Chương 43: Xông trận
Dịch: Athox
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Cực tây thiên hạ.
Thập Vạn Đại Sơn.
Nơi mà mọi người trong thế giới sợ hãi nhất.
Cực bắc thiên hạ, Côn Luân sơn, Đào Hoa sơn trang, đó là nơi muôn vàn kiếm tu trong thiên hạ một lòng hướng tới, không biết bao nhiêu thế hệ kiếm sĩ trẻ tuổi muốn đạp trường kiếm, cưỡi gió lạnh lên thẳng Côn Luân, đàm đạo với vị trang chủ kia, tiện thể ngắm nhìn Thiên môn bị một kiếm ngăn bên ngoài dãy núi. Nhưng từng cơn gió lạnh đợt mạnh sau hơn đợt trước trên Côn Luân lại đè gãy trường kiếm của họ, cắt đứt con đường lên núi của họ.
Cực đông thiên hạ là Bồng Lai thần đảo, là nơi kỳ bí huyền ảo nhất thế gian, có cảnh tượng ảo diệu và kỳ trân dị bảo mà thế nhân chưa bao giờ được thấy. Không biết bao nhiêu người tu hành ôm tinh thần mạo hiểm, ngồi trên chiếc thuyền vàng son lộng lẫy to như ngọn núi nhỏ, lên đường ra khơi, tìm kiếm Tu La giới, cuối cùng thất bại tan tác quay về.
Cực tây thiên hạ, Quan Dần quỷ thành, người và quỷ chung sống, mang đầy thần bí, khủng khiếp và âm tà. Nhưng đó cũng là nơi có thể tương phùng với người đã rời cõi trần, biết bao người tuy hiểu sự đáng sợ của nó nhưng vẫn không ngăn nổi quyết tâm muốn tới quỷ thành tìm kiếm.
Nhưng Thập Vạn Đại Sơn có Vạn Kiếm trận lại khác, nơi này tràn ngập sương mù dày đặc, ngưng đọng quanh năm. Điểm cuối cuối cùng làn sương dày đặc này nối tới U Tuyền của Ma tộc; nơi này không có tiên nhân tiêu sái, không có kỳ trân thần bí, không có quỷ hồn của phàm trần lôi kéo, chỉ có tà và ác thuần túy.
Khi ngươi ngẩng đầu nhìn vào Vạn Kiếm trận này sẽ có cảm giác áp lực mãnh liệt, ngay cả người tu hành cảnh giới Địa Tiên cũng không thở nổi. Hơn nữa, nghe nói mỗi thanh kiếm trong kiếm trận không phải chỉ đối phó với ma vật mà là đối phó với tất cả mọi cái ác trong thế gian.
Nhưng người trong thiên hạ, ai dám nói lòng mình không có cái gọi là ác?
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Bốn người áo trắng đứng ngoài rìa làn sương mù dày đặc, khi ngẩng đầu lên bọn họ vẫn thấy được Vạn Kiếm trận phủ kín bầu trời. Một người trong số họ cảm khái nói: “Đi tới không biết bao nhiêu nơi trong thiên hạ rồi, nhưng cảm giác áp lực của Vạn Kiếm trận này vẫn là có một không hai.”
“Nghe nói mỗi thanh kiếm trong Vạn Kiếm trận đều có thể dễ dàng đoạt mạng một người tu hành Tiêu Dao cảnh đỉnh phong, mười thanh tiên kiếm mắt trận còn có thể lấy đầu cao thủ Thiên Bệ cảnh. Bình quân ra, ngươi có thể hiểu là hơn mười vạn cao thủ Huyền Tâm cảnh đang ở trên không trung cầm kiếm chỉ xuống đầu ngươi.” Một người khác trả lời: “Ngươi nói xem thế có áp lực không?”
“Lần này chúng ta ở ngoài kiếm trận thật không?” Người vừa rồi lại nói, giọng nói thoáng chút bất an.
