Chương 5: Hào quang
Dịch: Athox
--------------
Hải Thanh Mạc ngồi xếp bằng trên thân kiếm, nhìn Lan Lăng thành từ từ hóa nhỏ, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác buồn rầu: “Vừa rồi còn nói lúc đi trong lòng không thấy gì, nhưng bây giờ nhìn Lan Lăng thành từ từ thu nhỏ, ta mới đột nhiên nhận ra, mình phải đi thật rồi?’
Hồng Niệm gật đầu: “Nhìn nhiều một chút, có lẽ phải rất lâu sau ngươi mới trở lại đây.”
“Rốt cuộc vì sao những người đó lại truy đuổi ta? Rốt cuộc gia chủ mà ngươi nói là ai?” Hải Thanh Mạc không nhịn được hỏi: “Bây giờ ngươi có thể nói cho được chưa?”
“Nói ra thì rất dài, đợi lúc tới Chính Khí minh ta sẽ cho ngươi biết.” Hồng Niệm trả lời.
Hải Thanh Mạc cũng không vội, chỉ nhún vai: “Nếu không phải đại ca nói ta phải tin ngươi, có lẽ bây giờ ta đã tung người nhảy xuống rồi.”
“Ngươi nhảy đi.” Hồng Niệm xua tay: “Ta không cản ngươi.”
Hải Thanh Mạc sửng sốt, tiếp đó nở nụ cười khó nhọc: “Đã nói sẽ nghe lời đại ca mà.”
Hồng Niệm vung nhẹ cánh tay, Hà Ảnh kiếm lắc lư một cái, Hải Thanh Mạc không ngồi vững thiếu chút nữa ngã từ trên thân kiếm xuống. Hắn vội vàng ôm chặt lấy Hồng Niệm: “Cứu cứu cứu cứu cứu mạng, ta sai rồi, ta không dám khoác loác nữa đâu.”
Hồng Niệm bị ôm chặt, vừa hẹn vừa giận lại vừa buồn cười, ngón tay búng nhẹ lên trán hắn, trực tiếp gạt bay hắn ra ngoài. Hải Thanh Mạc rơi từ trên thân kiếm xuống, hét a á liên hồi. Hồng Niệm thì ngồi trên thân kiếm chậm rãi đảo một vòng trên không trung rồi mới đuổi theo, cuối cùng đến lúc mặt của Hải Thanh Mạc sắp chạm đất thì cô mới kéo cổ áo y, nhẹ nhàng nhấc lên, di dời lực rơi sau đó ném hắn xuống đất.
“Lần đầu tiên ta thấy nghi ngờ đại ca đấy.” Hải Thanh Mạc ngồi dưới đất, lau mồ hôi lạnh trên người.
Hồng Niệm thu trường kiếm, lấy từ trong lòng ra một tấm bùa vàng, hai ngón tay niết một cái, tấm bùa vàng bắt đầu bốc cháy. Hồng Niệm vung nhẹ cánh tay, bùa vàng hóa thành tro tàn giữa không trung.
“Cô làm gì vậy?” Hải Thanh Mạc tò mò hỏi.
Hồng Niệm giải thích: “Ta phải nghĩ cách đưa tin cho Chính Khí minh, bảo bọn họ phái người tới tiếp ứng chúng ta. Ta không phải đối thủ của tên Ngọc Thiên Hàn vừa rồi.”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc: “Ta còn tưởng chiêu Bạch Phát Tam Thiên Trượng của ngươi đã giải quyết hắn?”
“Đó không phải là Bạch Phát Tam Thiên Trượng của ta, đó là một luồng kiếm ý mà sư phụ ta để lại trong Hà Ảnh kiếm, dùng xong là hết. Nhưng dẫu sao đó cũng không phải là sư phụ ta đích thân tới, không nhốt được hắn quá lâu.” Hồng Niệm lắc đầu nói.
“Thế chúng ta dừng ở đây làm gì? Chạy tiếp đi.” Hải Thanh Mạc vội vàng nói.
Hồng Niệm ngồi xếp bằng xuống: “Niệm lực của ta đã không chèo chống nổi, ta cần nghỉ ngơi một chút, cho ta hai canh giờ.”
“Ngươi đói rồi?” Hải Thanh Mạc hỏi.
Hồng Niệm do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: “Cũng có thể nói là vậy...”
