• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả có lời muốn nói: Gần đây có tiểu tiên nữ bảo ta viết giả quá, nên muốn giải thích một chút. Áng văn này số mệnh lắm trắc trở, từng trải qua một đợt chỉnh sửa quy mô lớn. Mà đã sửa thì chắc chắn sẽ giữ lại một phần nội dung cũ—có tiểu tiên nữ từng đọc qua rồi, nên cảm thấy lặp.

Chương này phía trước vẫn còn chút đoạn cũ, nhưng phần sau thì hoàn toàn mới. Nếu đã đọc rồi thì cứ bỏ qua, từ chương sau trở đi sẽ là nội dung mới toàn bộ.

Làm các tiểu tiên nữ thấy rối, thật lòng xin lỗi, cúi người nhận lỗi ==

===Bên trên là lời tác giả không phải của editor nhé===

***

Khi đoàn xe phủ Chiến Vương đến cổng thành hội tụ với quân chủ lực, hoàng đế còn chưa lên tiếng, Triệu vương đã cười lạnh mở miệng trước: "Thất đệ sao tới muộn thế? Làm phụ hoàng phải chờ lâu thật đấy."

La Phất tai thính, nghe lọt từng chữ, trong lòng không khỏi hả hê. Nhưng nàng chưa kịp vui trọn vẹn, Chiến Vương đã quay đầu ném nồi cho nàng.

Chỉ nghe hắn thản nhiên nói: "Lúc ra cửa, vương phi thân thể không khoẻ nên trì hoãn chút thời gian. Mong phụ hoàng thứ lỗi."

Tiểu thư tướng phủ La gia thuở bé thân thể yếu nhược vốn là chuyện nổi danh khắp kinh thành, hoàng đế cũng từng nghe qua. Nghe Chiến Vương giải thích như vậy cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn hắn phải chăm sóc nàng cho tốt rồi không truy cứu thêm.

La Phất trong xe tức đến mức mắng thầm hắn một trận máu chó phun đầu.

Không khoẻ? Ngươi mới không khoẻ!
Đồ khốn nạn!

Nàng tức giận cắn mạnh một miếng điểm tâm, uống thêm ngụm trà nóng, lồng ngực vẫn nghẹn một cục tức không tiêu nổi.

A Vi và Thạch Lựu thấy chủ tử tức giận mà không hiểu vì sao, chỉ biết lấy mấy món đồ chơi nhỏ ra chọc nàng vui, còn nói mấy câu trêu chọc cho nàng bật cười.

Nhìn hai nha đầu hết dạ lấy lòng, La Phất dù có tức thế nào cũng không phát ra được nữa. Nhưng trong bụng vẫn nghiến răng ghi sổ Chiến Vương thêm một khoản.

Tên kia tốt nhất đừng có rơi vào tay nàng—nếu không, nàng chơi chết hắn cho mà xem!

Tới Bạch Tước Nguyên, thị vệ cùng cung nữ lập tức bận rộn hẳn lên—dựng trại, tuần tra, chôn nồi nấu cơm—khiến vùng bình nguyên vốn yên tĩnh phút chốc náo nhiệt, tràn ngập khói lửa nhân gian.

Suốt một đêm tu chỉnh, ngày hôm sau buổi săn chính thức bắt đầu.

Hoàng đế thân mặc săn phục, thần thái phấn chấn, khí thế oai hùng. Dù đã gần năm mươi tuổi nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, thân thể vẫn rắn rỏi, ánh mắt sáng quắc. Lại thêm khí thế đế vương trên người, nhìn qua chẳng khác nào một soái đại thúc hấp dẫn.

Giữa sân, không ít tiểu thư phu nhân đều không khỏi len lén đưa mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Ngoài hoàng đế, Chiến Vương, Triệu Vương, La Phóng cùng các công tử quý tộc cũng đều một thân uy vũ, người nào người nấy dáng dấp hiên ngang, mỗi người một vẻ. Nhất là khi bọn họ cưỡi trên những con đại mã cao lớn, thần thái mười phần, đứng một chỗ thôi cũng đủ khiến người ta phải ngoái nhìn.

La Phất đưa mắt lần lượt thưởng thức một vòng, tận hưởng một bữa tiệc thịnh soạn cho đôi mắt của mình.

Hoàng đế đứng trên đài cao dựng tạm, theo lệ tuyên bố lời phát động trước khi hội săn bắt đầu. Một tràng tuyên ngôn khí thế hào hùng khiến các lang quân phía dưới nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức vung đao xông thẳng vào rừng.

Cuối cùng, hoàng đế giơ cao thanh trường đao trong tay, giọng vang dội: "Đây là Diệu Nhật Kim đao do các đời hoàng đế truyền lại. Hôm nay ai có thể giành được hạng nhất, trẫm sẽ ban đao này cho người đó!"