“Minh chủ đích thân tới xem, đúng là bên ngoài Vạn Kiếm trận.” Một người áo trắng đi tới nói, ba người còn lại lập tức cúi người nghe lệnh, hiển nhiên địa vị của người này là cao nhất. Hắn dẫn mọi người đi tới vài bước, nhìn một hang núi trước mặt: “Bày trận đi.”
“Rõ!” Ba người còn lại đáp lời, tiếp đó lùi lại vài bước, vung ống tay áo, bốn thanh kiếm bay lên không trung, vẽ thành một đường cong rồi lơ lửng trước hang núi. Bốn người tay bấm ấn quyết niệm thần chú, trên trường kiếm tỏa ra từng luồng hào quang màu tím.
“Kết trận.” Người áo trắng cầm đầu quát khẽ: “Tử Vi Thiên Đấu!’
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trong quán trọ Tiên lạc, Hải Thanh Mạc ngáp một cái, bò dậy khỏi giường, mở cửa phòng. Hồng Niệm mặc bộ áo tím đứng ngoài cửa, quay lưng về phía y. Có lẽ Hà Ảnh kiếm quá bắt mắt nên hiện giờ Hồng Niệm không mang theo kiếm, đồ trang điểm trên tóc cũng đổi thành đồ nữ nhi bình thường. Hải Thanh Mạc nhìn bóng lưng cô, ngây ra một hồi. Lúc này Hồng Niệm quay đầu lại, phát hiện Hải Thanh Mạc đang ngơ ngác nhìn mình, lên tiếng hỏi: “Thiếu chủ, ngươi nhìn gì vậy?”
Hải Thanh Mạc khôi phục tinh thần, cười nói: “Không có gì. Chỉ cảm thấy tự nhiên cô nương lại không mang theo kiếm, khiến người ta có cảm giác khác hẳn.’
“Cảm giác gì?” Hồng Niệm khẽ nhíu mày.
“Gió thổi hoa rung động, mưa rơi hồ nổi sóng.” Sở Thanh Tiêu mỉm cười đi tới. “Chẳng lẽ là cảm giác động tâm.”
Hải Thanh Mạc quay đầu sang, chỉ vào Sở Thanh Tiêu cười mắng: “Sở huynh là người tu đạo, sao lại nói đùa với ta như vậy, không đứng đắn.”
Sở Thanh Tiêu lắc đầu nói: “Thứ nhất, tuy ta là người tu đạo nhưng đạo nhân trong chi phái của ta có thể kết hôn, có thể sinh con, không kiêng chuyện tình yêu. Thứ hai, đúng là nói đùa nhưng không phải không đứng đắn, vì tuy ta nói đùa, nhưng nếu lời ta nói thành thật, chẳng phải chuyện tốt hay sao?”
Hồng Niệm khẽ mỉm cười, bỏ qua trò đùa này: “Hiếm khi được tới Chính Khí minh, ra ngoài đi dạo không?’
Sở Thanh Tiêu duỗi người: “Đi nếm đồ ăn ngon trong Tiên Huyền hồ cái đã, ta đói rồi.”
“Đương nhiên.” Hồng Niệm quay đầu đi về phía trước, mái tóc dường như vừa được gội sáng nay, phất theo làn gió, lưu lại một mùi hương dâm bụt thoang thoảng.
Hải Thanh Mạc nhanh chóng bám theo, Sở Thanh Tiêu đi tới bên cạnh gã, hỏi: “Thanh Mạc huynh đệ, đêm qua ngủ có ngon không?”
“Không ngon, mấy tấm bùa vàng kia lóa mắt quá.” Hải Thanh Mạc bất mãn nói.
Sở Thanh Tiêu xua tay: “Ngày mai ta cho ngươi một miếng vải đen, che mắt đi là ngủ được.”
Ba người đi tới bên ngoài quán trọ Tiên Lạc, bấy giờ mới phát hiện buổi sáng trên đường Thiên Tỉnh đầy người với người, cực kỳ náo nhiệt. Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Mỗi tiên môn chỉ có ba suất cơ mà? Sao đông người thế?”
