Dịch: Athox
๑๑۩۞۩๑๑
Chém ra một kiếm, san bằng cả ngọn núi, đối với kiếm thuật sư Huyền Tâm cảnh trở lên đây không phải chuyện quá thần kỳ.
Nhưng chém ra một kiếm mà khiến thác nước chảy ngược, chẳng khác nào thần tích.
Bởi vì người trước chỉ chứng minh uy lực hùng hồn của chiêu kiếm.
Còn người sau, lại là nghịch chuyển thiên đạo.
Thác nước kia chảy ngược suốt hai canh giờ mới khôi phục bình thường. Hải Thanh Mạc ngồi bên cạnh, ngoài trầm trồ kinh ngạc tấm tắc khen ngợi ra, còn phát hiện khi thác nước chảy ngược lên, còn có nhiều con cá vảy bạc béo tốt từ dưới bơi lên. Hải Thanh Mạc quyết định không thể lãng phí thần tích của cửu sư huynh được, vì vậy y đốt một đống lửa, nướng sạch chỗ cá đó.
Đến lúc Hồng Niệm luyện xong cả bộ Huyền Cửu kiếm quyết, Hải Thanh Mạc cũng nướng xong chín con cá, toàn bộ Cửu Long nhai tràn ngập hương thơm khiến người ta thèm thuồng.
Đã là chín con, đương nhiên Quân Cửu cũng tới.
Con hạc vàng chở hắn bay lượn hôm trước cũng đậu xuống Cửu Long nhai. Hạc vàng còn có vẻ nôn nóng hơn Quân Cửu nhiều, hạ xuống đất là vươn cổ lên cắp một con cá nướng, còn Quân Cửu lại hít mấy cái, cảm khái nói: “Sư đệ à, nếu công phu trên kiếm của đệ có thể giống công phu nướng cá này, thế thì ta không phải lo đệ không đánh được thiếu chủ Thiên Khư các rồi.”
Hải Thanh Mạc cười khà khà: “Cửu sư huynh, ăn cá.”
Hồng Niệm thu kiếm, đi tới, sau khi chứng kiến thần tích lúc ban ngày, cô lại càng tôn kính Quân Cửu, khẽ cúi đầu: “Quân Cửu tiên sinh.”
Quân Cửu gật đầu: “Công phu của cô đã tiến bộ không ít. Bây giờ cô là hy vọng lớn nhất của ta.”
“Cảm tạ tiên sinh.” Giờ phút này Hồng Niệm đã cầm Hà Ảnh kiếm trong tay, sau khi hút ánh nắng chiều cuối cùng lúc vừa rồi, thân kiếm Hà Ảnh cô đọng, cơ bản đã thành hình, tuy còn chưa đạt tới tình trạng hoàn mỹ nhất nhưng đã có thể sử dụng bình thường.
Quân Cửu mỉm cười cầm cá nướng trong tay, cắn một miếng: “Ăn cá nướng trước đã.”
Vì vậy, ba người ngồi bên thác nước, ăn cá nướng, hạc vàng có vẻ rất thích cá nướng, một mình ăn trọn ba con, cuối cùng hài lòng kêu lên vài tiếng rồi vỗ cánh bay đi. Mà ba người còn lại, Hải Thanh Mạc nằm giang tay chân ra, miệng ngậm cọng cỏ dại, cảm thấy mỹ mãn ngắm bầu trời hoàng hôn, một lúc lâu sau mới nói: “Có hơi nhớ Lan Lăng thành.”
“Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?” Hồng Niệm ngồi xếp bằng bên cạnh, thân hình vẫn ưỡn thẳng, đây là thói quen tạo thành từ hồi nhỏ được Đoạn Ngôn nuôi dưỡng. Lời nói bước đi, nhất cử nhất động, đều cực kỳ hợp quy tắc.
“Trước kia khi ở Lan Lăng thành, ta thường xuyên dẫn tam đệ đi ăn cá nướng, ăn xong lại nằm trên sườn núi ngắm hoàng hôn.” Hải Thanh Mạc nói đầy ẩn ý: “Cũng giống như hiện tại. Có đôi khi đại ca cũng đi theo, cho nên ta luôn để lại một con cá cho huynh ấy. Bằng không huynh ấy không được ăn là lại mắng ta không làm việc đàng hoàng thì thôi, còn kéo cả tam đệ lười biếng, sau đó cho ta một bài.”
