Nghe nói phía sau thôn có một hồ nước, mặt hồ đóng băng dày đặc, vô cùng thích hợp để trượt băng.
Chạng vạng sau bữa tối, La Phất không để Thạch Lựu và A Vi đi theo, một mình men theo lối nhỏ ra hồ, thay giày trượt rồi bước lên mặt băng.
"Cửu, Huyền Nhất xuất hiện chưa?" La Phất lướt trên băng, vừa trượt vừa thầm hỏi trong lòng.
"Xuất hiện từ lâu rồi. Gần đây hắn luôn âm thầm theo dõi ngươi, ta nghi hắn có cách gì đặc biệt để cảm ứng được vị trí của ngươi."
"Được rồi, bớt dài dòng."
Có tin chính xác trong tay, La Phất làm ra vẻ vô tình lướt dần về phía trung tâm hồ.
Lớp băng ở đây ngoài dày trong mỏng, càng gần trung tâm càng không chịu được trọng lực. Mà chính nàng, lại cần đến hiệu quả đó.
Quả nhiên, vừa đến gần vị trí trung tâm, liền nghe một tiếng "rắc", băng dưới chân nàng nứt ra.
Nàng giả vờ thất sắc, định bỏ chạy, nhưng trong lúc hỗn loạn liền trượt ngã. Khe nứt nhanh chóng lan đến tận chân, suýt chút nữa đã rơi xuống hố băng lạnh thấu xương ——
Một bóng đen lao đến như chớp, kịp thời kéo nàng lên bờ. "Ngươi không sao chứ?"
Dù cách một lớp mặt nạ băng lạnh, ánh mắt hắn vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
La Phất âm thầm rủa một tiếng "tạo nghiệt".
Tay chân nàng lại chẳng chút do dự, quấn chặt lấy hắn, không cho cơ hội thoát thân.
"Ta không sao cả." Nàng cười ranh mãnh.
Huyền Nhất cuối cùng cũng nhận ra điểm bất thường. "Ngươi cố ý dụ ta ra?"
"Đúng vậy." Nàng ghé sát tai hắn thì thầm.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai, khiến người ta tê rần từng đợt.
Huyền Nhất đè nàng áp lên thân cây liễu trơ trụi bên bờ, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần hắn hơi động, liền có thể chạm vào môi nàng.
Thế nhưng hắn lại không tiến thêm một bước nào.
Rất lâu sau, hắn khàn giọng: "Buông ra."
La Phất đã bắt được hắn, sao có thể dễ dàng buông ra? Ngược lại còn ép sát thêm chút nữa.
Gần đến mức... môi hai người chỉ cách nhau một khe hở nhỏ, hơi thở quyện vào nhau.
"Muốn không?" Giọng nàng trầm thấp, lẫn đầy mê hoặc.
Giờ phút này, hắn nên dùng sức kéo nàng khỏi người, ném đi thật xa rồi quay đầu bỏ đi.
Nhưng nghĩ là một chuyện, còn thân thể hắn lại chẳng nghe lời chút nào.
Hắn không cách nào chống cự nổi sức hút từ nàng.
Dù hắn biết rõ, tất cả chẳng qua lại là một trò chơi mới của nàng.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhìn thấu nữ nhân này.
Huyền Nhất căng người, không nhúc nhích, bàn tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên mu bàn tay, từng tấc một đều lộ vẻ giằng xé.
Mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện lại chẳng hề ý thức được, thậm chí còn cố tình thêm dầu vào lửa.
"Ngươi muốn, đúng không?" La Phất xoay mặt hắn lại, để hắn đối diện mình. Cảm thấy chiếc mặt nạ vướng víu, nàng dứt khoát tháo xuống.
Ngón tay nhẹ lướt qua từng đường nét khuôn mặt hắn, như than hồng chạm vào cỏ khô.
Huyền Nhất nhắm mắt lại, cảm giác trên môi thoáng lạnh, rồi có hai mảnh mềm mại khẽ áp lên.
Trái tim hắn chấn động. Mở mắt ra, đã thấy gương mặt nàng ngay trước mắt.
Giây phút ấy, lý trí Huyền Nhất như bị chặt đứt. Hắn bóp eo nàng, ép lên thân cây, hung hăng tăng thêm độ sâu cho nụ hôn.
"A a a! Ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi!"
Đúng lúc hai người đang triền miên hôn nhau say đắm, một bóng người đầu tóc rối bù, áo quần xộc xệch bỗng từ đâu nhảy ra, lao thẳng về phía Huyền Nhất như gặp lại đứa con thất lạc nhiều năm.
Huyền Nhất lập tức kéo La Phất ra sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.
La Phất ló đầu từ sau hắn ra nhìn, vừa thấy rõ người kia thì sững lại – không ngờ lại là Liễu Vô Tính, vị thần y mà nàng từng cứu mạng.
Chẳng phải ông ta đang hôn mê nằm trên giường sao? Tỉnh dậy khi nào? Sao lại xuất hiện ở đây?
Dáng vẻ điên cuồng của ông giờ phút này, lại hoàn toàn trùng khớp với trạng thái sau khi tỉnh lại trong sách từng nhắc đến.
"Âm cổ... âm cổ..." Liễu Vô Tính vừa nắm chặt cánh tay Huyền Nhất vừa nước mắt đầm đìa, tay còn vuốt ve lồng ngực hắn.
La Phất: "......"
Bên kia bất chợt vang lên tiếng động, le lói ánh sáng đuốc – có lẽ là nhị ca nàng sai người đến tìm sau khi thấy nàng đi lâu vẫn chưa trở về.
Huyền Nhất liếc nàng một cái, lập tức rời đi.
