Dịch: Athox
๑๑۩۞۩๑๑
Chiêu kiếm của Hải Thanh Mạc trông khá cường đại, Hoàng Mạnh Thủy không dám khinh thường, quyết định thủ trước rồi công, tụ tập niệm lực trên thân kiếm, nhẹ nhàng xoay tròn, tạo thành một tấm chắn. Nhưng chiêu kiếm của Hải Thanh Mạc chỉ vung hờ một cái, sau kiếm không có gì xảy ra. Hải Thanh Mạc khẽ nhíu mày, xua tan tấm chắn, trầm giọng nói: “Thằng nhãi, ngươi chơi~~” Còn chưa nói hết lời đã có một luồng kiếm khí đánh trúng vai hắn, hắn quát lên một tiếng trầm trầm, lùi lại phía sau một bước.
“Hoàng sư huynh.” Đám kiếm thuật sư bên cạnh vội vàng lao tới.
Bả vai Hoàng Mạnh Thủy đã bị máu tươi thấm đẫm, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, gương mặt đầy phẫn nộ: “Đê tiện!”
“Các ngươi có bao nhiêu người đi bắt một mình ta, thế thì không đê tiện?” Hải Thanh Mạc nắm lấy cơ hội này, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Gã chạy tới sau núi.
Đêm hôm ấy mình đã gặp hai người ở Kiếm các sau núi, tuy sau đó cửu sư huynh không nói rõ thân phận bọn họ, nhưng chắc hẳn là người có giao tình không tệ với Quân Kiến sơn nên mới ở trong Kiếm các. Hơn nữa hai người kia trông có vẻ rất lợi hại! Chỉ cần chạy tới bên ngoài Kiếm các, có hai người này giúp đỡ, đám kiếm thuật sư của Vạn Pháp môn này? Không đáng nhắc tới.
Hải Thanh Mạc ta thật quá thông minh!
Hải Thanh Mạc đắc ý lao đi trong rừng núi. Bây giờ gã đã là người trên núi, tốc độ vượt xa trước kia, không bao lâu sau gã đã tới sau núi. Gã ngẩng đầu nhìn lên, Vạn Kiếm Lao Lung kia vẫn co vào phình ra rồi lại co vào phình ra, hai bên vẫn đang giằng co, chưa kết thúc.
“Hồng Niệm cô nương, đợi ta tìm cao nhân giúp đỡ rồi tới cứu cô nương.” Hải Thanh Mạc tung người nhảy tới phía trước Kiếm các.
Đám người Hoàng Mạnh Thủy đuổi theo phía sau, hắn nhìn thoáng qua tấm biển, thầm kinh ngạc: “Quân Khả Kiến Kiếm? Nơi này là Kiếm các của Quân Kiến sơn.’
“Ha ha, tiên môn có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!” Hải Thanh Mạc cười vang: “Hai vị tiền bối, đám người này là lũ đột nhập của Vạn Pháp môn, mời các vị ra tay, đuổi lũ trộm cắp này đi!”
Hoàng Mạnh Thủy thầm kinh hãi, trầm giọng nói: “Nơi này còn có người giữ Kiếm các?”
“Đương nhiên!” Hải Thanh Mạc ngạo nghễ nói.
“Hành động cẩn thận.” Hoàng Mạnh Thủy hạ giọng nói. Kiếm các của Quân Kiến sơn là thánh địa tu hành nổi tiếng, có người giữ các cũng không có gì lạ. Kể cả không có người giữ các, chắc nơi này cũng có trận pháp kỳ môn.
Nhưng hai bên giằng co một hồi lâu, Kiếm các sau lưng Hải Thanh Mạc vẫn không chút động tĩnh, càng không có người giữ các nào đi ra. Hải Thanh Mạc thầm căng thẳng, nói nhỏ: “Chắc lúc này hai vị tiền bối không ở trong Kiếm các rồi.”
Hải Thanh Mạc càng lúc càng tức giận: “Ngươi còn dám trêu ta?”
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Ai trêu ngươi? Đây là thánh địa của Quân Kiến sơn ta, hai vị tiền bối của ta không thích giao tranh với người khác, giờ phút này vẫn đang trấn thủ trong Kiếm các. Ngươi cứ thử giơ kiếm với ta xem, chắc chắn sẽ có phi kiếm bay xa trăm bước, đoạt lấy tính mạng ngươi!”
“Được, để ta thử xem!” Hoàng Mạnh Thủy nhận ra vẻ sợ hãi trong giọng nói của Hải Thanh Mạc, không hề do dự vung trường kiếm lên, kiếm thế như thủy triều ập về phía Hải Thanh Mạc: “Vạn Pháp kiếm thức, Quy Hải Triều!”
Sau lưng Hải Thanh Mạc chỉ có cánh cửa Kiếm Các, đã không còn đường lui, chỉ có thể cứng rắn ngẩng đầu, vung thanh Hồng Nhan kiếm: “Quân Kiến kiếm thức, Thanh Phong Lai!” Chiêu kiếm này vốn là kiếm chiêu được ghi lại trên <<Huyền Cửu kiếm quyết>> không mấy tinh diệu nhưng cực kỳ thích hợp để phòng thủ. Một kiếm chém ra, kiếm phong nhanh chóng nổi lên, thổi kiếm khí cường đại như thủy triều bay thẳng lên trời. Nhưng đang lúc thấy may mắn thì Hoàng Mạnh Thủy đã lao tới trước mặt gã, điểm nhẹ ngón trỏ vào ngực gã: “Lui!”
“Toi rồi!” Hải Thanh Mạc quát khẽ một tiếng, thân thể bị đánh bay ra ngoài, đâm nát cánh cửa Kiếm các, ngã vào trong sân.
“Đừng có phô trương thanh thế nữa.” Hải Thanh Mạc chậm rãi đi vào trong sân, trường kiếm trong tay ngưng tụ hơi nước, tiếp đó nhẹ nhàng vung lên, luồng hơi nước kia đánh trúng chân phải của Hải Thanh Mạc, sau đó trực tiếp hóa thành băng đá, đông cứng chân phải của gã dưới đất.
“Tiền bối, hai vị tiền bối!” Hải Thanh Mạc chỉ có thể la hét: “Kiếm các quý giá của Quân Kiến sơn, Kiếm các cất giữ nhiều danh kiếm như vậy, chẳng lẽ không có người giữ các à!”
“Còn nghĩ sẽ có người tới cứu ngươi?” Hoàng Mạnh Thủy, giơ kiếm chém về phía chân phía của Hải Thanh Mạc, định phế bỏ một chân của gã.
Bên ngoài Kiếm các, tấm biển “Quân Khả Kiến Kiếm” hiện lên một luồng hào quang màu tím.
“Toi rồi.” Hải Thanh Mạc cười khổ một tiếng.
Nhưng Hoàng Mạnh Thủy chém xuống, lại bị một thanh kiếm màu đen chặn lại. Trên thanh kiếm đen này có quỷ vụ bừng bừng, âm khí um tùm, sau khi ngăn cản trường kiếm của Hoàng Mạnh Thủy lại vung lên, đánh bay Hoàng Mạnh Thủy ra ngoài. Hải Thanh Mạc vội vàng quay đầu nhìn lại, phát hiện chỉ có một thanh kiếm, phía sau trường kiếm không có người cầm. Gã nhìn dáng vẻ thanh kiếm này, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, vội vàng quan sát thân kiếm.
Trên thân kiếm có khắc hai chữ, như ẩn như hiện dưới làn sương đen quay quanh.
U Đô.
“Quỷ kiếm U Đô, đây là Quỷ kiếm U Đô!” Hoàng Mạnh Thủy cũng phát hiện ra lai lịch của thanh kiếm này, vội vàng hét lớn.
U Đô kiếm nhẹ nhàng xoay tròn tại chỗ, sau đó trường kiếm hoàn toàn biến thành một làn sương đen, bên trong làn sương lại có một nam nhân thân thể cường tráng mặc bộ đồ đen đi ra. Thân hình nam nhân này như thực như ảo, hoàn toàn không thấy được diện mạo, chỗ hai mắt chỉ có hai đốm lửa rực cháy. Nam nhân áo đen khẽ cúi đầu, nhìn thanh kiếm trong tay Hải Thanh Mạc, giọng nói hồn hậu: “Tình kiếm Hồng Nhan.”
“Lão ca, ngươi là người canh giữ Kiếm các?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
Nam nhân áo đen không trả lời câu hỏi của Hải Thanh Mạc, chỉ xoay người, nhìn Hoàng Mạnh Thủy đang đứng đó.
“Tất cả lên hết đi!” Hoàng Mạnh Thủy hét lớn một tiếng, vung thanh kiếm trong tay ra, tất cả kiếm thuật sư phía sau cũng tiến tới. “Kiếm khởi vạn triều, Thủy Mạn kiếm trận!”
Đám người nhảy lên cao, chém kiếm ra, kiếm khí còn hùng hồn hơn chiêu kiếm của Hoàng Mạnh Thủy lúc vừa rồi tới mấy lần. Nếu nói vừa rồi chiêu kiếm kia mang khí thế của sông lớn, vậy thì nhát kiếm lần này hoàn toàn xứng đáng là sóng biển!
Nam nhân áo đen đột nhiên giơ tay, U Đô kiếm lập tức biến ảo trên tay hắn, hắn vung kiếm lên trời, một làn sương đen lan tỏa.
Kiếm thế kia hùng hồn như hải triều!
Đám kiếm thuật sư Vạn Pháp môn kia đang nhảy vọt lên không trung!
Khoảnh khắc đó tất cả đều trở nên bất động.
Sau đó làn sương đen cuồn cuộn ập tới, cuốn lấy từng thanh kiếm, lại lan lên trên, cuốn lấy thân thể đám người.
“Quỷ Tru!’ Nam nhân áo đen trầm giọng nói.
“Á!” Tất cả trường kiếm lập tức đứt rời, tất cả kiếm thuật sư của Vạn Pháp môn đều bị đánh bay, chỉ có Hoàng Mạnh Thủy xoay người trên không trung, cuối cùng nhảy xuống, đặt chân trong sân, nhưng hắn còn chưa kịp thở phào một tiếng, đã có một làn sương đen bám theo tới trước ngực hắn. Lần này hắn không né tránh kịp, làn sương đen điểm nhẹ lên ngực Hoàng Mạnh Thủy một cái, hắn lập tức hộc máu, thân thể mất ý thức, ngã lăn ra đất.
Hải Thanh Mạc nhìn nam nhân áo đen, nhíu mày nói: “Ngươi là người canh giữ Kiếm các? Ngươi là chủ nhân của U Đô kiếm?”
U Đô kiếm trong tay nam nhân áo đen lại tiêu tan không còn bóng dáng, hắn cúi đầu, hai đốm lửa thay cho con mắt nhìn chằm chằm vào Hải Thanh Mạc.
“Không, ngươi không phải kiếm chủ, ngươi chính là U Đô kiếm!” Hải Thanh Mạc trầm giọng nói: “Ngươi là kiếm linh!”
Nam nhân áo đen trầm giọng nói: “Ngươi rất thông minh.”
“Giúp ta cứu bằng hữu của ta.” Hải Thanh Mạc giơ ngón tay lên trời, chỉ nhà giam bằng kiếm trên không trung: “Bằng hữu của ta bị nhốt trong đó.”
“Kiếm các có cấm chế, ta không cách nào rời khỏi nơi này.” Nam nhân áo đen trả lời.
“Chết tiệt.” Hải Thanh Mạc siết chặt nắm tay.
“Phá!’ Trên bầu trời, một luồng hào quang sáng lạn xuyên thủng kiếm trận ra ngoài, mười mấy kiếm thuật sư và vô số mảnh kiếm vỡ nhỏ bé rơi xuống từ không trung, chỉ có vài kiếm thuật sư tu vi cao hơn một chút là lùi lại bên cạnh Tử Cửu Thiều.
Hồng Niệm đứng đó, trên người đã loang lổ vết máu, niệm lực trên người cô đã tiêu hao gần hết. Nếu không phải lúc trước đã phá cảnh, lên tới Huyền Tâm, chắc giờ phút này cô đã là người chết. Nhưng bây giờ trước mặt cô còn có một thuấn thuật sư Huyền Tâm cảnh và vài kiếm thuật sư Tiêu Dao cảnh. Cô khẽ thở dài, Hà Ảnh kiếm trong tay hóa thành hào quang biến mất.
Ngay sau đó, áng mây trắng sau lưng cô như được nhuộm màu, chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng một thanh kiếm lớn.
Tử Cửu Thiều hừ lạnh một tiếng: “Nỏ mạnh hết đà.”