Hồng Niệm mỉm cười lắc đầu: “Thường nghe đại công tử Hải gia ngồi trên ngôi quân tử, đáng lý phải nho nhã tuấn tú, không ngờ lại tham ăn cá nướng như vậy.”
“Ta nói cho ngươi biết nhé, đại ca ấy à!” Hải Thanh Mạc đột nhiên ý thức được mình nói quá to, vội vàng hạ thấp giọng: “Đại ca ấy, thật ra vẻ ngoài chỉ là giả bộ thôi. Huynh ấy ngông lắm.”
Quân Cửu nằm bên cạnh “phụt” một tiếng bật cười: “Ngông?”
“Đúng vậy.” Hải Thanh Mạc gật đầu nói.
Quân Cửu giơ ngón tay cái: “Nói không sai, không sai!”
“Huynh biết đại ca ta?” Hải Thanh Mạc cảnh giác.
Quân Cửu suy nghĩ: “Có duyên gặp mặt vài lần.”
“Thế huynh không nói cho đại ca đấy chứ?” Hải Thanh Mạc rất cẩn thận hỏi tiếp.
Quân Cửu xua tay: “Ta mà là loại tiểu nhân hớt lẻo như vậy à, ta sẽ không nói với hắn.”
“Thế thì tốt rồi.” Hải Thanh Mạc khẽ thở phào.
“Ta chỉ cười thẳng mặt hắn thôi!” Quân Cửu cười ha hả.
Hải Thanh Mạc che mặt nói: “Toi rồi, quả này ăn đòn là cái chắc.”
“Tu vi của đại ca ngươi chắc cũng bất phàm, sao xưa nay không giảng cho ngươi chuyện tu hành?” Hồng Niệm hỏi.
Hải Thanh Mạc nhún vai: “Ta cũng không biết. Đại ca chỉ bảo ta đọc sách, bảo tam đệ của ta tập võ.”
“Có lẽ là mệnh lệnh của vương gia.” Hồng Niệm nghĩ tới khả năng này.
“Đệ có vẻ rất thích hai vị huynh đệ của mình?” Quân Cửu mỉm cười hỏi. Hồng Niệm cũng tò mò nhìn sang.”
Hải Thanh Mạc phất tay: “Sao lại nói vậy, huynh đệ ruột thịt, cho dù không thích cũng vẫn là huynh đệ.”
“Ngươi là con trai của Vĩnh Vương ở Bắc Thần quốc, không phải huynh đệ ruột thịt với bọn họ.” Hồng Niệm nhắc nhở: “Ngươi vẫn nghĩ là ta nói vậy để lừa ngươi hay sao?”
Hải Thanh Mạc cầm cọng cỏ lên xỉa răng: “Cô cứ nhắc tới Vĩnh Vương nhưng ta chưa từng gặp. Hắn nói hắn là cha ta, thế cứ cho rằng hắn là cha ta đi, thấy mặt thì ta gọi một tiếng là được, không làm Hồng Niệm cô nương khó xử. Nhưng trong lòng ta chỉ có hai huynh đệ, một tên Hải Thanh Ngôn, nho nhã mà ngông nghênh, một tên Hải Thanh Thiên, ngây thơ mơ mộng, còn có một ông bố thích chơi dế tên Hải Ly.”
Hồng Niệm trầm giọng nói: “Sau này về Thần Đô không được nói lời này nữa.’
“Sao phải về Thần Đô? Ta là con trai vị Thánh nữ Bắc Thần, là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời Vĩnh Vương điện hạ. Cô tìm ra ta, dẫn ta rời khỏi Lan Lăng thành, chẳng phải sợ ta bị Mộc Vương điện hạ gì đó bắt được, lôi ra chèn ép, tranh đoạt ngôi vị thái tử à?” Hải Thanh Mạc hừ một tiếng: “Đợi sóng gió qua đi, cô về Thần Đô, ta về Lan Lăng thành.”