Liễu Vô Tính còn định đuổi theo, nhưng đến góc áo cũng chẳng bắt được, cuối cùng chỉ có thể ngồi bệt xuống đất gào khóc như một đứa trẻ.
Khi La Phóng dẫn người đến nơi, đập vào mắt là một màn như vậy – muội muội hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi xổm bên cạnh lão đầu điên đang khóc rống.
Trở về thôn, La Phất vẫn chưa thôi suy nghĩ về hai chữ "Âm cổ" mà Liễu Vô Tính lặp đi lặp lại.
Một người đã mất trí nhớ, thế mà vẫn khắc sâu hai chữ đó, chứng tỏ chuyện này chắc hẳn để lại dấu ấn vô cùng sâu đậm trong đời ông ta.
Bản năng nàng mách bảo, chuyện này có liên quan mật thiết đến nàng, cần sớm làm sáng tỏ.
"Cửu, có thứ gì ăn vào có thể khiến người ta nói thật không?"
Ngày hôm sau, La Phất mang theo một hộp điểm tâm đến thăm Liễu Vô Tính.
Vừa vào sân đã thấy ông ta ngồi xổm trong góc, tay cầm một nhành cây chọc chọc gì đó xuống đất.
La Phất tiến lại gần nhìn kỹ, thấy ông đang lật một hòn đá, bên dưới là một đám giun đất đang ngọ nguậy.
Và ông ta... đang định đưa một con lên miệng.
Da đầu La Phất tê rần, vội vàng ngăn lại, kéo ông ngồi vào bàn.
"Lão tiên sinh, thứ kia không ăn được. Nếu đói thì ăn cái này nhé, toàn là điểm tâm mới ra lò, còn nóng hổi đấy."
Nàng bày mấy đĩa điểm tâm ra bàn, còn cầm khối kẹo sữa đậu phộng thơm ngọt đưa tới.
Ngửi thấy mùi thơm, Liễu Vô Tính gần như giật lấy, nhét đầy miệng không chút khách khí.
Đợi ông ta ăn gần xong, La Phất kín đáo ra hiệu cho Thạch Lựu – nàng lập tức đứng gác trước cổng sân, làm nhiệm vụ canh giữ.
Lúc ấy, bánh hoa sen trong hộp điểm tâm mà nàng trộn "phù nói thật" rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
La Phất bắt đầu hỏi: "Liễu thần y, âm cổ là gì?"
"Âm dương tạo hóa cổ, cổ chia ra làm âm và dương. Kẻ trúng âm cổ thì dung mạo, vận khí, sinh mệnh đều bị người trúng dương cổ đoạt mất. Đến ngày cổ trùng trưởng thành cũng chính là lúc người ấy thân xác này diệt vong."
La Phất không ngờ, câu hỏi đầu tiên lại khui ra một bí mật động trời đến vậy.
Nàng mất một lúc lâu mới tiêu hóa hết thông tin, trong đầu dần kết nối mọi thứ, hiểu ra âm cổ và dương cổ là thế nào.
Hôm qua, Liễu Vô Tính vừa thấy Huyền Nhất liền lặp đi lặp lại hai chữ "âm cổ", chẳng lẽ... trong cơ thể Huyền Nhất chính là âm cổ?
Mà kẻ trúng dương cổ—rõ ràng là Chiến Vương!
Là Chiến Vương đã cướp đi cuộc đời vốn thuộc về Huyền Nhất!
Ban đầu nàng chỉ nghĩ hai người lớn lên giống nhau, trên đời này người giống người không phải hiếm, chẳng có gì kỳ quái. Nhưng thì ra, tất cả đều là bàn tay con người tạo ra!
"Loại cổ này có cách nào lấy ra không? Là ai đã hạ vào người bọn họ? Chiến Vương... vốn là ai?"
La Phất liên tục đặt ra hàng loạt câu hỏi.
Từ lời đáp rời rạc của Liễu Vô Tính, nàng chắp vá ra được một sự thật bị chôn vùi nhiều năm trước.
Hơn hai mươi năm về trước, nhi tử mới sinh của Liễu Vô Tính mắc một chứng bệnh lạ, mọi phương thuốc đều vô dụng – đến cả ông, kẻ được xưng "thần y", cũng đành bất lực.
Nhìn hài tử ngày một yếu đi, vợ thì khóc đến ruột gan đứt từng khúc, cuối cùng ông không chịu nổi, đã động tà niệm.
Từ lâu, ông từng đọc được một loại tà thuật cổ trong sách – một phương pháp bảo mệnh kỳ dị: chuyển bệnh của mình sang thân người khác.
Muốn làm được điều đó, cần nuôi một cặp cổ trùng đặc biệt – Càn Khôn Âm Dương cổ. Dương cổ gieo vào người bệnh, âm cổ thì đặt vào một thân thể khoẻ mạnh.
Âm cổ sẽ truyền sinh mệnh lực từ người mang nó sang kẻ mang dương cổ, giúp người bệnh kéo dài mạng sống.
Liễu Vô Tính, không hổ là thần y, thật sự thành công. Con trai ông được cứu sống, đổi lại là sinh mạng của một người vô tội.
Tội lỗi giày vò ông, nhưng con người vốn ích kỷ. Nhìn nhi tử ngày một lớn lên mạnh khỏe, lương tâm ông cũng dần nguôi ngoai.
Cho đến một ngày, một toán hắc y nhân bất ngờ kéo đến.
Chúng bắt ông đi, giam vào nơi tăm tối không thấy ánh mặt trời, ép ông cải tiến Càn Khôn Âm Dương cổ—khiến nó không chỉ cướp đi sinh mệnh, mà cả thiên phú, dung mạo... đều có thể đoạt được.