Chương 11: Kém cỏi
Dịch: Athox
------------
Đêm khuya.
Vài người áo tím lao nhanh trong rừng núi.
“Phó môn chủ. Còn đi tiếp thì các huynh đệ không chịu nổi mất.” Một người áo tím cố gắng đuổi theo người cầm đầu, hạ giọng nói.
Người áo tím cầm đầu dừng bước, lúc này mọi người phía sau mới dừng chân: “Thế thì nghỉ tạm ở đây một lát.”
“Là do bọn thuộc hạ làm chậm chân.” Người áo tím vừa nói câu vừa rồi lau mồ hôi trên trán.
“Không sao.” Giọng nói của người cầm đầu mang vẻ âm nhu, nói xong lại nghiêng đầu sang: “Ồ? Thú vị.” Lời còn chưa dứt, thân hình hắn đã lóe lên, biến mất tại chỗ, tiếp đó thân hình của hắn đã xuất hiện bên một hồ nước.
Giờ đang là ngày xuân ấm áp, trong mùa hoa nở, nhưng toàn bộ mặt hồ bị đóng băng, dưới hồ còn có thể thấy loáng thoáng một bóng người nấp bên dưới.
Người áo tím đặt chân bước lên mặt băng, chậm rãi đi tới giữa hồ. Hắn cúi người nhìn bóng người bên dưới, khẽ lắc đầu: “Chậc chậc chậc chậc, chẳng phải phó minh chủ Thiên Sinh minh Ngọc Thiên Hàn đại nhân đây ư? Sao lại trọng thương thế này?”
“Tử Cửu Thiều.” Giọng nói của Ngọc Thiên Hàn vang lên dưới mặt băng: “Không ngờ lại là ngươi.”
“Người phải kinh ngạc là ta mới đúng chứ, từ bao giờ mà Thiên Sinh minh cũng tham gia tranh đấu giữa các hoàng tử vậy? Hay là ngươi lén lút trốn khỏi Cửu Thiên Hà? Rốt cuộc Mộc Vương điện hạ cho ngươi lợi ích gì? Giúp ngươi leo lên chức minh chủ? Ha ha ha ha.” Tử Cửu Thiều giơ tay gõ nhẹ lên mặt băng.
“Ngươi định làm gì?” Ngọc Thiên Hàn trầm giọng nói.
“Ngươi nói xem, nếu ta xuất chưởng đập nát nơi này, chuyện gì sẽ xảy ra?” Tử Cửu Thiều nói đầy ẩn ý.
“Ta sẽ chết.” Ngọc Thiên Hàn lại trả lời rất thẳng thắn dứt khoát.
Tử Cửu Thiều cười: “Kết quả không tệ.”
“Nhưng trước khi chết ta sẽ tán công, dốc hết tu vi thi triển một kiếm với ngươi. Nghe nói ngươi là thuấn thuật sư đệ nhất trong Vạn Pháp môn, ngươi cảm thấy mình có tránh được hay không?” Ngọc Thiên Hàn lạnh lùng nói.
“Chỉ một kiếm thôi, ta nghĩ mình làm được.” Tử Cửu Thiều cười lạnh lùng, ngưng tụ chân khí trong tay.
Toàn bộ mặt băng trên hồ bắt đầu rung chuyển.
“Nhưng chúng ta là đồng minh cùng phe mà, sao ta lại làm vậy kia chứ?” Tử Cửu Thiều đứng dậy, khoanh hai tay trong áo, chậm rãi đi tới bên bờ kia: “Nói đi, ai làm ngươi bị thương. Trọng thương như vậy, chẳng lẽ Cố Mục Lễ đích thân ra tay?”
“Ta không biết, ta không thấy người xuất kiếm. Lúc đó ta vừa bị Võ Kiếm Chân Thân của Hà Ảnh kiếm đả thương, lại không biết phía trước còn có cao thủ nên mới bị đánh lén.” Ngọc Thiên Hàn trả lời.
“Thua cuộc rồi còn lấy cớ.” Tử Cửu Thiều điểm mũi chân, thân hình lập tức biến mất.
Trên vách núi Cửu Long.
Quân Cửu ngồi một mình bên vách, nhìn xuống dưới chân núi, khóe môi mang nụ cười nhẹ nhàng.
Từ khi Hải Thanh Mạc bái sư tới giờ đã là mười ngày.
