• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc thành.

Phố Thọ Xuân, hẻm Quả Hồng, gia đình thứ ba trong ngõ.

La Phất từ bếp bưng ra một bát lớn canh thịt dê hầm cà rốt.

Nồi canh được hầm bằng ấm sành đặt trong lòng bếp, ban đầu nhóm lửa lớn xào rau rồi nấu nước, sau đó giữ lửa bằng than củi. Khi than chỉ còn ánh đỏ, nàng bỏ thêm cỏ khô, dăm gỗ nhỏ, để ngọn lửa âm ỉ cháy thật lâu, khói lửa lượn lờ, từ từ nấu ra hương vị đậm đà.

Khi nhấc nắp ấm, mùi thơm nồng nàn kèm theo luồng hơi nóng bốc thẳng lên, xông thẳng vào mặt khiến da mặt cũng thấy nóng.

"Đến nào, tiểu Táo, uống chén canh trước cho ấm người."

La Phất múc một bát, đặt trước mặt một thiếu niên gầy gò.

Nhìn thì chỉ chừng tám chín tuổi, nhưng thực ra đã hơn mười tuổi. Vì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cơ thể gầy yếu, da dẻ xanh xao vàng vọt.

Người đã giúp La Phất truyền tin cho La Phóng trước đó, chính là tiểu tử này.

Bên ngoài nó rất lanh lợi tinh quái, nhưng đứng trước mặt La Phất lại có chút lóng ngóng. Nó liếc nhìn nàng một cái thấy nàng mỉm cười, lúc này mới bưng bát canh lên húp lấy húp để.

— Thật sự là ngon quá trời!

Liễu Vô Tính xé một cái màn thầu lớn, vừa ăn vừa uống canh, đầy vẻ hài lòng: "Ngươi nói xem, ca ca ngươi có tìm được đến đây không đấy?"

La Phất rất tin tưởng nhị ca của mình: "Huynh ấy thông minh như vậy, sao lại không tìm ra chứ?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Một loạt tiếng đập cửa vang lên.

Tiểu Táo lập tức dựng thẳng tai, buông bát lao vút ra cửa: "Để ta xem."

Từ khe cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên là La Phóng đến, tiểu Táo vội vàng mở then cửa và đón hắn vào.

Nhìn thấy La Phất bình an ngồi đó, La Phóng lao tới ôm nàng một cái thật chặt: "Không sao là tốt rồi! Muội không biết đâu, nhận được tin của Thạch Lựu mà ta sốt ruột đến mức muốn mọc cánh bay tới ngay! Tiêu Phượng Thạch... tên đó, đúng là đồ khốn, chỉ quan tâm tới nhỉ tử mói có của mình. Nếu không phải ta đến tận nơi, hắn còn định giấu nhẹm luôn tin tức của muội!"

La Phất dịu giọng dỗ dành: "Được rồi, nhị ca, đâu phải ngày đầu tiên huynh biết hắn là người thế nào, giận vì kẻ như vậy thật chẳng đáng. Huynh ăn không? Không thì ngồi xuống ăn chút gì đi."

Cơm nước xong, mấy người ngồi vây quanh chậu than.

Tiểu Táo hiểu ý, biết họ có chuyện muốn bàn, liền tự giác tránh đi.

La Phất định dùng kẹp gắp than để làm lửa to lên một chút, nhưng đã bị La Phóng giành lấy.

Ngày trước ở nhà, Nùng Nùng từng khi nào phải làm mấy việc này? Đến cả than nàng dùng cũng là loại than ngân không có chút khói, thứ than bình thường đầy khói bụi như thế này, đừng mơ có thể đưa đến trước mặt nàng.

Nhưng hôm nay lại ngược đời, nàng – Chiến Vương phi – bị kẻ cắp bắt đi, vậy mà Tiêu Phượng Thạch chẳng những không lo lắng, lại còn quấn quýt bên La Y Nhân ở đằng kia, khanh khanh ta ta như chốn không người. Nùng Nùng vì thế nên chẳng dám lộ diện, chỉ có thể trằn trọc nhờ người gửi tin.

La Phóng càng nghĩ càng giận, chỉ hận không thể xông thẳng đến Chiến Vương phủ, đè Chiến Vương xuống đất mà nện cho một trận!