Oanh!

Một câu khiến toàn trường như được tưới thêm dầu vào lửa, khí thế lại bùng lên dữ dội. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía thanh kim đao, nóng rực như lửa.

Đến khi tiếng kèn săn vang lên, hoàng đế hạ lệnh một tiếng, đoàn người đã sớm sục sôi khí thế lập tức thúc ngựa lao vút vào rừng như tên bắn.

Cảnh tượng ấy khiến các quý nữ khuê phòng không khỏi xuân tâm xao động, ánh mắt long lanh bám theo từng bóng người dần khuất sau rặng cây, mãi chẳng muốn rời đi.

La Phất lại tắc tắc vài tiếng, mấy tiểu thịt tươi đều đã lao vèo vào rừng, chẳng còn ai để ngắm. Mà cái gọi là săn thú, với nàng—một nữ vương tang thi—cũng chẳng khác gì trò đùa, thật sự chẳng gợi nổi chút hứng thú nào.

Lúc này, điều nàng quan tâm nhất là: làm sao kéo thù hận, giúp hệ thống tệ hại này thăng cấp.

Muốn lên cấp 3 cần 10.000 điểm thù hận, hiện tại nàng còn thiếu một ít. Nhưng cũng không nhiều lắm, cố thêm chút nữa là đủ. Có điều Chiến Vương đã xông vào rừng mất rồi, muốn kéo thù hận mà chẳng thấy người đâu, thôi thì nhân lúc này tranh thủ hưởng thụ một chút.

Phong cảnh Bạch Tước Nguyên quả thật không tồi. Không khí trong lành mang theo hương ngọt dịu, hít một hơi sâu cũng có cảm giác như sắp thành tiên đến nơi.

Nàng bước chậm rãi, vừa đi vừa thưởng cảnh, A Vi và Thạch Lựu theo sát phía sau.

Trong bụi cỏ phía trước bỗng thấp thoáng một bóng xám lướt qua. Mắt La Phất sáng lên, lập tức nhận ra là một con thỏ. Trong đầu nàng tức khắc hiện lên loạt hình ảnh thịt thỏ nướng, thịt thỏ kho tàu, thỏ hầm thuốc bắc—đủ các kiểu ăn thịt thỏ.

Tâm động thì tay cũng không chậm, nàng tháo cung bên hông xuống, cài tên, kéo dây, "vút" một tiếng, mũi tên xé gió bay ra, găm trúng chân con thỏ, đóng chặt nó xuống đất.

Thấy nàng ra tay chuẩn xác, Thạch Lựu đứng sau ánh mắt như sáng thêm vài phần.

Không ngờ vương phi ngoài tài ăn uống, còn giấu một tay bắn cung lợi hại như vậy!

La Phất bước tới nhấc con thỏ lên. Mũi tên vừa rồi chỉ ghim vào chân, chưa lấy mạng, nên lúc này nó vẫn giãy dụa hai cái chân mập ú, vùng vẫy trong vô vọng.

Nàng vuốt nhẹ lớp lông mềm xù trên thân nó, xúc cảm dưới tay khiến nàng có chút không nỡ. Nhưng tiếc là—cảm xúc có dâng lên thế nào cũng không lay chuyển nổi quyết tâm ăn thịt của nàng.

"Yên tâm đi," nàng nhỏ giọng nói với con thỏ, "lúc ăn ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ lỡ lượng mỡ béo mà ngươi đã tích lũy được bằng cách nước sạch và cỏ tươi. Ngươi sẽ chết một cách xứng đáng."

A Vi ban đầu còn thấy tội, nghe vậy liền bật cười khúc khích.

Ba người vừa đi vừa dừng, lại lục tục săn thêm được mấy món hoang dã nữa—

La Phất vỗ tay phủi phủi: "Tự mình động thủ, cơm no áo ấm. Hôm nay để các ngươi nếm thử tay nghề của ta."

A Vi và Thạch Lựu liếc nhau, đều có chút kinh ngạc—vương phi xưa nay chỉ biết ăn, từ khi nào biết xuống bếp?

La Phất vừa liếc đã hiểu bọn họ đang nghĩ gì, mỗi người thưởng ngay một cái hạt dẻ vào đầu: "Chờ mà xem."

Trên đường trở về doanh trại, ánh mắt nàng thoáng quét qua liền phát hiện một bóng người đang lén lút nấp sau bụi cây, cực kỳ cảnh giác nhìn quanh.

Nhìn kỹ—không phải là La Y Nhân hay sao?