“Nếu sóng gió qua đi, thế thì chỉ có một khả năng.” Hồng Niệm nghiêm túc nhìn Hải Thanh Mạc: “Đó là Vĩnh Vương kế thừa ngôi vị hoàng đế Nam Dạ. Đến lúc đó sẽ không có bất cứ ai dám nhắc tới thân phận của ngươi, ngươi sẽ theo ta cùng về Thần Đô.”
Giọng điệu Hải Thanh Mạc lại ương ngạnh hiếm thấy: “Sao ta phải về? Ta có chỗ của mình.”
“Đây là mệnh lệnh của Vĩnh Vương điện hạ, ngươi có thể từ chối ta, nhưng đến lúc đó ta sẽ trói ngươi đi.” Giọng điệu Hồng Niệm vẫn rất nghiêm túc.
“Hả, ngươi gọi ta là thiếu chủ cơ mà?” Hải Thanh Mạc nằm ngửa ra sau: “Cửu sư huynh, huynh giúp ta với.”
“Được.” Quân Cửu thản nhiên mỉm cười.
Hồng Niệm vô thức nắm chặt lấy Hà Ảnh kiếm.
“Đánh thắng thiếu chủ Thiên Khư các.” Quân Cửu tiếp tục nói.
Hải Thanh Mạc che mặt nói: “Đúng là thế giới thiếu thân thiện. Thế nên ta mới nói Lan Lăng thành là tốt nhất.”
“Có lẽ bọn họ đối xử tốt với ngươi chỉ vì thân phận của ngươi.” Hồng Niệm do dự một chút rồi nói.
“Vớ vẩn. Ngươi nhìn đại ca ta có giống e ngại thân phận của ta không?” Hải Thanh Mạc lại nổi giận một cách hiếm thấy: “Còn cả tam đệ nữa, nó còn chưa biết nói, ta đã dẫn nó đi trộm khoai lang, từ nhỏ nó đã bám theo sau lưng ta mà lớn, ta nói một thì nó không nói hai, sau này nó trở thành tiểu võ thần của Lan Lăng thành nhưng vẫn một câu nhị ca hai câu nhị ca đi theo ta. Thân phận của ta? Con tư sinh của một hoàng tử mà thôi! Ghê gớm lắm chắc? Quan trọng lắm à?”
Hồng Niệm thấy Hải Thanh Mạc có vẻ tức giận, im lặng một lúc rồi cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
Hải Thanh Mạc không ngờ Hồng Niệm lại xin lỗi.
“Thật ra cũng hơi quan trọng.” Quân Cửu nói không nhanh không chậm.
“Cửu sư huynh, sao hôm nay huynh toàn nói mấy lời ta không thích nghe vậy.” Hải Thanh Mạc bất mãn nói: “Hôm nay nướng cá đúng là lãng phí!”
“Nếu không quan trọng, thế sao bọn họ lại mở Thiên Môn trận vì đệ?” Quân Cửu nhìn lên không trung, nói đầy ẩn ý.
Hồng Niệm đột nhiên đứng dậy, Hà Ảnh kiếm trong tay lóe lên ánh sáng đỏ: “Thiên Môn trận!’
“Thiên Môn trận là cái gì?” Hải Thanh Mạc cũng đựng dậy theo, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy dưới hoàng hôn đột nhiên xuất hiện một cánh cửa tỏa kim quang. Cánh cửa kia cao khoảng ba mươi trượng, dài khoảng năm mươi trượng, cực kỳ hùng vĩ, cứ như cánh cửa tiên giới từ chín tầng trời hạ xuống.
Phía sau kim môn, có một giọng nói cực kỳ uy nghiêm quát lên.
“Mở!”
Tiếp đó cánh cửa vàng kim chậm rãi mở ra.
Phía sau kim môn, hơn trăm đệ tử ngự kiếm lơ lửng, cúi đầu nhìn ba người Hải Thanh Mạc trên Cửu Long nhai.
Hải Thanh Mạc trợn tròn hai mắt, cánh tay cầm Hà Ảnh kiếm của Hồng Niệm khẽ run run.
Chỉ có Quân Cửu vẫn nở nụ cười điềm nhiên: “Đệ nói xem, có phải khá quan trọng không!”