Nhưng khi nghe La Phất nói tiếp mấy câu sau đó, hắn suýt chút nữa thì bùng nổ.

"Muội nói gì? Tiêu Phượng Thạch thật ra không phải huyết mạch của bệ hạ, mà là có kẻ giả mạo?"

Đến lúc La Phất nhắc đến chuyện Tạo Hóa Âm Dương Cổ, hắn càng cảm thấy như đang nghe thiên thư, tam quan hoàn toàn bị chấn động.

La Phất kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của hắn giống như không tiêu hóa nổi, trong lòng nàng cũng cảm thấy cân bằng đôi chút – cuối cùng cũng không phải chỉ mình nàng bị chấn kinh.

Nhân lúc hắn còn đang ngơ ngẩn, La Phất lấy ra hai củ khoai lang đỏ, chôn vào chậu than. Đã lâu không được ăn khoai nướng, chỉ nghĩ đến hương thơm mềm ngọt ấy là nàng đã thèm nhỏ dãi.

Thấy quanh chậu than vẫn còn nhiều chỗ trống, La Phất tiện tay bày một vòng củ năng bên mép than hồng, để chậm rãi nướng.

Đống nguyên liệu này đều do Tiểu Táo mua về. La Phất không tiện ra ngoài, Liễu Vô Tính thì vùi đầu nghiên cứu giải dược, nên Tiểu Táo có thể nói là đã giúp họ một tay rất nhiều.

Sau khi La Phóng tiêu hóa xong mớ tin tức kia, hắn lại vào phòng liếc nhìn Huyền Nhất đang nằm bất động trên giường, sắc mặt nghiêm trọng bước ra ngoài: "Nùng Nùng, chuyện này không nhỏ. Ta phải lập tức trở về báo cho cha."

Hắn vừa nói xong đã định rời đi, La Phất vội vàng kéo tay hắn lại: "Nhị ca khoan đã, chuyện ta nhờ huynh tìm Long Huyết Quỳ lần trước, có tin tức gì chưa?"

Mặc dù lúc trước La Phóng đã tìm giúp, nhưng khi ấy La Phất không nói rõ mục đích, hắn cứ tưởng nàng chỉ hứng thú với mấy món kỳ hoa dị thảo. Hiện giờ biết thứ đó liên quan đến mạng sống của Huyền Nhất, hắn còn dám chậm trễ nữa sao?

"Vẫn chưa có, nhưng muội yên tâm, trong vòng một tháng, ta nhất định giao thứ đó tới tận tay muội."

Rời khỏi tiểu viện, La Phóng lập tức lên ngựa, phóng như bay về phủ Thừa tướng.

Vừa vào cửa đã hỏi quản gia: "Phụ thân ta đâu?"

"Lão gia đang luyện chữ trong thư phòng nhỏ."

La Phóng sải bước thẳng đến thư phòng, không buồn gõ cửa, đẩy cửa bước vào: "Cha, con có chuyện quan trọng cần nói."

Hai cha con ở trong thư phòng gần nửa buổi trưa, mãi đến giờ cơm chiều mới ra ngoài.

La Phóng vừa ra khỏi phòng, bữa cơm cũng không kịp ăn, liền vội vã rời đi. Lần này, hắn đi thẳng ra khỏi thành.

Trong tiểu viện, La Phất ngồi cạnh giường Huyền Nhất, tựa bên chậu than, vừa canh vừa xem thoại bản.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng than lách tách thi thoảng vang lên.

Có lẽ vì quá thoải mái, nàng dần lim dim, cuốn thoại bản trượt khỏi tay, suýt rơi vào chậu than. Một bàn tay nhanh như chớp vươn tới, kịp thời cứu lấy cuốn sách khỏi vận mệnh bị thiêu cháy.

La Phất cảm thấy có luồng khí lạnh áp sát, mở mắt nhìn lên, nhìn thấy một cô nương mặt tròn xinh xắn đứng đó – không phải Thạch Lựu thì còn ai?

Thì ra trước khi rời đi, La Phóng lo La Phất không có ai chăm sóc, liền dặn Thạch Lựu âm thầm tới giúp.