Mắt nàng nheo lại, khẽ ra hiệu cho Thạch Lựu.

La Y Nhân vẫn đang dáo dác tìm kiếm bóng dáng Chiến Vương, bất thình lình bị người kéo từ sau bụi cây lên, chân không chạm đất, hoảng hốt hét lên: "A, ngươi làm gì đó! Mau thả ta xuống..."

Đến khi nhìn thấy người đối diện là La Phất, nàng ta lập tức như bị bóp cổ, nói không nên lời.

La Phất làm bộ không quen biết, đánh giá nàng ta từ đầu đến chân, hỏi một câu đầy nghi hoặc: "Ngươi là người trong phủ nhà ai? Trốn trốn tránh tránh ở đây làm gì?"

La Y Nhân nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng—thì ra nàng ấy không nhận ra mình.

"Ta... nô tỳ là người trong cung."

"Là người trong cung?" La Phất nhướng mày, ánh mắt hoài nghi, "Không ngờ cung nữ bây giờ cũng có thể vừa đen vừa béo thế kia à?"

La Y Nhân vừa nghe, lỗ mũi cũng muốn bốc khói.

Nàng ta rõ ràng chỉ vì trà trộn vào khu săn bắn nên mới ăn mặc giản dị một chút, bôi làn da cho sẫm đi một chút, ai ngờ lại bị mắng là vừa đen vừa béo?

"Đinh! Chúc mừng, ký chủ đạt được giá trị thù hận từ nữ chủ: +800."

La Phất nghe âm thanh hệ thống mà lòng khoan khoái. Nàng vừa mới đang lo không có ai để kéo thù hận, thì nữ chủ liền tự dâng tới cửa, còn rộng rãi dâng luôn một khoản điểm lớn.

Nếu nàng không biết tận dụng cơ hội trước mắt, chẳng phải quá có lỗi với công sức "nữ chủ đại giá quang lâm" này sao?

"Bên cạnh ta đang thiếu một người làm việc vặt, mấy ngày tới ngươi cứ theo ta đi," La Phất cười như gió xuân, nói ra một câu khiến người ta tức giận run người. "Nhìn vóc dáng ngươi rắn chắc như vậy, chắc hẳn đã làm rất nhiều việc nặng nhọc đúng không? Từ nay chặt củi, nhóm lửa, tất cả giao cho ngươi. Làm tốt, đợi săn bắn lần này kết thúc, ta sẽ đến trước mặt bệ hạ cầu xin ân điển, đưa ngươi về thẳng vương phủ."

Vừa nói nàng vừa vỗ vỗ bờ vai La Y Nhân, vẻ mặt chân thành tha thiết như thật sự coi nàng ta là bảo vật.

La Y Nhân: "..."

Rắn chắc? Bổ củi? Nhóm lửa?
Có tin là ta chỉ dùng một ngụm nước bọt cũng có thể phun chết ngươi không!?

Khinh người quá đáng! Chết tiệt!....

Nàng ta còn chưa kịp mở miệng phản bác, trong lòng đã bị nhét một con thỏ, hai con gà, ba con cá. Con cá còn sống nhăn, nàng ta luống cuống tay chân chưa kịp giữ, đuôi cá lập tức "bốp" một cái quất thẳng lên mặt.

Đây chẳng phải là... vả sống mặt đó sao?!

"Đinh! Chúc mừng ký chủ đạt được giá trị thù hận từ nữ chủ: +999."

La Phất nhịn cười, quay đầu lại hất cằm: "Còn ngây ra đó làm gì? Mau theo cho kịp, ta còn chờ về nướng thịt đấy."

La Y Nhân cắn răng, cuối cùng vẫn nuốt cục tức vào lòng, lặng lẽ theo sau.

Nếu lúc này gây chuyện, lỡ không cẩn thận bại lộ thân phận, ai biết được La Phất—nữ nhân độc ác này—sẽ giở trò gì.

Trước tiên cứ nhịn, chờ vừa gặp được Vương gia, nàng nhất định phải cáo trạng!

Để cho Vương gia biết, nàng rốt cuộc đã bị La Phất ngược đãi đến mức nào!

Vừa trở về doanh trướng, La Phất lập tức sai La Y Nhân đi xử lý đống con mồi vừa săn được.

La Y Nhân nhìn con thỏ mập mạp trong tay, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết phải xuống tay từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Thạch Lựu bước lên thay nàng ta xử lý.

Nhìn nàng ấy thoăn thoắt lột da, rửa sạch, moi nội tạng như đã quá quen tay, La Y Nhân chỉ cảm thấy dạ dày lộn tùng phèo, vội vàng chạy ra dưới tán cây gần đó nôn khan một trận dài.