Sau khi bái sư xong, Quân Cửu đưa cho Hải Thanh Mạc một quyển <<Quân Kiến Cảm Ứng kinh>>, là tâm pháp tu luyện niệm lực độc môn của Quân Kiến sơn, lại để thêm một quyển bí tịch <<Huyền Cửu kiếm pháp>>, nghe nói là hắn tự tìm hiểu được. Lúc hắn đưa có vẻ rất tùy ý, thậm chí khiến người ta cảm thấy có lẽ hai quyển bí tịch này mua giá mấy đồng ở chỗ người bán hàng rong dưới chân núi, đổi cái vỏ ngoài rồi đem ra lừa gạt.
Nhưng Hồng Niệm lại biết hai quyển bí tịch này đại biểu cho điều gì, một quyển là tâm pháp vô thượng mà người tu hành trông ngóng ao ước, một quyển là tâm huyết tu luyện từ xưa tới nay của Quân Cửu; một là bí tịch tốt nhất của Quân Kiến sơn, một là bí tịch tốt nhất của Quân Cửu. Sau khi đưa hai thứ này xong, Quân Cửu bỏ đi, để lại mỗi câu nói bảo hắn tự tìm hiểu, nếu không hiểu được thì nhờ Hồng Niệm dạy. Như vậy cũng là ngầm chấp nhận cho Hồng Niệm đọc hai quyển bí tịch này.
“Ngươi nói xem, có phải hắn vốn không ôm hy vọng gì về ta, cho nên giả bộ nhận ta vào môn phái, thật ra là truyền tiên pháp cho ngươi, để sau này ngươi thay hắn tới đánh nhau với thiếu chủ Thiên Khư các gì đó?” Hải Thanh Mạc vung thanh trường kiếm theo hình vẽ trên <<Huyền Cửu kiếm pháp>>, cũng có khí thế hơn trước kia đôi chút.
Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Xưa nay Quân Cửu làm việc rất kỳ quái, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.”
Hải Thanh Mạc vung thanh trường kiếm trong tay về phía Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, cô thấy ta tu luyện kiếm pháp này ra ao?”
“Ngươi nên tu luyện niệm lực trước. Sự ảo diệu của kiếm pháp phải có niệm lực làm cơ sở.” Hồng Niệm nhướn mày, trường kiếm của Hải Thanh Mạc đã bay tới trước mặt hắn, ngừng lại cách một tấc. “Thiếu chủ.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Thiếu chủ. Ta vốn phải gọi ngươi như vậy.” Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Tuy ngươi không giống trong tưởng tượng của ta.’
“Cô tưởng tượng về ta ra sao?” Hải Thanh Mạc thu kiếm, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Phụ thân ngươi là một người cường đại bá đạo, bất cứ ai đứng trước mặt ông ấy cũng có cảm giác khí thế trên người bị ông ấy ép xuống nửa phần.” Hồng Niệm nói.
Hải Thanh Mạc bĩu môi: “Phụ thân ta tên Hải Ly, thú vui lớn nhất là chọi dế.”
Hồng Niệm khẽ nhíu mày, không tiếp tục đề tài này.
Hải Thanh Mạc đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi: “Đúng rồi, vì sao Quân Cửu sư huynh đưa ta vào Quân Kiến sơn mà không trực tiếp nhận ta làm đồ đệ mà lại thay sư phụ nhận đồ đệ.”
“Vì ta còn chưa chính thức kế thừa chức vị chưởng môn. Theo tổ huấn của Quân Kiến sơn, chỉ có chưởng môn mới có tư cách nhận đồ đệ.” Quân Cửu xuất hiện sau lưng bọn họ từ lúc nào chẳng hay.
Hải Thanh Mạc tò mò nhìn Quân Cửu: “Thế sao sư huynh không kế thừa chức vị chưởng môn? Chẳng phải trước khi ta tới trong môn phái chỉ có một mình sư huynh à?”
“Vì ta còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Không nhắc tới chuyện này nữa, để ta xem thử thành quả tu luyện trong mười ngày nay của hai người các ngươi nào.” Quân Cửu nói xong lập tức giơ một ngón tay với Hồng Niệm, một luồng kiếm khí bắn thẳng tới mi tâm Hồng Niệm.
Hồng Niệm vung trực tiếp, trực tiếp đánh bay luồng kiếm khí kia, tiếp đó trường kiếm chỉ lên trời, một ánh kiếm trực tiếp hóa thành chín, đâm thẳng về phía Quân Cửu.
“Ồ, lợi hại y hệt trong tranh.” Hải Thanh Mạc kinh ngạc trầm trồ.