Hồng Niệm giải thích: “Lương Ngọc hội là cơ hội thành danh cho rất nhiều môn phái nhỏ, thậm chí một số tiên môn nổi danh hiện tại, năm xưa cũng là nhờ một đệ tử thiên phú xuất chúng hót một tiếng khiến thế nhân kinh ngạc, nhờ đó kéo theo toàn bộ tiên môn quật khởi. Cho nên số người tu hành dùng linh châu tham gia Lương Ngọc hội như Sở huynh đây cũng không phải là ít.”
“Thơm quá.” Hải Thanh Mạc hít nhẹ một cái, ngửi thấy một mùi thịt. Gã nhanh chóng bước qua đám người tấp nập, đi tới trước một quán rượu, ngẩng đầu nhìn tấm biển bên trên, chậm rãi nói: “Mai Gia trang.”
“Mai Gia trang, thịt Mai Hoa, lừng danh thiên hạ, giới hạn hôm nay, mười ba phần.” Một tiểu nhị béo ục ịch đi ra, hét lớn với mọi người xếp hàng trước mặt.
Hải Thanh Mạc cao giọng nói: “Tới trước là được à?”
“Đương nhiên là không.” Tiểu nhị ục ịch đẩy tay về phía trước, một luồng khí vô hình triển khai, trực tiếp đẩy đám người chen phía trước lui lại vài bước. Hắn cười nói: “Đạo lý của cửa tiệm chúng ta rất đơn giản, ai vào được thì được ăn thịt Mai Hoa của chúng ta.”
“Thế chẳng phải ai tới trước là được à?” Một người đứng đằng trước nghi hoặc nói, bước thêm một bước, nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị hất bay hơn ba trượng. Hắn ngã dưới đất, kêu rên: “Có trận pháp, đặt trận pháp rồi!”
Hồng Niệm hạ giọng nói: “Nhập Cánh Vấn Cấm trận.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi: “Lợi hại lắm à?’
Hồng Niệm giải thích: “Một trận pháp có lợi hại hay không, ngoài nó là trận pháp gì còn phải xem cảnh giới của người thi trận. Nhập Cánh Vấn Cấm trận này coi như trận pháp tương đối cao minh, nếu tu vi của người thi trận cũng đủ cao thế thì rất khó phá giải.”
“Thôi vậy, ăn một bữa cơm thôi, sao phải phiền toái như vậy.” Hải Thanh Mạc quay đầu định đi, đột nhiên liếc mắt thấy trên bức tường gỗ sau lưng tiểu nhị ục ịch kia có treo rất nhiều tấm thẻ gỗ màu trắng, trên thẻ viết một hàng tên. Gã còn liếc mắt thấy ba chữ tên mình “Hải Thanh Mạc”, bên cạnh còn treo “Tô Niệm” và “Sở Thanh Tiêu”. Gã lập tức quay đầu lại hỏi: “Thẻ gỗ kia là cái gì?”
“Cái này cũng không biết à? Đây là bàn cược trong đường Thiên Tỉnh lần này, mỗi người tham gia Lương Ngọc hội đều được viết tên lên đó, ngươi thấy con số phía sau không, chính là tỷ lệ cược, con số càng nhỏ, tỷ lệ cược càng thấp chứng tỏ người này càng được coi trọng.” Bên cạnh có người tghi.
“Vậy vì sao con số sau Hải Thanh Mạc lại là không. Đây có phải con số nhỏ nhất không?” Hải Thanh Mạc kích động nói.
“Không phải, không, tức là không ai đặt. Hải Thanh Mạc kia mới đến ngày hôm qua, nghe nói vừa vào đường Thiên Tỉnh đã bị dọa tới mức hôn mê bất tỉnh, đương nhiên không ai đặt vào hắn, cho nên đến giờ vẫn là không.” Người nọ tiếp tục giải thích.
“Nực cười!” Hải Thanh Mạc gầm lên một tiếng: “Xông trận!”