Chương 44: Kim Ô
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc đang định bước qua, lại thấy một công tử nhẹ nhàng phong độ ngồi trên một chiếc ghế dài. Vị công tử kia mặc bộ áo trắng, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ trắng trẻo như thư sinh, nhưng Hải Thanh Mạc có chút kiến thức chỉ nhìn một cái lập tức nhận ra người này là nữ mặc đồ nam. Cô gái này phe phẩy cây quạt trắng nói: “Nhập Cảnh Vấn Cấm, dễ hỏi vậy sao?”
Tiểu nhị ục ịch cũng sửng sốt, quay đầu lại nhìn qua rồi giơ tay chạm về phía trước: “Không thể nào, cao thủ lợi hại đến đâu đi nữa cũng không thể lẳng lặng đi vào như vậy được. Trận pháp có vấn đề à?” Nói xong hắn giơ tay kéo nhẹ, lá chắn vô hình như lung lay một chút.
Sau đó chỉ thấy thư sinh trắng trẻo trong phòng biến mất, lại có một thư sinh giống hệt như vậy lao từ ngoài vào. Tiểu nhị ục ịch cả kinh, vội vàng khởi động lại lá chắn, định ngăn đệ tử kia định trà trộn vào trong này. Thư sinh trắng trẻo cười nói: “Không tệ không tệ, cũng may ta tay mắt lanh lẹ!”
Tiểu nhị hạ giọng nói: “Bạch Chỉ thành, Bách Lý Lan Tâm.”
“Tiểu nhị của một quán rượu mà nhãn lực không tệ.” Thư sinh trắng trẻo phe phẩy cây quạt xếp.
Hải Thanh Mạc dụi hai mắt mình: “Ta hoa mắt à? Người này vừa ngồi bên trong cơ mà?”
“Là ảo thuật? Đầu tiên người này thi triển ảo thuật, khiến tất cả mọi người lầm tưởng rằng hắn đã phá trận thành công, tiểu nhị ục ịch kia cũng cho là như vậy. Còn khi tiểu nhị chạm vào trận pháp để kiểm tra, Bách Lý Lan Tâm lập tức nhảy vào.” Hồng Niệm giải thích.
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Hóa ra là thế. Thông minh thật.”
“Nhưng ngươi định phá trận như thế nào?” Hồng Niệm hỏi.
“Ta tự có cách của mình, Tô Niệm, cô tới gặp đồng môn của mình trước đi.” Hải Thanh Mạc phất tay.
“Được.” Hồng Niệm vung tay, gạt phăng đám đệ tử che trước mặt mình, tiếp đó chậm rãi đi về phía trước, mặt đối mặt với tiểu nhị ục kịch kia.
Tiểu nhị ục ịch tò mò quan sát người trước mặt: “Đệ tử chân truyền của Tử Ngọc phu nhân Tô Niệm. Thần bí nhất trong số ba người của Bạch Chỉ thành tham gia đại hội lần này, ngươi cũng định dùng ảo thuật à?”
“Ta không biết ảo thuật.” Hồng Niệm bước thẳng về phía trước một bước, một chân đã hạ xuống Mai Hoa trang.
Tiểu nhị ục ịch cười lạnh một tiếng, tiếp đó vung tay phải lên, lục lạc treo trên mái hiên kêu vang leng keng, hai con kỳ lân nhỏ màu đỏ theo tiếng chuông nhảy từ trên xuống, đứng dưới chân hắn. Hồng Niệm cúi đầu nhìn hai con kỳ lân nhỏ, điềm nhiên nở nụ cười: “Đúng là đáng yêu.”
“Cái gì?” Tiểu nhị ục ịch sửng sốt, hắn đoán Kỳ Lân linh vang lên, phối hợp với Nhập Cánh Vấn Cấm trận là có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp này, nhưng không ngờ cảnh tượng trước mặt không hề thay đổi. Đầu óc hắn lập tức hiểu ra: Không phải ảo thuật.
Sau đó, Hồng Niệm bước tiếp chân còn lại.
Tiểu nhị ục ịch cảm nhận rõ ràng lá chắn vô hình trước mặt rung chuyển, dường như đang kháng cự lại bước tiến của đệ tử Bạch Chỉ thành này, nhưng chỉ người hộ trận như hắn mới có thể cảm nhận được loại kháng cự mãnh liệt này, còn những người khác chỉ thấy Hồng Niệm nhẹ nhàng thoải mái bước chân vào.
Hải Thanh Mạc ở bên ngoài vỗ tay: “Không hổ là cô.”
Hồng Niệm đứng bên cạnh tiểu nhị ục ịch, nói đầy ẩn ý: “Ta có thể sang bên kia ngồi không?”
“Thịt Mai Hoa, một bàn.” Tiểu nhị ục ịch cảm giác thấy đầu óc choáng váng, ai mà có thể một bước vào trong trận, Tiêu Dao cảnh đỉnh phong? Có lẽ sẽ làm được, nhưng làm sao nhẹ nhàng như vậy được? Huyền Tâm cảnh? Không thể nào, đã bao năm rồi Bạch Chỉ thành không có một Huyền Tâm cảnh, giờ xuất hiện một người mà lại là đệ tử trẻ tuổi? Hắn không ngừng lắc đầu, hoàn toàn không phát hiện trận pháp trước mặt đã trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Sau đó lại một câu hỏi tương tự: “Ta có thể sang bên kia ngồi không?”
Tiểu nhị ục ịch thầm giật mình, lập tức ngẩng đầu lên, Hắn ý thức được không phải cô gái tên Tô Niệm này hỏi lại lần nữa, mà là cảnh tượng vừa rồi tái diễn.
“Lại là ảo thuật!’ Tiểu nhị quát khẽ một tiếng.
Người bên ngoài quán rượu không hiểu gì cả, bọn họ chỉ thấy Hồng Niệm đứng trước trận pháp, sau đó tiểu nhị ục ịch lẩm bẩm gì đó, trận pháp đột nhiên trở nên mong manh, tiếp nữa là Hồng Niệm phá trận dễ như trở bàn tay, vào cửa đứng trước mặt tiểu nhị.
Tiểu nhị không khỏi đau đầu: “Còn đệ tử Bạch Chỉ thành nữa không? Nếu còn mời vào trong ngồi luôn đi. Ta chán cái trò ảo thuật của các ngươi lắm rồi.”
Bách Lý Lan Tâm cười nói: “Không còn đâu. Lần này gia chủ nhà chúng ta chỉ dẫn hai chúng ta tới thôi. Tô Niệm, tới đây ngồi đi.’
Hồng Niệm gật đầu ra hiệu rồi ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Lan Tâm, nhỏ giọng nói một câu: “Đa tạ.”
Bách Lý Lan Tâm nhấp một ngụm trà, vung cây quạt trắng: “Đều là đồng môn.”
Nơi này chỉ có hai người bọn họ biết đã có chuyện gì xảy ra. Hồng Niệm dùng phương thức đơn giản nhất phá trận, đó là áp chế bằng cảnh giới. Hiện tại thực lực của cô đã là Huyền Tâm cảnh trung kỳ, trận pháp cỡ này không thể nhốt được cô. Cô định thử nghiệm thực lực của người bày trận, nhưng không ngờ còn thấp hơn tưởng tượng của mình, dễ dàng bước vào được. Có điều làm vậy là bại lộ thực lực mạnh mẽ của bản thân, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì; cho nên Bách Lý Lan Tâm ở bên kia giúp cô thi triển ảo thuật khiến tiểu nhị và đám người bên ngoài lầm tưởng Hồng Niệm cũng dùng phương pháp tương tự lừa gạt đi vào. Dẫu sao Bạch Chỉ thành vẫn luôn nổi tiếng là ảo thuật cao siêu.
Sở Thanh Tiêu nhìn sang Hải Thanh Mạc bên cạnh, hạ giọng nói: “Thanh Mạc huynh đệ, ta cũng vào đây.”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Sở huynh muốn vào, chỉ cần một tấm bùa.”
Sở Thanh Tiêu lắc đầu: “Không phải chỉ cần một tấm bùa.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Hả?”
Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra hai tấm bùa vàng: “Cần hai tấm bùa.”
“Sở huynh, ta khuyên ngươi nên nói năng cẩn thận.” Khóe miệng Hải Thanh Mạc giật giật.
Sở Thanh Tiêu chậm rãi đi tới, đầu tiên ném ra một tấm bùa vàng, dán trên bên trên cửa lớn của Mai Hoa trang, tiếp đó lại ném thêm một tấm bùa vàng, dán bên dưới cửa Mai Hoa trang, cuối cùng tay trái bấm ấn quyết niệm thần chú, ngón cái đè lên đốt ngón tay thứ hai, nhắm vào tiểu nhị ục ịch, tay phải chỉ lên vầng thái dương trên trời: “Kim ô phá trận.”
Bên cạnh có người tò mò quan sát toàn bộ quá trình, lập tức bật cười khinh thường: ”Tên đạo sĩ quê mùa này ở đâu chui ra vậy, tới Chính Khí minh vẽ vời linh tinh cái gì đấy.”
Hải Thanh Mạc lập tức cất cao giọng nói: “Lũ không có kiến thức này, vẽ vời linh tinh gì, đây là thần phù của Sở huynh.”
“Nói đúng lắm.” Sở Thanh Tiêu cười nói.
Nhưng sau khi sử dụng hai tấm thần phù, trận pháp kia không hề dao động, trong trận ngoài trận không chút thay đổi, chỉ có Sở Thanh Tiêu giữ nguyên thủ thế kỳ quái kia, nhìn chằm chằm vào tiểu nhị ục ịch trong cánh cửa. Hải Thanh Mạc cũng hơi chột dạ, không phải mất hiệu lực đấy chứ.
Trong Mai Hoa trang, Bách Lý Lan Tâm lau mồ hôi trên trán, sau đó oán hận nói: “Sao lại nóng vậy?”
Cô giơ tay phải tùy ý thi triển Thanh Lương quyết, sau đó nhẹ nhàng vung lên, định giảm bớt nhiệt độ trong Mai Hoa trang. Người tu hành như bọn họ không dễ thay đổi được đại thiên đạo, nhưng thay đổi nhiệt độ trong một căn phòng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều Thanh Lương quyết không phát huy được tác dụng, trong phòng vẫn nóng bức như trước. Cô sửng sốt: “Sao lại thế này?”
Hồng Niệm quay đầu lại, nhìn Sở Thanh Tiêu mỉm cười ngoài cửa: “Hắn tăng cường thêm cho trận pháp này, thả một con kim ô vào.”
“Kim ô?” Bách Lý Lan Tâm lại lau mồ hôi trên trán: “Bảo sao nóng thế.”
Tiểu nhị ục ịch khổ sở mà không thể nói ra lời, nếu nói nóng thì giờ phút này hắn còn nóng hơn bọn Bách Lý Lan Tâm nhiều, hai tấm bùa vàng cách hắn rất gần, cho nên con kim ô vô hình kia cứ như đang ở trên đỉnh đầu hắn. Hắn lấy một tấm khăn tay lau mặt: “Còn có người như ngươi à?”
Sở Thanh Tiêu cười nói: “Đạo về trận pháp và phù lục vốn không phân biệt, một trận pháp thần kỳ thường phối hợp với bùa chú cường đại. Nhập Cánh Vấn Cấm trận của ngươi phối hợp với kim ô mà ta đưa tới, sẽ là Thập Vạn Kim Ô Hỏa Viêm Đại Khốn Diệt Thế đại trận trong truyền thuyết.”
Hải Thanh Mạc cảm khái nói: “Sao tên trận pháp dài thế?”
Tiểu nhị ục ịch “phì” một tiếng: “Tên đạo sĩ thối tha quê mùa này ở đâu ra mà chỉ biết nói linh tinh vậy. Mười vạn kim ô, sao ngươi không bảo mình hái cả thái dương xuống đi.”
“Thế ngươi cứ chờ thêm một chút, chờ tới lúc tối thì kim ô sẽ tan biến, nhưng đến lúc đó chắc thịt Mai Hoa trong Mai Hoa trang cũng cháy khét rồi. Huynh đệ, chắc ngươi cũng chín nhỉ?”
Lúc này Hồng Niệm lại mở miệng: “Ngươi bố trí trận pháp này cũng tương đương với tự nhốt chính mình. Ngươi để hắn tìm đúng chỗ yếu, trận quyết đấu này ngươi thua rồi.’
Tiểu nhị ục ịch thở dài một tiếng: “Cũng được.” Tiếp đó nhẹ nhàng vung tay giải trừ trận pháp.
Sở Thanh Tiêu rảo bước đi vào, hai tấm thần phù lập tức cháy thành tro. Hắn xoay người, nói với những đệ tử tu hành bên ngoài: “Cái trò vẽ vời linh tinh của ta cũng có chút năng lực nhỉ?”