Chỉ vài ngày không gặp, nhưng khi gặp lại, chủ tớ hai người lại có cảm giác như đã cách biệt mấy đời.

Tán gẫu một hồi, La Phất cũng biết thêm không ít tình hình.

"Nhị ca đã ra khỏi thành?"

"Vâng, vương phi. Trước khi đi, nhị công tử đặc biệt dặn nô tỳ chuyển lời cho người – bảo người đừng lo, ngài ấy nhất định sẽ nhanh chóng mang thứ người muốn trở về, tuyệt đối không để tên khốn Chiến Vương kia chiếm vị trí của người khác mà nhảy nhót lung tung."

Nghe xong, La Phất không nhịn được bật cười—đúng là giọng điệu nguyên gốc của La Phóng.

Nhưng nụ cười chưa kịp lan hết môi, lòng nàng lại âm ỉ lo lắng. Long huyết quỳ, đâu phải thứ dễ tìm. Thời gian còn chưa đầy một tháng, thật sự có thể tìm được sao?

Dù gì nàng và Huyền Nhất cũng không phải vai chính của thế giới này, ánh hào quang luôn chiếu rọi lên Chiến Vương và La Y Nhân mới đúng. Hai người đó được số mệnh che chở, đâu dễ dàng bị vấp ngã?

Ngày nối ngày trôi qua, nhìn Huyền Nhất gầy rộc, sắc mặt càng lúc càng kém, trong lòng La Phất dâng đầy hụt hẫng. Bao lần nàng dùng mỹ thực đổi từ hệ thống để tẩm bổ cho hắn, nhưng ăn vào rồi cũng chẳng thấy khá lên là bao.

"Số mệnh của hắn đã tận. Cho dù có đổ thêm bao nhiêu thuốc bổ cũng không đổi được kết cục." – Hệ thống lạnh lùng nói.

La Phất chỉ biết thở dài, kiên nhẫn xoa bóp thân thể gầy gò kia.

Nói cho cùng, Huyền Nhất đúng là quá xui xẻo. Rõ ràng là hậu duệ quý tộc, vậy mà từ nhỏ bị hạ cổ, mất hết tất cả, bị biến thành một thế thân rẻ rúng, sống không bằng chết.

"Chỉ còn ba ngày nữa... nếu nhị ca vẫn chưa trở lại thì..."

Lời còn chưa dứt, một cơn gió lạnh đã theo cửa thốc vào. Một giọng nói hưng phấn vang lên: "Nùng Nùng, tìm được rồi!"

La Phóng hiện ra ở cửa, giơ cao một bọc vải nhỏ kín mít, tay còn chống vào khung cửa thở hồng hộc.

Cả người hắn phủ đầy phong trần: giày lấm bùn, ướt sũng vì tuyết, mày dính sương giá, sắc mặt tái nhợt vì lạnh và mệt. Nhìn cũng biết chuyến đi này hắn đã chịu không ít khổ.

La Phất vội vàng khoác áo dày cho hắn: "Thạch Lựu, mau chuẩn bị nước ấm!"

Liễu Vô Tính nghe tiếng động cũng vội chạy đến, vừa nhìn thấy cái bọc trong tay La Phóng thì lập tức bị thu hút. Ông mở từng lớp vải ra, bên trong là một cành cây nhỏ, rễ đỏ rực như máu, hình dáng mơ hồ như san hô.

"Tiên sinh, đây là Long huyết quỳ?"

"Không sai! Chính là Long huyết quỳ!" – đôi mắt Liễu Vô Tính sáng rực, không chào lấy một tiếng đã ôm lấy thuốc, hăng hái chạy về dược phòng phối chế giải dược.

La Phất và La Phóng nhìn nhau, cùng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Sau khi được tắm nước ấm, thay y phục sạch sẽ, lại ăn một bữa cơm nóng sốt, La Phóng cuối cùng cũng hồi lại sức.

"Nhị ca, giờ cũng khuya rồi, mau nghỉ ngơi một giấc, dưỡng thần một chút. Ngày kia... chúng ta còn một trận chiến ác liệt phải đánh đấy."

Ngày kia, chính là ngày trăng tròn đầy tháng của trưởng tử Chiến Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK