Dịch: Athox
๑๑۩۞۩๑๑
Vạn Pháp môn, Khinh Hồn điện.
Hơn trăm trận pháp sư ai nấy sắc mặt tái nhợt không còn sức lực, nhìn chằm chằm vào nam nhân áo lục trước mắt.
Còn Hà Kỳ Đạo tay cầm Thiên Môn kính, trán nổi gân xanh.
Quân Cửu ung dung đứng tại chỗ, nhìn bốn phía xung quanh một lượt rồi quay sang Hà Kỳ Đạo: “Ngươi còn một cơ hội, lại dựng trận, sau đó dùng Thiên Môn kính trong tay phát động Thần Ẩn.”
Hà Kỳ Đạo bị Quân Cửu nhìn thấu tâm tư, vô thức nắm chặt Thiên Môn kính thêm.
“Cũng được.” Quân Cửu điềm nhiên gật đầu: “Ta có thể chờ ngươi. Bây giờ ngươi có thể dựng trận, vận dụng Thần Ẩn, bất luận ngươi mời pháp tướng chân thân của vị nào xuống, ta cũng chấp nhận đánh một trận. Nhưng nếu đánh trận này, ta thắng, vậy thì thế gian này sẽ không còn Vạn Pháp môn.”
Giọng nói của Hà Kỳ Đạo bắt đầu run rẩy: “Với thực lực của ngươi, sao chỉ ở hạng chín Tinh Vân bảng!”
Quân Cửu mỉm cười, vung Lạc Cửu Thiên trong tay: “Đương nhiên là vì ta chỉ cần ở hạng chín.”
Hà Kỳ Đạo suy nghĩ một hồi, cuối cùng buông Thiên Môn kính trong tay xuống: “Quân Cửu tiên sinh kiếm pháp cao siêu, Vạn Pháp môn chúng ta không phải đối thủ. Trận chiến hôm nay, chúng ta thua!”
“Thua thì thua, nhớ bảo môn hạ đệ tử của ngươi đừng có nói ra ngoài. Nếu không môn phái các ngươi không còn thể diện, ta cũng thấy nhức đầu.” Quân Cửu thu hồi Lạc Cửu Thiên, xoay người: “Mở lại Thiên Môn trận đi.”
“Vì sao?” Hà Kỳ Đạo nghi hoặc.
Quân Cửu chỉ ra ngoài: “Đương nhiên là để về nhà! Chẳng lẽ ngươi định bảo ta ngồi phi kiếm về Quân Kiến sơn? Để ta mệt chết à? Còn lũ đồ tử đồ tôn của ngươi nữa, không để bọn họ rút khỏi Quân Kiến sơn đi về à? Ta dám cam đoan, bọn họ mà ra khỏi Quân Kiến sơn là bị Chính Khí minh phát hiện hành tung, sau đó treo cổ toàn bộ không chừa một ai. Chỉ dựa vào bọn họ mà ngươi đòi dẫn Hải Thanh Mạc đi, thật quá ngây thơ.”
Hà Kỳ Đạo thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Được! Khởi trận!”
Tất cả trận pháp trong điện giơ tay phải, truyền niệm lực vào lòng bàn tay, sau đó gõ mạnh xuống đất. Hà Kỳ Đạo ngồi trên đài cao vung Thiên Môn kính lên, quát lớn với Thiên Môn kính đang lơ lửng trước mặt: “Mở.”
Tiếp theo, một luồng kim quang bắn ra từ Thiên Môn kính, chiếu lên giữa không trung, kim môn hùng vĩ kia lại chậm rãi hiển hiện.
“Mối nguy lớn hơn nữa đang gặm nhấm nhân gian, vương triều thật ngu xuẩn, vẫn còn chơi trò lục đục nhàm chán này.” Quân Cửu khẽ lắc đầu, tiếp đó điểm mũi chân lao lên không trung, lướt qua kim môn, trở lại bầu trời của Quân Kiến sơn.
Trong Kiếm các, Hải Thanh Mạc vui mừng nói: “Cửu sư huynh, cửu sư huynh về rồi. Xem ra huynh ấy giải quyết xong bên kia rồi.”
Quân Cửu cúi đầu nhìn xuống, thấy môn hạ đệ tử Vạn Pháp môn nằm la liệt dưới đất kêu la thảm thiết, lại chú ý thấy Hải Thanh Mạc đang ở trong Kiếm các, ra sức vẫy tay với mình, nỗi lo trong lòng cũng buông xuống: “Không tệ, không uổng công dạy dỗ của ta.” Nói xong hắn giơ thanh kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng vẽ một vòng.
Hải Thanh Mạc nghi hoặc: “Cửu sư huynh làm gì vậy?”
Hồng Niệm nhìn thoáng qua, nói: “Chắc định đưa những người này về nhà.”
“Các đệ tử bất hạnh của Vạn Pháp môn, mời rời núi!” Vòng tròn mà Quân Cửu dùng kiếm vẽ ra càng lúc càng lớn, lấp lóe kim quang lóa mắt, mà vòng kiếm đó như có lực hút rất mạnh, tất cả các đệ tử Vạn Pháp môn rơi xuống Quân Kiến sơn đều không khống chế được bị hút tới vòng kiếm này, tiếp đó xuyên qua vòng kiếm, ngã vào trong kim môn.
Chỉ có Tử Cửu Thiều gắng gượng chống cự, dừng lại bên ngoài vòng kiếm một lát. Hắn nhìn Quân Cửu: “Bọn môn chủ đâu?”
“Đã khiến ngươi thất vọng rồi, bọn họ vẫn còn sống. Ngươi không được lên làm môn chủ đâu.” Quân Cửu điềm nhiên mỉm cười.
“Rốt cuộc vì sao Quân Kiến sơn lại phải giúp Vĩnh Vương phủ như vậy?” Tử Cửu Thiều hỏi.
“Khi ngươi hỏi cái câu Vĩnh Vương phủ ấy, tức là chúng ta không thể trò chuyện với nhau được.” Quân Cửu giơ chân đá hắn vào trong kim môn. “Phàm phu tục tử!’
Tất cả đệ tử Vạn Pháp môn đều chạy vào kim môn, kim môn cũng chậm rãi tiêu tán, cuối cùng chỉ lưu lại giọng nói của Hà Kỳ Đạo: “Quân Kiến sơn, ngươi sẽ hối hận vì chuyện hôm nay.”
Quân Cửu xoay người, giơ kiếm cắm vào kim môn, ngăn kim môn khép lại. Hắn vừa cười vừa cao giọng nói: “Lặp lại xem nào!”
Phía sau kim môn hoàn toàn yên ắng.
Quân Cửu xoay tay, kim môn lại mở ra quá nửa, hắn lại cất cao giọng nói: “Lặp lại xem nào!”
Phía sau kim môn lặng ngắt như tờ.
“Cửu sư huynh, cho hắn hối hận luôn đi!” Hải Thanh Mạc đứng trong Kiếm các hô to.
“Chán chết.” Quân Cửu thu hồi Lạc Cửu Thiên, nhìn kim môn từ từ khép lại, ngáp một cái: “Chán chết đi được.”
Hải Thanh Mạc tấm tắc tán thưởng: “Cửu sư huynh còn ngông hơn ca đại ca ta!”
Hồng Niệm cười khổ một tiếng: “Hóa ra ngươi khen ngợi như vậy à.”
Hải Thanh Mạc vội vàng đỡ Hồng Niệm sắp ngã bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, Hồng Niệm cô nương, lát nữa nhớ đừng nhắc tới U Đô kiếm, cứ nói hai người chúng ta xử lý đám người này.”
Hồng Nhan kiếm khẽ cau mày: “Cái này có gì hay mà tranh công? Chỉ để Quân Cửu khen chúng ta vài câu thôi à?”
“Không đúng không đúng, kiếm linh rời các là cấm kỵ. Vừa rồi ta nhờ nó một lúc lâu, nếu bị cửu sư huynh phát hiện, không khéo sẽ phạt nó.” Hải Thanh Mạc giải thích.
Hồng Niệm do dự một chút, còn chưa kịp trả lời thì Quân Cửu đã xuất hiện trước mặt bọn họ. Hắn nhìn xung quanh hỏi: “Làm sao hai người nghĩ ra cách tới Kiếm các?”
Hải Thanh Mạc đi tới nói: “Ta và Hồng Niệm cô nương song kiếm hợp bích, đánh đám đệ tử Vạn Pháp môn tơi bời hoa lá. Nhưng khổ nỗi bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta đánh tới mức cánh tay tê rần, ta đột nhiên nhớ ra trong Kiếm các còn hai vị tiền bối!”
Thần sắc Quân Cửu hơi đổi: “Bọn họ đi ra?”
“Không có, hôm nay tới đây không thấy hai vị tiền bối ra tay, nhưng trong lúc nguy cấp, Quỷ kiếm U Đô hiện thân!” Hải Thanh Mạc vung đôi tay lên: “Chỉ thấy một vệt đen hiện lên, một kiếm linh mặc áo đen đã xuất hiện trước mặt chúng ta, thay chúng ta giải quyết kẻ địch còn lại!”
Quân Cửu rất hứng thú nhìn Hải Thanh Mạc mồm năm miệng mười: “Hắn tự nói hắn là kiếm linh?”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Không phải, ta ta ta ta đoán.”
“Đoán giỏi lắm.” Quân Cửu mỉm cười, nhìn Hồng Niệm: “Sau đó là xong?”
Hồng Niệm không chút do dự: “Sau đó Quân Cửu tiên sinh ngài phá trận trở về.”
Hải Thanh Mạc thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên.
Quân Cửu không truy hỏi, phất ống tay áo: “Về nghỉ ngơi đi.” Nói xong hắn nhẹ nhàng giơ tay về phía đám kiếm vân trên không trung, áng mây đó hóa thành một luồng hào quang trên tay Quân Cửu. Quân Cửu lại ngưng tụ nó thành hình dạng Hà Ảnh kiếm, đưa cho Hồng Niệm, sau đó quay sang mỉm cười với Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc thầm căng thẳng: “Cửu sư huynh.”
“Chăm sóc cho Hồng Niệm cô nương.” Quân Cửu điểm mũi chân, rời khỏi Kiếm các.
Bắc Thần, Lan Lăng thành.
Đại công tử Hải gia Hải Thanh Ngôn đứng giữa sân, ngẩng đầu lên nhìn phương bắc. Hải Thanh Thiên hoảng hốt chạy vào trong sân, la lớn: “Đại ca, đại ca. Vừa rồi tất cả bùa chú trong phòng nhị ca đều sáng lên!”
“Ta cảm giác được rồi.” Hải Thanh Ngôn nhẹ nhàng nói.
Hải Thanh Thiên vội vàng la lên: “Không xảy ra chuyện gì chứ.”
“Đã qua rồi.” Hải Thanh Ngôn nói tiếp.
Hải Thanh Thiên vội vội vàng vàng đi tới đi lui trong sân: “Đống bùa chú kia, đống bùa chú kia, rõ ràng sau chuyện lần đó đã niêm phong toàn bộ rồi mà, sao lại sáng lên chứ! Chẳng lẽ nhị ca lại...”
“Để ta xem thử.” Hải Thanh Ngôn xoay người bước ra một bước, đã tới biệt viện của Hải Thanh Ngôn trước khi rời khỏi. Hắn đẩy cánh cửa gian thiên phòng rồi bước vào, chỉ thấy trong phòng đâu đâu cũng vẽ đầy bùa chú kỳ quái. Lúc này đống bùa chú đã bình tĩnh trở lại, không sáng rực lên như Hải Thanh Thiên vừa tả, chỉ có một tấm bùa chú trong góc còn lóe lên ánh sáng đỏ như máu. Hải Thanh Ngôn đi tới, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Hải Thanh Thiên vào theo, thấy Hải Thanh Ngôn ngồi xổm trong góc bèn đi tới hỏi: “Đây là cái gì?”
“Ác quỷ...” Hải Thanh Mạc nhìn tấm bùa chú từ từ tiêu tán trong tay tay mình. “...quấn thân.”