“Không tệ, chỉ thiếu một cơ hội thôi là ngươi có thể lên tới Huyền Tâm cảnh.” Quân Cửu vung tay áo bên phải, thu toàn bộ chín ánh kiếm, tiếu đó tùy ý giơ một ngón tay bên trái nhắm thẳng vào Hải Thanh Mạc, chín ánh kiếm bắn ra, mãi tới lúc cách Hải Thanh Mạc một tấc mới tiêu tán.
Còn Hải Thanh Mạc chỉ cầm kiếm ngây ra tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Ngươi luyện thế nào rồi?” Quân Cửu nhíu mày.
Hải Thanh Mạc nhìn sang Hồng Niệm.
“Mấy ngày nay thiếu chủ vẫn tập luyện cùng ta, ngoài lúc ăn cơm với lúc ngủ ra, còn lại chưa bao giờ lười biếng.” Hồng Niệm bất đắc dĩ trả lời.
“Hậu nhân của Thánh nữ?” Quân Cửu lại hỏi.
“Con trai của quân vương.” Hồng Niệm nói tiếp.
“Chẳng lẽ không có chút xíu tư chất tu đạo nào à?” Quân Cửu vuốt cằm, quan sát tỉ mỉ Hải Thanh Mạc: “Không ngưng tụ được chút niệm lực nào sao?”
Hải Thanh Mạc cười ngượng ngùng: “Có phải nên trục xuất sư môn không? Hồng Niệm cô nương, giờ chúng ta xuất phát tới Chính Khí minh nhé?”
“Chắc còn có nguyên nhân khác.” Quân Cửu lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, đổ ra một viên đan dược: “Nuốt nó đi.”
“Đây là!” Hồng Niệm cả kinh: “Nộ Thần đan!”
“Đúng là Nộ Thần đan, cho dù là phàm nhân hoàn toàn không có tư chất tu đạo, dùng viên Nộ Thần đan này cũng có thể lập tức trở thành người tu đạo. Nếu vốn là người tu đạo, sử dụng đan dược này có thể khiến công lực tăng tiến nhiều, đặc biệt là người tu hành đang bồi hồi trước thềm cảnh giới, chỉ cần dùng nó là lập tức phá cảnh.” Quân Cửu nhìn viên thuốc, giọng nói mang ý mê hoặc: “Đưa tới thế gian, có người đồng ý dùng vài tòa thành trì đổi lại. Ta cũng có thể đưa nó cho ngươi...”
Hồng Niệm lập tức đoạt lấy viên thuốc trên tay Quân Cửu.
“Ơ?” Quân Cửu khẽ mỉm cười.
“Thiếu chủ, mau dùng đi!” Hồng Niệm quay sang đưa cho Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc lại do dự: “Ta sợ sẽ lãng phí...”
“Cho dù là một con heo ăn Nộ Thần đan vào, thịt của nó cũng có thể dùng để tăng cường tu vi. Nộ Thần đan, không có chuyện lãng phí.” Hồng Niệm cổ vũ.
“Cái này so với...” Hải Thanh Mạc cầm Nộ Thần đan lên.
“Vĩnh Vương điện hạ sẽ rất cảm tạ.” Hồng Niệm quay sang nói với Quân Cửu.
Quân Cửu nhún vai, mỉm cười nhã nhặn: “Vậy xin đa tạ.”
Cuối cùng Hải Thanh Mạc cũng nuốt viên Nộ Thần đan trong tay vào, lại dựa theo ghi chép trong <<Quân Kiếm Cảm Ứng kinh>>, thử tìm kiếm niệm lực trong nội hải của mình, nhưng vẫn như những lần trước, gã chỉ cảm thấy nơi đó trống rỗng, hoàn toàn không có chút rung động. Gã mở mắt nhìn Quân Cửu: “Có phải thuốc này cần một thời gian mới có hiệu lực không?”
Quân Cửu nhìn Hồng Niệm, Hồng Niệm nhìn Quân Cửu.
“Chắc chắn có chỗ nào không đúng, chắc chắn có chỗ nào không đúng.” Quân Cửu đi một vòng quanh Hải Thanh Mạc, cuối cùng mới ngừng bước, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối cùng nói: “Có lẽ lúc tử chiến mới thấy được đáp án.” Hắn đặt tay lên vay Hải Thanh Mạc.
Hồng Niệm nhận ra không ổn, vội vàng nói: “Đợi đã!”
“Đi chút rồi về ngay.” Quân Cửu dẫn theo Hải Thanh Mạc tung người lướt đi.