Quay về lại chạm đúng ánh mắt nghi ngờ của Thạch Lựu, nàng ta lập tức rùng mình, ấp úng giải thích: "Ta... ta từ nhỏ đã không chịu nổi mùi máu tươi, vừa ngửi thấy liền buồn nôn... ngươi đừng hiểu lầm nha..."

Thạch Lựu nhún vai, không nói gì, cũng không quá để tâm.

Con mồi xử lý xong, bên này La Phất đã chuẩn bị xong vỉ nướng, các loại nước chấm cũng bày đầy một bàn bên cạnh.

Thạch Lựu đem thịt thỏ và gà rừng ướp sơ qua, sau đó bắt đầu cho lên kệ nướng.

Lửa liế.m qua lớp da thịt, vang lên tiếng "xì xì" dễ chịu. Từng lớp dầu mỡ từ thịt rỉ ra, ánh lên sắc vàng óng ánh, mùi thơm đậm đà tỏa ra khiến người ta nuốt nước miếng không ngừng.

Thạch Lựu thong thả rưới thêm nước chấm lên con thỏ, trong chốc lát hương thơm càng thêm nồng nàn.

La Phất không nhịn được hỏi: "Thạch Lựu, chắc gần chín rồi chứ?"

"Nương nương, còn chưa đâu ạ, đợi thêm một chút nữa. Nếu ngài đói quá, có thể ăn chút điểm tâm lót dạ trước."

Đành chịu vậy thôi.

Mới ngửi mùi thịt nướng mà La Phất đã quét sạch cả một mâm điểm tâm xuống bụng.

Nhưng cái bụng vẫn không chịu yên.

"Ku ku ku..."

Một tràng âm thanh đáng ngờ vang lên.

La Phất cùng hai người bên cạnh đồng loạt quay đầu nhìn, La Y Nhân giật mình, theo bản năng đưa tay ôm bụng.

Nàng ta cũng rất đói, chẳng qua ngay cả điểm tâm còn chưa được ăn một miếng. Nghĩ tới đây, trong lòng lại dâng lên một trận oán khí với La Phất.

"Nương nương, thịt nướng xong rồi!" Thạch Lựu đem mẻ thịt đầu tiên đưa qua.

La Phất nhận lấy, xé một cái đùi thỏ đưa cho A Vi, lại để dành một con nguyên vẹn cho Thạch Lựu, phần còn lại thì nàng trực tiếp nâng lên cắn lấy cắn để.

Một miếng lớn cắn xuống, thịt thỏ da giòn, thịt mềm thơm lừng, phối với chút rượu trái cây thanh ngọt có hậu vị chua nhẹ—sảng khoái không thể tả nổi!

La Y Nhân nhìn nàng ăn đến mê say, nuốt nước miếng cái ực.

"Vương... vương phi, của ta đâu?"

Ta cũng đói đến hoa mắt rồi có được không? Dựa vào đâu chỉ mình ta không có phần?

La Phất hơi khựng lại, quay đầu nhìn nàng ta, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc: "Ngươi đói thì tự mình nướng đi. Chẳng lẽ còn muốn Thạch Lựu nướng xong dâng tận tay? Ngươi nghĩ đẹp thật đấy."

"Đinh! Chúc mừng ký chủ đạt được giá trị thù hận từ nữ chủ: +999."

Ta nhịn! La Y Nhân cắn răng nuốt giận, uất ức bước tới, cầm lấy một con cá xiên lên bắt đầu nướng.

Thật ra cũng không có gì khó, chỉ cần xoay đều là được... Nhưng chẳng bao lâu sau, con cá trong tay nàng ta đã cháy khét lẹt.

Thành phẩm cuối cùng là một con cá đen nhẻm như than, trông thôi đã thấy thử thách thần kinh. Không biết ăn vào có trúng độc không nữa.

Nhưng bụng đói đến mức không chịu nổi, nàng ta đành nhắm mắt cắn một miếng.

"Phì phì phì!" Mặn chát, khét lẹt, còn có mùi gì đó quái lạ!

La Phất giơ giơ chiếc đùi gà nướng mật ong bóng bẩy thơm lừng trong tay, cười khẩy: "Tiểu hắc cô nương, có muốn ăn đùi gà không?"

La Y Nhân cảm thấy khó chịu vì cái cách xưng hô kia, nhưng vừa trông thấy chiếc đùi gà mỡ màng, da bóng ánh lên—tức khắc quên sạch mọi thù hận sau đầu.

Mắt nàng ta sáng rực: "Muốn!"

"Muốn cũng vô dụng, cái này là của ta!"

La Phất hả hê cắn một miếng to, thành công khiến La Y Nhân tức đến mức suýt thì ngã ngửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK