Chương 47: Mở màn
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Thần niệm dồn dập hạ xuống đất, đám bù nhìn rơm dần dần huyễn hóa thành hình người, Hải Thanh Mạc day day mi tâm, giọng điệu rầu rĩ: “Sao cái này vẫn còn?”
Hồng Niệm đi tới bên cạnh y, hạ giọng nói: “Thứ này được phong ấn trong linh hồn của ngươi chứ không phải trong thân thể, cho nên bất luận đổi sang thân hình nào cũng vậy.”
“Ài, ta còn tưởng tìm được cách rồi.” Hải Thanh Mạc thở dài lắc đầu.
Trong lúc trò chuyện, trước mặt mỗi người xuất hiện một pháp trận tỏa ánh sáng vàng kim, chắc là trận pháp dịch chuyển mà giọng nói trên không trung vừa nhắc tới. Sở Thanh Tiêu đi tới trước trận pháp, cúi người nói: “Ta cần túi Càn Khôn trên người ta, tất cả bùa vàng và cây bút Chu Nhan của ta.” Kim quang kia nghe âm thanh, nhấp nháy mấy cái tỏ ý đáp lời.
Hồng Niệm cũng nói theo: “Ta muốn kiếm của ta.”
Kiếm tu họ Lý bên cạnh nghe thấy lời Hồng Niệm, nghi hoặc nói: “Sao ảo thuật sư Bạch Chỉ thành lại muốn có kiếm?”
Lúc này Bách Lý Lan Tâm đi tới, giọng nói không mấy thân thiện: “Chẳng lẽ trong thiên hạ này chỉ có Bạch Câu thành các ngươi mới có tư cách dùng kiếm, Bạch Chỉ thành chúng ta ngoài ảo thuật sư ra không thể có kiếm tu?”
Kiếm tu họ Lý bị nói ngược lại như vậy, sắc mặt bất thiện: “Được! Tại hạ Bạch Câu thành Lý Viễn Mưu, nếu có cơ hội mấy ngày tới nhất định phải thỉnh giáo kiếm của Bạch Chỉ thành!”
Lý Viễn Mưu nói câu này cực kỳ vang dội, mọi người xung quanh nghe vậy ánh mắt đều hơi đổi, hắn nói vậy có khác gì chưa bắt đầu đã tuyên chiến. Hồng Niệm cũng thở dài một tiếng, cô vốn là người ngoài, lần này tới Lương Ngọc hội vốn định hành động thật kín tiếng, nhưng Bách Lý Lan Tâm và Lý Viễn Mưu khắc khẩu như vậy lại khiến cô lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Có điều Hải Thanh Mạc ở bên cạnh lại nghe ra ý khác, thỉnh giáo thì thỉnh giáo thôi, nhưng quan trọng là... Vì sao lại là “mấy ngày”. Gã hỏi: “Chẳng lẽ Lương Ngọc hội này phải kéo dài nhiều ngày?”
“Theo kinh nghiệm trong quá khứ, thường phải mất mấy ngày, có lúc dài nhất còn mất khoảng một tháng mới phân định được thắng bại.” Bách Lý Lan Tâm nói.
Hải Thanh Mạc vội vàng đi tới trước trận pháp dịch chuyển của mình, cất cao giọng nói: “Cho ta mấy túi lương khô.”
Trong Thiên Âm các, mọi người đang bận bịu nhận tin tức từ động thiên tách biệt đưa tới, nhưng câu nói “cho ta mấy túi lương khô” này khiến cả Thiên Âm các chìm vào tĩnh lặng.
Trong Mai Hoa trang, sau khi Cố Mục Lễ bước vào, chưởng môn và trưởng lão các đại phái khác dẫn đệ tử trẻ tuổi tới tham gia Lương Ngọc hội cũng lần lượt tới Mai Hoa trang, ai nấy ngồi ngay ngắn trong sảnh, nhìn cảnh tượng ở động thiên tách biệt được chiếu lên tường. Mọi người vừa ngồi xuống đã nghe thấy câu “Cho ta mấy túi lương khô”. Ở nơi này đều là bậc đại nhân đức cao vọng trọng trong giới tu hành, nghe nói Lương Ngọc hội đợt này nhân tài đông đúc, ai cũng đầy mong chờ, song giờ khắc này đều lộ vẻ quái dị.
Một ông lão râu tóc bạc trắng hỏi: “Người trẻ tuổi suy nghĩ khó hiểu này là của phái nào?”
Đương nhiên trong sảnh không ai đáp lời.
Cố Mục Lễ liếc mắt nhìn Kim Phượng Hàm một cái.
Kim Phượng Hàm như làm rơi thứ gì, vẫn luôn cúi đầu tìm kiếm.
Lúc này Hải Thanh Mạc trong động thiên tách biệt lại rất tự tin quay lại, nói với đám người Hồng Niệm: “Ở mấy ngày đương nhiên phải có chút lương khô rồi? Sao các ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy?”
Y quay người, hai chữ cực lớn sau lưng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Quân Kiến.
Trong Mai Hoa trang, Lý trưởng lão vừa lên tiếng hỏi giờ bật cười nói: “Lúc trước nghe nói Quân Kiến sơn nhận đệ tử thứ mười, dọc đường tới đây cũng rất mong chờ, không ngờ vừa ra mặt đã khiến người ta ấn tượng sâu sắc như vậy. Nhưng ngẫm lại, người dạy hắn là Quân Cửu, hình như cũng có thể hiểu được.”
“Lý lão.” Tử Ngọc phu nhân ngồi bên cạnh mở miệng: “Lần này Bạch Câu thành các ngươi phái truyền nhân Bá Kiếm tham gia, xem ra rất muốn thắng Lương Ngọc hội lần này.”
Lão già nhấp một ngụm trà: “Nào dám, nào dám, chẳng qua chúng ta cũng khá hứng thú với kiếm phách Bi kiếm.”
Thời khắc này, pháp trận trong động thiên tách biệt đang không người dịch chuyển đồ vật tới, phần lớn là binh khí và pháp khí của thí sinh, nhưng có thứ còn phải tìm kiếm mất thời gian, nửa ngày rồi còn chưa chuyển tới. Chỉ có mấy túi lương khô của Hải Thanh Mạc là nhanh nhất, gã rất tùy tiện đắt vào eo. Hồng Niệm khẽ thở dài: “Sư huynh luôn nói ta đã quyết định sai lầm, mà ta không cho là đúng.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Cô nói gì vậy?’
Hồng Niệm không để ý tới câu hỏi của gã, chỉ tự lẩm bẩm: “Giờ coi như đã hiểu.”
Bách Lý Lan Tâm liếc mắt nhìn những người khác xung quanh, hạ giọng nói: “Này, có phải các ngươi thoải mái quá không? Lương Ngọc hội đâu phải chỗ cho các ngươi tụ tập tán gẫu, lát nữa nếu không chú ý có thể bị đuổi về bất cứ lúc nào.:
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Nghĩa là sao? Tìm món đồ thôi mà?”
“Nếu mười ba người trong Lương Ngọc hội này có mười người bị phá hủy thân thể giả, ép trở về Mai Hoa trang, thế thì ngươi nói xem tìm kiếm phách Bi kiếm có còn quan trọng không? Không còn ai cạnh tranh, đương nhiên hạng nhất là người còn lại. Các ngươi nên thấy may mắn, Lương Ngọc hội lần này tổ chức trong động thiên tách biệt, mấy năm trước không ít người bị thương nặng, phế sạch tu vi, thậm chí mất mạng. Lương Ngọc hội lần trước còn chết mất ba người, có lẽ do lần đó gây ảnh hưởng quá ác liệt nên Chính Khí minh mới chọn nơi này làm sân đấu.” Bách Lý Lan Tâm giải thích: “Nhưng mỗi động thiên tách biệt đều có ảo diệu riêng của mình, không ai dám chắc thần niệm của mình có bị người đả thương tích hay không.”
“Bị người khác đả thương thì sao?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Bách Lý Lan Tâm đáp: “Sẽ biến thành thằng ngốc.”
Hải Thanh Mạc gật đầu cái hiểu cái không.
“Đương nhiên, sẽ không ảnh hưởng gì tới ngươi.” Bách Lý Lan Tâm bất đắc dĩ nói: “Ngươi vốn đã thế rồi.”
Hồng Niệm nhìn những người bên cạnh: “Ngươi biết bọn họ tới từ môn phái nào không?”
Bách Lý Lan Tâm mỉm cười: “May là trong số các ngươi còn người có đầu óc, chẳng trách gia chủ chọn cô vào Bạch Chỉ thành chúng ta. Các ngươi nhớ kỹ đây, ngoài bốn người chúng ta ra, thân phận của chín người này rất quan trọng. Nhìn ba người mặc áo trắng trong góc kìa, bọn họ đều tới từ Chính Khí minh, ba người lần lượt là kiếm thuật sư Cố Nhan Phong, trận pháp sư Cố Nhan Vũ và ảo thuật sư Bạch Lễ.”
Sở Thanh Tiêu nhướn mày: “Ồ? Ba người của Chính Khí minh đều vào vòng này, mà lại là tổ hợp kiếm thuật sư, trận pháp sư và ảo thuật sư...”
“Đúng vậy. Tổ hợp giết người hoàn hảo nhất. Ảo thuật sư mê hoặc kẻ địch, trận pháp sư nhốt địch, kiếm thuật sư giết địch. Cho nên lát nữa nếu gặp bọn họ, đừng do dự, lập tức bỏ chạy. Vì rất có thể ngươi còn chưa phát hiện thì bọn họ đã tiễn ngươi ra về rồi.” Bách Lý Lan Tâm hạ giọng nói.
Hải Thanh Mạc liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lại nhìn Hồng Niệm một cái, thầm thở dài: Xem ra Tử Ngọc phu nhân không nói với Bách Lý Lan Tâm mình đã chọn một quái vật ra sao tham gia Bạch Chỉ thành. Tổ hợp hoàn hảo? Có đỡ được một kiếm của Hồng Niệm không!