chưa xem xong. Huyền Nhất thì đã bị hoàng đế gọi đi.

Hệ thống bay trở về, đậu lên tập kịch bản trong tay La Phất, nhảy nhót không yên như thể có điều muốn nói. Đến lúc đó nàng mới mở lại liên kết ý thức, vừa nối thông liền nghe thấy nó kêu lên:

"Ký chủ ký chủ, ta có phát hiện lớn rồi! Có người đang giám sát ngươi với Huyền Nhất, ngươi đoán là ai?"

Ánh mắt La Phất cuối cùng cũng rời khỏi trang sách, dừng lại trên người nó. "Biết là ai không?"

"Chắc chắn là tên nam chủ đại móng heo kia chứ ai!"

Chiến Vương... Là không yên tâm về nàng, hay là không tin Huyền Nhất? Hay là cả hai?

Nàng còn đang trầm ngâm thì rèm vén lên, Huyền Nhất bước vào.

La Phất nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt hơi lay động. Nếu Chiến Vương đã phái người giám thị, không nhân cơ hội này lợi dụng một phen, chẳng phải phụ tấm lòng "quan tâm" của hắn sao?

"Vương gia, đêm dài tĩnh lặng, chi bằng... chúng ta làm chút chuyện thú vị đi?"

Ánh nến mờ mờ chiếu lên dung nhan nàng, da trắng như ngọc, nét đẹp yêu mị lay động lòng người. Một tay nàng lười nhác chống cằm, tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn như tuyết.

Nàng vừa cười vừa nói, mỗi lời mỗi chữ đều như đang khẽ gảy vào lòng người.

Chỉ cần là nam nhân, e rằng khó lòng cự tuyệt.

Huyền Nhất bước đến trước mặt nàng, bàn tay lớn dịu dàng vuốt nhẹ gương mặt mềm mại ấy, "Chuyện thú vị gì?"

Giọng nói của hắn như rượu gạo, nhẹ mà say.

La Phất khẽ run trong lòng, sinh ra một chút cảm giác tê dại.

Nàng chậm rãi đứng dậy rời khỏi sập, đầu ngón tay khẽ gõ lên cằm hắn, cười khẽ: "Chờ lát nữa chàng sẽ biết."

Nàng ấn hắn ngồi xuống mép giường, còn mình thì lướt đến sau bình phong.

Sau tấm bình phong, ánh nến chiếu ra bóng dáng nữ nhân uyển chuyển yêu kiều.

Nàng múa nhẹ, từng động tác mềm mại như tinh linh, mị hoặc như hải yêu. Bóng dáng lờ mờ càng khiến vẻ đẹp thêm phần mông lung, mê hoặc khó lòng dời mắt.

Ánh sáng đổ lên màn che, in rõ bóng hình nàng —

Chỉ thấy nữ tử từ tốn vươn tay ngọc, chậm rãi tháo bỏ áo ngoài. Mỗi động tác như cố tình kéo dài, muốn người khác nhìn thật rõ từng chút một.

Cảm giác như bị dẫn dụ đến tận cùng, muốn lao lên xé nát lớp áo mỏng, rồi...

Ý thức được ý nghĩ nguy hiểm ấy, Huyền Nhất chấn động trong lòng, lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.

Nhưng đôi mắt nhắm rồi, thì thính giác lại càng thêm nhạy bén.

Hắn nghe tiếng váy mỏng chạm đất, từng âm thanh rào rạt khẽ khàng như nước chảy. Nghe thấy bước chân trần của nàng lướt nhẹ trên thảm, cọ xát dịu dàng, mỗi một tiếng vang như giẫm lên lòng hắn. Giờ phút này, hắn điên cuồng khát vọng biến thành chính tấm thảm dưới chân nàng, để mặc nàng tùy ý giẫm đạp.

Hắn nghe tiếng trâm ngọc va chạm khe khẽ, nghe giọng ca ngân nga như từ xa vọng đến, nghe từng hơi thở nhẹ nhàng đầy mê hoặc của nàng...

Huyền Nhất hít thở có phần dồn dập, yết hầu khẽ động, bàn tay vươn lấy chén trà bên cạnh, rót một ngụm.

Mũi thoảng qua một làn hương nhẹ, hắn cụp mắt nhìn, liền thấy trên miệng chén còn lưu lại một vệt son mờ nhạt. Là nàng, lúc nãy đã uống qua.

Ý thức được điều đó, bàn tay hắn vô thức siết chặt lấy chén trà.

Ngẩng đầu, người kia đã bước ra từ phía sau bình phong. Nàng tựa vào khung gỗ, thân ảnh yêu kiều, ánh mắt mê hồn, đẹp đến mức khiến lòng người run rẩy.

Đồng tử hắn co lại, tim đập dồn dập chưa từng thấy.

Nàng bước về phía hắn, nhẹ nhàng như hươu nai, mỗi vòng xoay, mỗi lần hạ chân đều tựa như giẫm lên ngực hắn, nện thẳng vào trái tim đang đập loạn.

Bàn tay trắng ngọc chậm rãi lướt qua bờ vai hắn, động tác thong thả như thể đang lau bụi trần. Nàng như thần nữ trang nghiêm, lại như yêu nữ dụ hoặc, dung hòa giữa thanh thuần và mị hoặc, khiến người ta không phân được đâu là cấm kỵ, đâu là mời gọi.

Sóng mắt uốn lượn, môi khẽ cong lên, mỗi một động tác đều như đang truyền đi một loại tín hiệu ngầm.

Lửa đã bén mồi.

Toàn bộ không gian dường như nghẹn lại trong hơi nóng căng tràn.

Khi tay nàng từ bụng nhỏ chậm rãi trượt xuống, Huyền Nhất bỗng nhiên siết lấy cổ tay nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng.

Nếu thế gian thật sự tồn tại thứ có thể khiến Phật sa ngã, thì nhất định là nàng—nữ nhân này, với từng ánh mắt, từng cử chỉ đều đủ khiến người rơi vào cõi mê.

Giờ khắc ấy, Huyền Nhất chẳng còn cảm nhận được tim đập của mình, chẳng nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, chẳng nhìn rõ bất cứ màu sắc nào—chỉ còn lại nàng, bá đạo như ngọn lửa, như độc dược, nuốt trọn lấy hắn.

Hắn tỉnh táo mà ý thức được—có lẽ, đời này hắn nhất định sẽ thua dưới tay nàng.

Dù biết rõ nàng không phải người mình có thể chạm vào.

Một bóng người áp sát lều trại, lặng lẽ dò xét động tĩnh bên trong.

Đến khi nghe tiếng nữ nhân nhẹ nhàng rên khẽ, đầy kiều mị vang lên, hắn như bị điện giật, trong lòng chấn động, lập tức xoay người, hóa thành một bóng đen lao vút vào màn đêm, đi về phía xa xa.

Mãi đến nửa canh giờ sau, hắn mới dừng lại trước một sơn động bí mật.

Bắt chước tiếng chim đêm, hắn cất tiếng theo tần suất đã định trước, kêu vài tiếng làm ám hiệu.

Chẳng bao lâu sau, từ trong sơn động bước ra một thân ảnh quen thuộc.

Chính là Chiến Vương.

"Chuyện gì?"

*****

"Đinh! Chúc mừng ký chủ đạt được giá trị thù hận của nam chủ +9999."

Nghe thấy nhắc nhở vang lên, La Phất khẽ cong môi—xem ra nàng đã đoán đúng.

Chiến Vương dù không mảy may quan tâm tới vị Vương phi là nàng, nhưng lại để ý đến lòng tự tôn của một nam nhân.

Nàng bây giờ vẫn còn danh nghĩa là Chiến Vương phi, lại cùng một kẻ dưới trướng hắn dây dưa không rõ, hắn sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Nhưng mà, chẳng phải càng là từng bó, từng bó giá trị thù hận dâng lên cho nàng hay sao?

Mục đích đã đạt được, La Phất không hề lưu luyến, từ trong vòng tay người nam nhân kia dứt ra, đẩy hắn ra ngoài.

Huyền Nhất vẫn còn chìm trong dư vị, bị đẩy ra liền ngẩn người, ánh mắt vẫn nhuốm màu tình dục, lóe lên ánh sáng mờ mịt mê ly.

La Phất bỗng cảm thấy có chút thương hắn.

Nàng vuốt nhẹ khóe mắt hắn, giọng mềm như tơ lụa: "Ta mệt rồi, ngủ thôi."

Nói rồi nàng trở mình, không buồn liếc lại hắn một cái.

Huyền Nhất nhìn chằm chằm tấm lưng quay đi của nàng, ánh mắt u tối như muốn thiêu thủng lưng nàng thành một lỗ lớn.

Thật lâu sau, hắn mới đứng dậy xuống giường.

Lúc La Phất đã lơ mơ sắp ngủ, bên giường khẽ lún xuống, một thân thể nam nhân còn mang theo hơi lạnh và mùi nước trầm mình xuống bên cạnh nàng.

