Chương 33: Ảo thuật
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc nghe vậy giơ ngón tay cái lên: “Dục sấn thiên phong, trực thượng thanh tiêu, tên hay!”
(Tạm dịch: Muốn cưỡi gió trời, lên thẳng trời xanh)
Lúc này tiểu nhị đã lục tục bưng rượu và thức ăn lên, Sở Thanh Tiêu lập tức rót cho Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm mỗi người một chén: “Vị tiểu huynh đệ này đúng là có tài văn chương!”
“Tại hạ Hải Thanh Mạc, sư thừa từ Quân Kiến sơn, người Bắc Thần Lan Lăng. Ta có vị huynh trưởng là quân tử của học cung, mấy câu xổ nho này là ta học từ miệng huynh ấy.” Hải Thanh Mạc cầm bình rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó chép miệng nói: “Rượu ngon! Hồng Niệm cô nương, rượu này ngon lắm, uống vào mát lạnh, thơm ngon cực kỳ.”
Hồng Niệm cũng uống một ngụm, sau đó gật đầu nói: “Đúng là không tệ, có mùi hoa nhàn nhạt.”
“Lan Lăng thành, Hải gia?” Thần sắc Sở Thanh Tiêu hơi đổi: “Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ huynh trưởng của ngươi là quân tử Hải Thanh Ngôn?”
“Đúng vậy!” Hải Thanh Mạc nghe tới tên đại ca, bỗng cảm thấy thân thiết hơn một chút: “Đại ca ta rất nổi tiếng.”
“Đương nhiên là nổi tiếng rồi! Đợi sau này tới Lan Lăng thành, còn phải nhờ Thanh Mạc huynh đệ giới thiệu giúp ta. Nếu có thể uống rượu luận đạo với Hải Thanh Ngôn, đó cũng là chuyện may mắn tại nhân gian.” Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra một quyển sách tinh xảo, tiếp đó vung tay phải, một cây bút đỏ chót đã xuất hiện trong tay. Hắn mở quyển sách, rất nghiêm túc viết mấy chữ lên quyển sách nhỏ: “Lan Lăng thành, Hải Thanh Ngôn, mùa đông năm nay, uống rượu luận đạo. Được không?” Hắn ngẩng đầu lên hỏi Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc tự cho là đúng vỗ bàn một cái: “Cứ quyết định như vậy đi.”
“Được rồi.” Sở Thanh Tiêu viết nét bút cuối cùng rồi cất quyển sách vào trong lòng.
Hải Thanh Mạc mỉm cười: “Sở huynh, ngươi viết gì lên quyển sách đấy?”
“Viết thiên địa mà ta muốn thấy, thiên địa mà ta đã thấy và thiên địa mà ta phải thấy.” Sở Thanh Tiêu mỉm cười uống một chén rượu: “Ta phụng lệnh sư phụ rời khỏi sư môn hành tẩu thiên hạ. Sư phụ nói tới ngày nào ta viết đầy quyển sách này thì có thể trở về sư môn, kế thừa chức vị chưởng môn.”
“Sư phụ ngươi cũng ngang với sư huynh của ta đấy.” Hải Thanh Mạc phụt một tiếng bật cười: “Nhưng chắc sư môn của ngươi đông hơn của ta một chút.”
“Không đông đâu, chỉ có mình ta.” Sở Thanh Tiêu mỉm cười lắc đầu: “Còn chờ ta làm rạng rỡ tông môn đây.”
Hải Thanh Mạc vội vàng giơ chén rượu lên: “Thật trùng hợp, cụng chén cái nào.”
Sở Thanh Tiêu cũng cầm chén rượu lên, cụng chén với Hải Thanh Mạc: “Nhưng ngươi sẽ kế thừa Quân Kiến sơn, đó là ngọn núi vĩnh viễn đứng chắn trước các đại môn phái tu hành.”
Lúc này Hồng Niệm lại mở miệng: “Xin hỏi vị đạo trưởng này, đạo phủ của ngài ở đâu?”
Sở Thanh Tiêu cười: “Hai người các ngươi đúng là xứng đôi. Một người tâm tư trong sáng như một suối nước trong. Một người tâm tư thâm thúy như vực sâu vạn trượng. Thật ra đi lại trên thế gian, nên tự tại một chút thì hơn.”
“Sở huynh nói đúng lắm!” Hải Thanh Mạc cao giọng nói.
Hồng Niệm vuốt ve chén rượu trong tay: “Nếu có thể tiêu dao trên thế gian, có ai muốn làm gông cùm?”
Sở Thanh Tiêu gật đầu: “Đây mới là lời thật lòng.”
Hải Thanh Mạc buông chén rượu xuống, gắp một miếng đồ ăn lên: “Nhưng ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của Hồng Niệm cô nương.”
“Ha ha, sư môn của ta ở Hổ Thanh nhai trên Hồi Long sơn Bắc Thần quốc, môn phái tên là Vô Lượng. Khi ta còn nhỏ, sư phụ nhặt được ta dưới chân núi, sau đó ta sinh sống cùng với ông ấy. Ông ấy tự xưng là Xuân Phong đạo nhân nhưng thật ra tính cách nóng nảy, tính tình rất tệ, chẳng có chút ấm áp nào của làn gió xuân. Ta ở trên vách núi hai mươi hai năm, tới năm ngoái thì ông ấy đuổi ta xuống núi, bảo ta viết đầy quyển sách này rồi mới được về.” Sở Thanh Tiêu bất đắc dĩ nói: “Nhưng quyển sách này bị sư phụ hạ chú pháp kỳ quái gì đó, viết mãi cũng không xong, lúc nào cũng có trang sau.”
Hải Thanh Mạc suy nghĩ trong chốc lát: “Cũng có đôi chút ảo diệu. Sở huynh, lần này ngươi tới Lương Ngọc đại hội cũng là để điền vào quyển sách này?”
“Đúng vậy, nghe nói Lương Ngọc đại hội tập trung thiếu niên anh tài của các đại môn phái tu hành. Ta năm nay hai mươi ba, sang năm sẽ không có tư cách tham gia nữa, cho nên phải cố cho kịp năm nay. Chẳng qua các đại môn phái tu hành có ba suất cho đệ tử trẻ tuổi của môn phái mình, còn loại đạo phủ vô danh như ta phải dâng một viên linh châu quý giá lên mới được.” Sở Thanh Tiêu gõ nhẹ lên bàn: “Mỗi năm tổ chức Lương Ngọc đại hội, Chính Khí minh lại kiếm được một khoản lớn!”
Hải Thanh Mạc cười nói: “Chuyến này chúng ta cũng tới Lương Ngọc đại hội, hay là...”
Hồng Niệm ho khẽ một tiếng: “Khụ khụ.”
Hải Thanh Mạc thần sắc ngại ngùng, không biết mình có nên nói tiếp hay không.
Sở Thanh Tiêu lại uống một chén rượu, nhìn về phía Hồng Niệm: “Ta lai lịch không rõ, thân phận kỳ quái, toàn thân toát lên vẻ nguy hiểm, đúng không?’
Hồng Niệm bất đắc dĩ nói: “Chuyện trong chức trách, kính mong đạo trưởng đừng phiền lòng.”
“Còn ngươi lại cảm thấy ta tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, khiến ngươi có cảm giác vừa gặp mà như đã quen?” Sở Thanh Tiêu lại nhìn sang Hải Thanh Mạc: “Cho nên vô thức muốn thân cận với ta?’
Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó chậm rãi nói: “Vốn dĩ... Nhưng Sở huynh nói vậy, giờ lại cảm thấy có gì đó quái quái.”
Sở Thanh Tiêu khẽ thở dài một tiếng: “Ta là người tốt.’
Hải Thanh Mạc nhìn sang phía Hồng Niệm, nhưng giờ phút này Hồng Niệm đột nhiên tỏa ra một luồng sát khí.
Sở Thanh Tiêu buông chén rượu xuống, nhẹ nhàng xoay tròn cái chén: “Thật ra ta nên tránh các ngươi đi mới đúng, người như ta chỉ có thể đánh với loại yêu thú miệng cọp gan thỏ như Hồng Y Sư Hoàng thôi; nếu đánh không lại thì chạy trốn cũng không phải việc khó. Nhưng đi theo các ngươi, vì sao gần đây luôn gặp phiền toái lớn vậy?”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Sở huynh, ngươi nói gì vậy?’
“Nhìn xung quanh xem có gì khác thường?” Sở Thanh Tiêu giải thích.
Hải Thanh Mạc vội vàng ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này mới phát hiện trong quán rượu đã không một bóng người, chỉ còn cái bàn của bọn họ, ngay cả tiểu nhị vừa rồi còn ân cần đôn đáo giờ cũng không thấy đâu. Hắn cả kinh nói: “Chẳng lẽ lại có yêu thú lợi hại? Dọa mọi người trong quán chạy hết rồi?”
“Yêu thú?” Sở Thanh Tiêu nhẹ nhàng ấn chén rượu đang xoay tròn xuống, ngừng lại, tiếp đó lập tức cầm lên gõ nhẹ xuống bàn một cái.
Cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi.
Không những không có tiểu nhị và khách khứa, tất cả bàn ghế bên cạnh cũng biến mất, chỉ lưu lại khoảng không đen nhánh. Thứ duy nhất giống với lúc trước là bọn họ vẫn ngồi trên bàn ghế, rượu và thức ăn cũng không hề thay đổi, thậm chí Sở Thanh Tiêu còn chậm rãi ném một hạt đậu phộng vào trong miệng.
“Sao lại thế này?” Hải Thanh Mạc cả kinh nói.
Hồng Niệm khẽ cau mày: “Ảo thuật sư.”
“Đúng vậy. Hơn nữa còn là ảo thuật sư cực kỳ lợi hại, thậm chí ta còn không ý thức được chúng ta rơi vào ảo thuật từ lúc nào.” Sở Thanh Tiêu vẫn mỉm cười điềm nhiên: “Nhưng cũng may là sau khi vào quán, vì ảo thuật không thể bắt chước được hương vị của rượu và thức ăn. May quá may quá, không thì ba tấm thần phù của ta tặng sai người mất.”
Hải Thanh Mạc nhìn ngó xung quanh một hồi: “Chúng ta đang ở đâu đây?”
Sở Thanh Tiêu cúi đầu quan sát: “Có lẽ là trong một rừng trúc?”
Lời còn chưa dứt, phong cảnh xung quanh dần dần hiện ra, ba người bọn họ đã ngồi sâu trong rừng trúc, xung quanh là một màu xanh đậm, hoa rơi lá rụng tứ tán, chỉ có ba người bọn họ ngồi trước bàn gỗ ăn uống cùng nhau.
Hình ảnh này đúng là thanh nhàn.
“Đáng tiếc, đều là giả.” Sở Thanh Tiêu lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng.