Dịch: Athox
๑๑۩۞۩๑๑
Trong Vạn Pháp môn.
Quân Cửu xuất kiếm đánh rơi Thiên Môn kính, Thiên Môn trận bị phá. Ngay khoảnh khắc đó Hà Kỳ Đạo lập tức tung người nhảy lên, lùi ra ngoài ba trường, vừa lui vừa bấm tay niệm chú, tiếp đó quát khẽ: “Địa Phủ Minh Hỏa Đại Táng trận, lên!”
“Đại Táng trận, lên!” Hơn trăm trận pháp sư đồng thanh hô.
Quân Cửu khe nheo mắt, phát hiện cảnh tượng xung quanh đột ngột thay đổi, vốn dĩ hắn đang đứng trong đại điện, nhưng giờ phút này lại đặt mình trong tầng thứ mười Địa Phủ - địa ngục Hỏa Sơn. Xung quanh đâu đâu cũng là núi lửa, tiếng gào thét của dung nham và ác quỷ vang lên, nhiệt độ xung quanh không ngừng gia tăng. Hắn ngẩng đầu lên, từng quả cầu lửa nối tiếp nhau đập về phía hắn, cứ như một cơn mưa sao băng.
“Trận pháp khủng khiếp như vậy, không ngờ hơn trăm trận pháp sư lại có thể gây dựng trong chớp mắt.” Quân Cửu cảm khái một câu, chém thanh Lạc Cửu Thiên trong tay ra: “Huyền Cửu kiếm quyết, Thiết Mã Băng Hà!”
Sau tiếng hô này, một luồng hàn khí lan tỏa từ Lạc Cửu Thiên, đóng băng cả những quả cầu lửa tử trên trời giáng xuống lẫn dung nham dưới lòng bàn chân, núi lửa bao vây xung quanh. Địa ngục Hỏa Sơn vốn đầy rẫy tiếng kêu la, chớp mắt đã hóa thành cực kỳ yên tĩnh, không chút tiếng động.
Quân Cửu chậm rãi hạ xuống mặt băng, ngồi xổm xuống, giơ ngón tay gõ một cái lên mặt băng. Chỉ một nhát gõ hết sức nhẹ nhàng, nhưng lại vang lên âm thanh lanh lảnh như tiếng vỡ vỏ trứng gà. Quân Cửu đứng dậy, chân phải giậm mạnh xuống đất.
Cái gọi là Địa Phủ Minh Hỏa Đại Táng trận lập tức sụp đổ.
Trên bầu trời của Quân Kiến sơn, Hồng Niệm gắng gượng sử dụng Võ Kiếm Chân Thân, không khỏi nôn ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay muốn đổ, như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã thẳng từ trên không xuống.
Tử Cửu Thiều bất đắc dĩ lắc đầu: “Hồng Niệm công công, Vạn Pháp môn chúng ta không muốn đối địch với Cửu Thiên Tuế. Bây giờ ngươi đã không còn cơ hội.”
Hồng Niệm cười khổ một tiếng, sao cô lại không biết bây giờ mình đã cùng đường mạt lộ. Hà Ảnh kiếm chỉ mới miễn cưỡng ngưng tụ thành hình, lần thứ hai tế ra Võ Kiếm Chân Thân không chỉ tạo gánh nặng cực đại đối với bản thân, hơn nữa còn không thể phát huy được uy lực thật sự. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể đặt hy vọng vào chiêu này, giải quyết kẻ địch trước mắt. Cô cúi đầu nhìn xuống bên dưới, trên Cửu Long nhai đã không còn bóng dáng Hải Thanh Mạc, nhưng nếu đám người này còn không dừng tay, vậy chứng minh tạm thời Hải Thanh Mạc vẫn an toàn.
“Dừng lại đi, nếu không chúng ta sẽ ra tay thật đấy.” Tử Cửu Thiều trầm giọng nói: “Chúng ta cũng không muốn đỡ đòn Võ Kiếm Chân Thân này.”
“Thế thì ra tay đi!” Hồng Niệm quát khẽ.
Hải Thanh Mạc bên dưới cắn chặt răng, hắn nhìn nam nhân áo đen: “Ngươi là Quỷ kiếm U Đô?”
Nam nhân áo đen im lặng một hồi: “Tuy không chính xác, nhưng cũng coi là một cách hiểu.”
“Thế là được rồi.” Hải Thanh Mạc đặt ngón tay cái lên miệng, tiếp đó đột nhiên vung lên, máu tươi chảy ra từ ngón tay hắn. Gã đặt ngón tay dưới đất, nhỏ giọng nói: “Đại ca, chuyện gấp phải ứng biến, đừng có phạt đệ đấy.”
Tiếp đó Hải Thanh Mạc ấn ngón tay dính máu xuống đất, một bùa chú cực kỳ quỷ dị mở ra dưới chân gã, nhanh chóng bao phủ toàn bộ mặt đất.
Hai đốm lửa trên mặt nam nhân áo đen càng trở nên mãnh liệt, giọng nói cũng có vẻ kinh ngạc: “Đây là...”
“Đến đây nào.” Hải Thanh Mạc nhìn không trung, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn: “Ác quỷ quấn thân!”
Bùa chú đỏ như máu dưới chân nhấp nháy, sau đó nam nhân áo đen quát lên một tiếng trầm trầm, thân hình hóa thành làn sương đen quấn quanh người Hải Thanh Mạc. Hải Thanh Mạc giơ bàn tay, nhìn làn sương đen quấn quanh, khóe miệng hơi nhếch lên, trong con ngươi hiện lên ánh đỏ, tiếp đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn bên trên.
Tử Cửu Thiều và vài tên kiếm thuật sư đã ra tay tấn công. Trên tay Hồng Niệm đã không còn Hà Ảnh kiếm, không cách nào tấn công, chỉ có thể né trái né phải, còn Võ Kiếm Chân Thân vừa ngưng tụ sau lưng cô đang từ từ tiêu tán. Hồng Niệm thở dài một tiếng, quyết định được ăn cả ngã về không.
Nhưng ngay lúc này Hải Thanh Mạc lại nhảy thẳng tới, bay thẳng ra từ Kiếm các sau núi, còn trong Kiếm các, một bàn tay khổng lồ do niệm lực ngưng tụ thành vươn ra tóm về phía Hải Thanh Mạc, có lẽ là cấm chế mà U Đô vừa nói.
“Về ngay cho ta!” Một giọng nói trầm trầm vang lên trong Kiếm các.
Nhưng Hải Thanh Mạc hoàn toàn không để ý tới giọng nói này, thậm chí gã còn vung Hồng Nhan kiếm lên, chém tan bàn tay. Tiếp đó Hải Thanh Mạc nhảy lên không trung, múa Hồng Nhan kiếm trong tay lên, nhưng lúc này kiếm khí của gã không còn là màu đỏ đặc trưng như lúc trước, mà là một màu đỏ sậm kỳ lạ. Vài luồng kiếm khí nhanh chóng đánh lui đám người Tử Cửu Thiều. Hải Thanh Mạc phi thân tới bên cạnh Hồng Niệm, gã cười nói: “Hồng Niệm cô nương, lần này tới phiên ta cứu cô.”
Hồng Niệm sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy? Sao trên người ngươi có làn sương đen?’
“À à à.” Hải Thanh Mạc mỉm cười đắc ý: “Bây giờ ta đang bị phụ thể. Cô có nghe tới Quỷ kiếm U Đô không? Nó nằm trong Kiếm các của Quân Kiến sơn.”
Hồng Niệm khẽ nhíu mày: “Hạng bảy trên Kiếm Phổ, Quỷ kiếm U Đô?”
“Phải, hóa thân kiếm linh của Quỷ kiếm U Đô phụ thể trên người ta.” Hải Thanh Mạc cười ha hả: “Bây giờ ta rất lợi hại!’ Nói xong Hải Thanh Mạc quay lại giết về phía đám người Tử Cửu Thiều.
“Thằng nhãi này, sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà kiếm thuật tiến bộ nhanh vậy?” Tử Cửu Thiều nhanh chóng né tránh, lần trước hắn còn đuổi Hải Thanh Mạc tới mức không có đường trốn, không ngờ lần này mình lại là người bị đuổi đánh.
“Chậm quá chậm quá.” Hải Thanh Mạc đắc ý vung kiếm chém lia lịa, đánh cho đám môn nhân Vạn Pháp môn phía đối diện không còn còn sức chống cự. Cuối cùng gã giơ tay trái huyễn hóa ra U Đô kiếm, tay phải cầm Hồng Nhan kiếm, thi triển song kiếm hợp bích, hét lớn một tiếng: “Hồng Nhan gặp Quỷ, Khô Trủng Diễm Cốt!”
Một luồng kiếm khí màu đỏ cực kỳ cường đại đánh về phía bọn họ.
“Pháp Vương trận!” Có người kinh hãi hét lên.
“Kết trận, chặn!’ Tử Cửu Thiều quát khẽ một tiếng.
Đám kiếm thuật sư vội vàng kết trận, hợp lực tạo thành một bức tường kiếm khí ngăn cản phía trước, khiến luồng kiếm khí màu đỏ không cách nào tiến tới. Nhưng Tử Cửu Thiều đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, lập tức quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện sau lưng mình đã xuất hiện một cái đầu lâu do quỷ khí um tùm ngưng tụ thành, cái đầu quỷ này đã lao tới trước mặt bọn họ.
“Xong rồi.” Tử Cửu Thiều dùng tốc độ nhanh nhất né tránh, nhưng đã không còn kịp. Bị cái đầu quỷ đó đánh trúng trực diện, cả hắn và vài kiếm thuật sư bên cạnh cũng rơi thẳng từ trên không trung xuống Cửu Long nhai.
Hải Thanh Mạc thở phào một tiếng, kéo Hồng Niệm từ trên không trung hạ xuống trong Kiếm các. Gã lau mồ hôi trên trán, ánh đỏ trong mắt bắt đầu lay động. Gã vội vàng vung tay phải lên, quát khẽ một tiếng: “Giải!”
Vừa dứt lời, làn sương đen xung quanh Hải Thanh Mạc dần dần tan đi, chậm rãi ngưng tụ bên cạnh hắn, tạo thành hình dạng Quỷ kiếm U Đô.
“Đa tạ kiếm linh huynh.” Hải Thanh Mạc cười nói.
Quỷ kiếm U Đô nhẹ nhàng xoay tròn, coi như đáp lời y, tiếp đó cánh cửa Kiếm các mở ra, U Đô kiếm lóe lên hắc quang, bay trở về.
“Xong rồi.” Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên nhìn không trung: “Nhưng sư huynh trở về thế nào đây?”