Ngay sau đó, như thể giận dỗi bộc phát, hắn đột ngột kéo nàng ôm chặt vào lòng, ép sát vào ngực mình, tứ chi siết chặt không buông.

La Phất giật giật, lại bị hắn ôm càng chặt hơn, nàng cũng lười giãy nữa, mặc kệ để hắn ôm.
   
*****

Hai ngày sau, mọi người dẹp đường hồi kinh.

Trận xuất chinh lần này, nói ra thì đầu xuôi nhưng đuôi không lọt bằng, náo nhiệt mà đi, kết cục lại chẳng mấy vẻ vang. Trên đường về, chuyện Chiến Vương bị ám sát khiến không khí trở nên nặng nề.

Điều tra sâu hơn, mọi manh mối đều chỉ về Bắc Sóc.

Hoàng đế rất tức giận, mắng Bắc Sóc là lũ lòng lang dạ sói.

Thế nhưng ngoài mặt dù giận, hắn vẫn không thể làm gì ngay, chỉ đành hết lời an ủi nạn nhân của sự cố—Chiến Vương.

Vừa về đến kinh thành, ban thưởng liền như nước tràn đê, đổ vào Chiến Vương phủ.

Trong khoảnh khắc, Chiến Vương thánh sủng vô song, quyền thế ngút trời. Kẻ nào nghe tin cũng nhao nhao hành động, chen chúc đến tận cửa phủ.

Hôm nay người này đến bái phỏng, ngày mai kẻ kia mang thiếp đến cầu kiến. Trước cửa Chiến Vương phủ ngựa xe như nước, phồn hoa náo nhiệt, cảnh tượng như dầu đổ vào lửa, như gấm thêu thêm hoa.

Nhưng tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến La Phất.

Nàng vẫn đóng cửa sống cuộc đời nhàn nhã của riêng mình.

Dù sau khi về kinh, kẻ nào đó đã chạy tới Vương phủ cáo trạng nàng một trận ra trò, nhưng La Phất cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt, lập tức phản kích trả đủ.

Hiện giờ Chiến Vương còn đang cần nhờ vả Thừa tướng phủ, sao dám thật sự làm khó nàng? Cùng lắm là trách mắng vài câu cho có lệ.

Với La Phất mà nói, chút đó không đau không ngứa.

Điều nàng bận tâm lúc này chỉ có một chuyện: rốt cuộc bao giờ Lạc Y Nhân sẽ cùng Chiến Vương đến suối nước nóng ở trang thôn ngoài kinh thành.

Trong nguyên tác, trên chuyến đi lần này, trên đường ra ngoài Lạc Y Nhân đã cứu được một vị thần y bị truy sát trọng thương, hấp hối gần chết: Liễu Vô Tính.

Sau khi tỉnh lại, Liễu Vô Tính mất trí nhớ, chỉ còn nhận ra người đầu tiên lọt vào mắt mình—chính là Lạc Y Nhân.

Mất trí nhớ thì mất, nhưng y thuật thì vẫn rất cao siêu. Thậm chí vì đầu óc đơn giản hơn sau khi mất trí, nên y thuật của thần y lại càng tinh tiến vượt bậc.

Từ đó về sau, Liễu Vô Tính trở thành 'phụ tá hình người' đắc lực nhất bên cạnh La Y Nhân.

Dù là ai thì cũng sợ chết, đặc biệt là đám quyền quý trong kinh. Sau khi y thuật của Liễu Vô Tính được lan truyền, người người thi nhau tìm cách lấy lòng, chỉ mong giành được một cơ hội chẩn trị từ tay thần y.

Nhưng y chỉ nhận một người—chính là La Y Nhân. Muốn cầu thần y, trước hết phải lấy lòng nàng.

Có được 'phụ tá' như vậy, La Y Nhân liền bước một lên cao, kết giao với nhiều quyền quý trong kinh, tiện tay vả mặt đám nam phụ nữ phụ tìm đường chết, còn thu nạp không ít tiểu đệ mê muội, gián tiếp giúp đỡ nam chủ rất nhiều.

Thân là nữ phụ với nhiệm vụ chính là kéo thù hận của nam nữ chủ về phía mình, La Phất sao có thể để mặc một "phụ tá hình người" như vậy rơi vào tay bọn họ?

Dĩ nhiên nàng phải tìm mọi cách phá hỏng mới được.

Chỉ tiếc, nàng chỉ nhớ trong nguyên tác có tình tiết này, chứ ngày cụ thể xảy ra lại hoàn toàn không rõ.

May thay, ngày đó cũng chẳng để nàng phải đợi quá lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK