Chương 39: Tới nơi
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Hải Thanh Mạc buông tay ra, cười nói: “Phượng Hàm ca ca, ca ca tới đón đệ đến Chính Khí minh à?”
Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng giơ tay phủi tro bụi trên quần áo: “Ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện được không?”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Được.”
Kim Phượng Hàm khoanh tay sau lưng, lại khôi phục vẻ ngạo nghễ ưu nhã khi vừa tới: “Cách xưng hô Phượng Hàm ca ca Thanh Mạc đệ đệ này thật ghê rợn. Sau này ta gọi ngươi là Thanh Mạc, ngươi cứ gọi ta Phượng Hàm huynh là được.”
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Gọi Phượng Hàm huynh không thể hiện được tình nghĩa kết bái giữa hai ta. Thế này đi, ta có một vị đại ca tên Hải Thanh Ngôn, huynh có vẻ trẻ hơn đại ca ta vài tuổi, hay là ta gọi huynh bằng tiểu ca nhé, huynh thấy sao? Vốn định gọi huynh là nhị ca, nhưng như vậy thì lão già Hải Ly kia được lợi quá, nằm ở nhà mà có thêm một con trai làm phó minh chủ Chính Khí minh.”
Sắc mặt Kim Phượng Hàm âm trầm bất định, cuối cùng khẽ gật đầu: “Cứ gọi như vậy đi.”
Sở Thanh Tiêu âm thầm giơ ngón tay cái với Hồng Niệm: “Ta cảm thấy muốn viết hết quyển sách kia, chắc phải ngày ngày đi theo thiếu chủ của cô mới được.”
Hồng Niệm hạ giọng nói: “Ta còn tưởng thiếu chủ là loại rác rưởi.”
“Giờ thì sao?” Sở Thanh Tiêu hiếu kỳ nói.
Hồng Niệm càng hạ thấp giọng hơn nói: “Không ngờ là loại rác rưởi chỉ biết nói mồm!”
Sở Thanh Tiêu giơ tay day trán: “Kết luận cuối cùng vẫn không thay đổi.”
Kim Phượng Hàm xoay người sang chỗ khác, nhìn xuống dưới: “Không sai, đúng là ta tới đón các ngươi. Ta lưu lại một con mắt phượng trên Quân Kiến sơn, ngay lúc các ngươi xuống núi, ta đã biết rồi. Cho nên ta phái con kim phượng này tới đón các ngươi, nhưng ta cũng không ngờ Tử Ngọc phu nhân lại đi theo các ngươi.”
Tử Ngọc phu nhân trả lời: “Ta gặp con phượng hoàng của ngươi dọc đường, lại lười ngự kiếm nên tiện thể để nó chở ta một đoạn, không ngờ lại gặp Ngọc Thiên Hàn, thiếu chút nữa nằm lại dưới tay hắn.”
“Tử Ngọc phu nhân nói đùa rồi, chẳng qua chỉ là Ngọc Thiên Hàn mà thôi, đâu phải đối thủ của phu nhân.” Kim Phượng Hàm quay đầu sang: “Ngọc Thiên Hàn kia định mang Hải Thanh Mạc đi, chỉ e không phải ý định của Thiên Sinh minh, nếu hắn cứ thế trở về, chắc chắn sẽ bị bọn minh chủ phạt nặng, thậm chí trực tiếp khai trừ. Cho nên cơ hội duy nhất của hắn là thử lại lần nữa, nếu bắt được ngươi mang đi thì có thể cưỡng ép Mộc vương phủ bảo toàn tính mạng cho hắn.”
Hải Thanh Mạc lắc đầu nói: “Ài, chẳng thà từ đầu đừng tới bắt ta, ngoan ngoãn làm phó minh chủ không tốt hơn à, chờ tới lúc minh chủ chết, chẳng phải hắn sẽ lên làm lão đại à?”
Tử Ngọc phu nhân mỉm cười: “Thiên Sinh minh có mười một vị phó môn chủ tất cả, trong số đó thực lực Ngọc Thiên Hàn chỉ xếp ở tầm dưới, e là phải đợi rất nhiều người chết mới được.”
Hải Thanh Mạc kinh ngạc nói: “Hóa ra chức phó môn chủ này không đáng tiền đến vậy, tiểu ca, huynh...”
Tử Ngọc phu nhân cất cao giọng nói: “Chính Khí minh chỉ có bốn vị phó môn chủ, trong đó Kim phó minh chủ là trẻ tuổi nhất, cả tiềm lực, năng lực lẫn tướng mạo đều là đệ nhất, là lựa chọn số một cho chức minh chủ Chính Khí minh sau này.”
Kim Phượng Hàm khẽ lắc đầu: “Những lời Tử Ngọc phu nhân vừa nói, ta chỉ nhận một điều.”
Tử Ngọc phu nhân nghi hoặc: “Điều nào?”
Kim Phượng Hàm xoay người, khẽ mỉm cười: “Tướng mạo là đệ nhất.”
Ngay lúc này phượng hoàng quay đầu đáp xuống, Hải Thanh Mạc hụt chân, trượt xuống đất. Sở Thanh Tiêu cúi người, tóm lấy cổ áo gã. Kim Phượng Hàm nhìn Hải Thanh Mạc đang hoảng loạn, khẽ nhíu mày: “Quân Kiến sơn không dạy được cái gì cho ngươi à?”
Hải Thanh Mạc vội vàng xua tay: “Tiểu ca không hiểu rồi, đệ đang giấu tài. Đệ làm bộ mình là tên rác rưởi, đến lúc đó đột ngột ra tay khiến mọi người kinh ngạc, đoạt luôn ngôi đầu.”
Kim Phượng Hàm nheo mắt lại: “Được như thế thì tốt.”
Hải Thanh Mạc được Sở Thanh Tiêu đỡ dậy: “Sao con phượng hoàng này đột nhiên hạ xuống, chẳng lẽ tiểu ca tự xưng tướng mạo đệ nhất nên nó có ý kiến?”
“Đương nhiên là không rồi?” Kim Phượng Hàm nhìn xuống dưới: “Đó là vì, chúng ta tới rồi.”
Phượng hoàng chở bọn họ đi xuyên qua một áng mây dày đặc, sau đó một hồ nước mênh mông lọt vào tầm mắt. Mặt hồ như gương, phản chiếu cảnh đám người cưỡi phượng hoàng cực kỳ huyễn lệ.
Hải Thanh Mạc há hốc mồm: “Cái hồ này lớn đến mức nào vậy, thế này phải gọi là biển chứ!”
“Hồ lớn thứ hai thiên hạ, được gọi là Tiên Huyền hồ trải dài tám trăm dặm, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.” Sở Thanh Tiêu cảm khái nói.
“Thế Chính Khí minh ở đâu?” Hải Thanh Mạc nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết kiến trúc nào.
Sở Thanh Tiêu cũng nhìn xung quanh: “Từ khi Chính Khí minh lập phái bên Tiên Huyền hồ tới nay, người ngoài không cách nào đến gần phạm vi trăm dặm, chắc có bố trí trận pháp kỳ quái gì đó.’
Phượng hoàng vàng kim lại tiếp tục đáp xuống mặt hồ, có vẻ không định dừng lại. Hải Thanh Mạc thấy càng lúc càng hạ xuống thấp, sắp đâm thẳng vào Tiên Huyền hồ, gã vội vàng nhìn sang phía Kim Phượng Hàm: “Tiểu ca, hình như sắp đụng vào rồi!”
“Nếu sợ thì nhắm mắt lại.” Kim Phượng Hàm trầm giọng nói.
“Nghĩa là sao?” Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn lại.
Con phượng hoàng vàng kim đã chở mọi người đâm thẳng vào Tiên Huyền hồ. Hải Thanh Mạc vô thức nhắm mắt lại, nhưng không có cảnh hồ nước nuốt chửng đám người như gã tưởng tượng. Gã chỉ thấy trước mắt tối sầm, một cơn gió khoan khoái thổi tới, kim phượng bay ngang trở lại, xung quanh loáng thoáng tiếng người trò chuyện. Hải Thanh Mạc mở to mắt, bấy giờ mới phát hiện bọn họ đang ngồi trên phượng hoàng, bay lượn giữa không trung của một tòa thành trì.
Bầu trời trên thành trì này có màu xám, không trung không có mặt trời cũng chẳng có mặt trăng, nhưng trên trời lại tỏa ánh trăng mờ ảo. Còn bên dưới bọn họ là từng tỏa lầu các thẳng tắp, mỗi căn lầu trông hết sức hoa lệ, sơn màu vàng kim, treo đầy đèn lồng, cảnh tượng huy hoàng lộng lẫy. Xung quanh bọn họ còn có rất nhiều người tu hành ngồi trên trường kiếm, mặc trường bào màu trắng hoa mỹ. Bọn họ thấy kim phượng xuất hiện, ai nấy dồn dập tránh ra một con đường, kim phượng đi tới đâu lại nghe tiếng hô lanh lảnh: “Chào phó môn chủ.”
“Đây là Chính Khí minh ư.” Hải Thanh Mạc chậm rãi nói.
Hồng Niệm nhìn cảnh tượng xung quanh, cũng khá ngạc nhiên: “Nơi này còn phồn hoa hơn ta nghĩ. So với trong tưởng tượng của ta thì...” Hồng Niệm suy nghĩ một hồi, nhưng không cách nào chọn được từ ngữ thích hợp với suy nghĩ của mình.
Sở Thanh Tiêu ở bên cạnh tiếp lời: “Vừa phồn hoa, vừa loáng thoáng nỗi ưu thương tuyệt vọng.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Ngâm thơ à?’
Kim Phượng Hàm quay đầu sang: “Tuyệt vọng.”
Tử Ngọc phu nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Có lẽ vì nơi này không có ánh nắng thật sự.”
Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn xuống dưới: “Tiểu ca, chúng ta đi đâu đây?”
“Còn mấy ngày nữa mới tới Lương Ngọc đại hội, đến Thiên Tỉnh lộ báo cáo các ngươi đã đến. Vào trong Tiên Huyền hồ rồi, thế thì tiếp theo không còn gì nguy hiểm, ta cáo lui trước. Thanh Mạc, nếu ngươi cần tìm ta thì tới Phượng Minh các.” Kim Phượng Hàm nói xong, điểm mũi chân nhảy khỏi lưng kim phượng, sau khi hạ xuống mấy trượng lại có một thanh phi kiếm màu đỏ từ phía xa bay tới, đậu dưới chân hắn, dẫn hắn bay về đằng xa.
Hải Thanh Mạc vừa nhìn theo vừa cảm khái: “Chắc có rất nhiều người tu hành nữ giới ái mộ vị tiểu ca của ta.”