“Thế thì ngươi ở đây chờ ta một chút.” Hải Thanh Mạc xoay người rời khỏi: “Ta đi tìm chút thức ăn.” Thấy Hồng Niệm không tỏ ý kiến, Hải Thanh Mạc lập tức chạy vào khu rừng bên cạnh, gã thở một hơi dài, cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát thân. Gã bắt đầu do dự, có nên nhân lúc còn chưa đi xa, lén lút trở về Lan Lăng thành không? Tuy đại ca đã nói như vậy nhưng dù sao mình cũng không phải nhân tài tu hành, tới Chính Khí minh chắc chắn sẽ bị tra tấn tới chết đi sống lại, hay cứ về Lan Lăng thành, hỏi cho rõ ràng, sau đó tới xin cha mẹ, không khéo lại không cần phải đi? Đang lúc gã suy nghĩ trong rừng cây, vừa vặn thấy một lão nông đi qua, gã vội vàng hỏi: “Vị đại bá này, xin hỏi nơi này cách Lan Lăng thành bao nhiêu dặm?”
Lão nông kia sửng sốt: “Lan Lăng thành? Đó là tòa thành ở biên giới, gần sát Nam Dạ quốc đúng không?”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Lão nông lộ vẻ khó xử; “Cái này thì không biết được, cả đời này lão chưa tới nơi nào xa như vậy. Đời này lão mới chỉ tới đại thành Dạ An cách đây trăm dặm, sau đó tới Lan Lăng thành còn phải ngồi xe ngựa mấy ngày.”
“Mẹ nó, đại bá, tạm biệt.” Hải Thanh Mạc chắp tay xoay người rời khỏi.
Hóa ra ngự kiếm phi hành tốc độ nhanh chóng như vậy, Hải Thanh Mạc cảm thấy mình mới ngồi trên thân kiếm trong chốc lát, không ngờ đã chạy xa như vậy. Xem ra chạy trốn cũng chẳng được rồi, Hải Thanh Mạc bất đắc dĩ đi về phía trước, thấy một dòng sông nhỏ.
Lúc này Hồng Niệm đang ngồi xếp bằng nhập định, hơn một canh giờ sau, cuối cùng nguyên khí cũng khôi phục đôi chú; Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị kết thúc nhập định, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm. Cô hít mũi mấy cái, xác nhận lại, giờ mới mở mắt ra. Hóa ra Hải Thanh Mạc đang dùng nhánh cây cắm một con cá nướng, lung lay trước mặt cô. Thấy Hồng Niệm mở mắt, Hải Thanh Mạc hoảng sợ, vội vàng nói: “Hồng Niệm cô nương, chắc ngươi đói bụng rồi hả, ta nướng cá, ngươi ăn một con đi?”
“Cái này ăn được ư?” Hồng Niệm nhận cá nướng, khẽ nhíu mày.
Hải Thanh Mạc cả giận nói: “Nói nhảm. Cá ta nướng rất có tiếng trong Lan Lăng thành đấy. Từ nhỏ dã thường xuyên bị phụ thân đuổi ra khỏi phủ, không cho ta ăn cơm. Nhưng Lan Lăng thành có gì? Có sông, có hồ, sông nào ta chưa từng câu cá, hồ nào ta không bắt ba ba...”
“Ngươi tự hào quá nhỉ?” Hồng Niệm ngắt lời Hải Thanh Mạc: “Ngươi sống trong Hải gia bao năm mà học được có thế thôi à? Phụ thân ngươi Hải Ly cũng là kiếm thuật sư nổi tiếng Bắc Thần, ngươi học Vong Trần kiếm pháp của hắn đến đâu rồi?”
Hải Thanh Mạc chắp tay nói: “Vong Trần kiếm pháp của ông ấy, đương ta không theo kịp!”
(Ở đây chơi chữ, nguyên văn Hải Thanh Mạc nói “vọng trần mạc cập” ~ không theo kịp.)
Hồng Niệm sửng sốt: “Ngươi còn chơi đồng âm nữa, cái này là vị đại ca đã thành quân tử của ngươi dạy phải?”
Hải Thanh Mạc xua tay: “Ài, đại ca mà dạy học, ta mệt tới mức chỉ muốn ngủ. Khó khăn lắm mới có chút học thức, đều là học từ một người bạn tốt họ Vương trong thành.”
“Ta thật muốn đánh chết ngươi.” Hồng Niệm siết nắm tay.
“Cô nương cô nương.” Hải Thanh Mạc giơ tay ra hiệu “im lặng”: “Đã nói sẽ bảo vệ ta cơ mà, sao lại nói ra tiếng lòng?”
Hồng Niệm chẳng muốn để ý tới hắn nữa, cắn một miếng cá nướng, lại phát hiện tuy lớp da của con cá nướng này được nướng vừa vàng vừa giòn, nhưng thịt cá vẫn rất mềm rất thơm. Cô vừa cắn một cái là vội vàng giơ tay hứng, sợ nước cá bên trong bắn lên quần áo. Hải Thanh Mạc dựa vào gốc cây, tự ăn thịt cá, trong lòng thầm nghĩ: Kiếm khách thần tiên gì chứ, vẫn ăn cá nướng của ta ngon lành. Gã lại cắn mấy miếng, ăn sạch cá nướng trong tay, cuối cùng ném cành cây sang bên cạnh: “Hồng Niệm cô nương, Ngọc Thiên Hàn kia lợi hại vậy sao? Chúng ta chỉ có thể chạy, không thể đánh lại hắn à?”
Hồng Niệm lắc đầu nói: “Không đánh được, cảnh giới của hắn cao hơn ta.”
“Cô nương, rốt cuộc ngươi là mấy phẩm?” Hải Thanh Mạc hỏi.
“Vô phẩm.” Hồng Niệm trả lời.
“Ngũ phẩm? Thấp vậy à?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Không phải ngũ phẩm, là vô phẩm! Võ phu phàm tục, chi theo phẩm bậc, nhưng nếu vượt qua nhất phẩm, vậy không còn bị trói buộc trong quy củ của phàm tục nữa, cũng tức là người trên núi mà thế nhân thường nói tới!” Hồng Niệm nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe chuyện này à?”
Hải Thanh Mạc gật đầu: “Chẳng trách ngươi cứ nói người trên núi này người trên núi kia, hóa ra ý nghĩa như vậy.”
“Còn người trên núi cũng chia thành bốn tầng cảnh giới. Tầng thứ nhất là Tiêu Dao cảnh, tới cảnh giới này ngươi đã có thể soi sáng cõi lòng, cắt đứt trần duyên, đi lại trên thế gian tiêu dao tự tại. Tầng thứ hai là Huyền Tâm cảnh, vừa lĩnh ngộ được cái huyền diệu của đạo, có được trí tuệ thông thiên. Kiếm thuật sư trong cảnh giới này đều đạt tới trình độ tâm kiếm hợp nhất. Cảnh giới thứ ba lại là Nhân Tiên cảnh, còn được gọi là Địa Lục cảnh, đạt tới cảnh giới này thì tuổi thọ lên tới vài trăm tuổi nhưng dung nhan vẫn không hề già đi. Cảnh giới thứ tư là Thiên Bệ cảnh, người lên tới cảnh giới này tương đương với bước nửa bước lên bậc thang Thiên cung, chỉ một bước nữa là lên tới trời!”
“Nếu bước ra bước kia thì sao?” Hải Thanh Mạc truy hỏi.
“Đó là phá tứ cảnh, tới cảnh giới thứ năm - Thái Thượng. Kết quả cũng giống như vị thành chủ Lan Lăng thành trong quá khứ, mọc cánh thành tiên, phi thăng đi khỏi!” Hồng Niệm trả lời.
Hải Thanh Mạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Chẳng lẽ Hồng Niệm cô nương đã lên tới Nhân Tiên cảnh trong truyền thuyết? Tuy trông ngang tuổi ta nhưng thật ra đã hơn trăm tuổi?”
Hồng Niệm bất đắc dĩ lắc đầu: “Tới cảnh giới Nhân Tiên thì hai đại vương triều đều phải cung phụng ta, sao còn phải đi làm chuyện khổ sai giết địch cứu người như vậy? Ta mới đạt tới đỉnh cảnh giới Tiêu Dao mà thôi, đã bồi hồi trước Huyền Tâm cảnh hai năm rồi.”
“Thế còn Ngọc Thiên Hàn thì sao?” Hải Thanh Mạc lại hỏi.
“Bốn năm trước Ngọc Thiên Hàn đã đạt tới Huyền Tâm cảnh.” Hồng Niệm thở dài một tiếng: “Cách nhau một cảnh giới cũng là lạch trời không thể vượt qua.”
“Đã biết là lạch trời, sao cô nương còn phải ra sức giãy dụa?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau bọn họ. Hồng Niệm thân thể cứng đờ, ánh mắt hơi đổi: “Ngươi thoát khỏi Bạch Phát Tam Thiên Trượng nhanh đến vậy sao?”
“Bạch Phát Tam Thiên Trượng lợi hại thật đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một luồng kiếm ý mà sư phụ ngươi để lại, muốn trói ta, nào dễ dàng vậy?” Ngọc Thiên Hàn ngạo nghễ nói: “Ta cũng chỉ cách đỉnh phong của Huyền Tâm cảnh một bước, ngươi chỉ là Tiêu Dao cảnh, ta nghĩ không cần lãng phí thời gian.”
“Nếu cảnh giới cao thấp là có thể quyết định thắng bại, thế thì gặp mặt đối thủ sao phải đánh tới mức long trời lở đất? Trực tiếp báo cáo cảnh giới, so xem ai lớn ai nhỏ là được rồi mà?” Hải Thanh Mạc đột nhiên nói: “Cảnh giới quyết định cao thấp trước khi khai chiến, nhưng sinh tử lại được quyết định trong mỗi khoảnh khắc chiến đấu!”
“Ồ?” Ngọc Thiên Hàn nhướn mày.
Hải Thanh Mạc bước lên trước một bước: “Ngươi có tin không, trong vòng ba chiêu, ta sẽ giết ngươi.”
Ngọc Thiên Hàn sửng sốt, ngay cả Hồng Niệm cũng ngây ngẩn cả người. Cô nhìn về phía Hải Thanh Mạc, chỉ thấy giờ phút này khóe miệng Hải Thanh Mạc khẽ mỉm cười, thần sắc thản nhiên, câu nói vừa rồi cực kỳ tiêu sái, có vẻ không giống giả vờ. Chẳng lẽ Hải Thanh Mạc này vẫn giấu giếm thực lực? Ngọc Thiên Hàn cười lạnh nói: “Ngươi giết ta thế nào?”
“Ngươi tưởng ta bị nhốt trong Lan Lăng thành, lớn lên làm một tên bất học vô thuật hay sao? Ta giấu tài, chính là chờ ngày hôm nay.” Hải Thanh Mạc vung tay lên: “Gió nổi lên!”
Chỉ thấy nơi này đột nhiên có cuồng phong ồ ạt, cát bay đá chạy, lá cây bị thổi tứ tán!
Hồng Niệm cũng hơi ngạc nhiên, giơ tay là có thể hô mưa gọi gió, đây đâu phải năng lực của người thường.
“Niệm chỉ phong tức, Bà Sa huyễn trận.” Hải Thanh Mạc lật ống tay áo, đột nhiên trong tay xuất hiện một viên bi long lanh óng ánh, hắn búng ngón trỏ, viên bi bay thẳng về phía Ngọc Thiên Hàn.
Ngọc Thiên Hàn trợn tròn hai mắt, viên bi rơi trước mặt hắn một trượng.
“Ngươi định dùng viên lưu ly châu này để giết ta?” Ngọc Thiên Hàn khinh thường nói.
“Ngu ngốc.” Hải Thanh Mạc giơ tay ra nắm lấy ống tay áo Hồng Niệm: “Hồng Niệm cô nương, chúng ta đi!”
Ngọc Thiên Hàn đang định đuổi theo, lại thấy viên lưu ly châu kia đột nhiên biến mất, cảnh tượng xung quanh tự nhiên biến thành một màu đen kịt. Hắn nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy mình lơ lửng trên một vực sâu vạn trượng, sau khi hắn nhìn xuống là dưới chân cũng biến mất, toàn thân nhanh chóng rơi xuống. Hắn quát lớn: “Là trận pháp!”
Hồng Niệm vội vàng chém ra Hà Ảnh kiếm, nắm lấy Hải Thanh Mạc đạp lên trường kiếm, bay tới không trung. Cô kinh ngạc hỏi: “Ngươi là trận pháp sư?”
Hải Thanh Mạc gãi đầu: “Ta đâu phải trận pháp sư gì, viên lưu ly châu ấy là đại ca tặng cho ta vào sinh nhật năm kia, bảo ta dùng khi gặp nguy hiểm.”
“Nếu không phải người bày trận, thế thì trận pháp đó không nhốt được hắn lâu lắm đâu.” Hồng Niệm nhíu mày nói.
Hải Thanh Mạc vội vàng nói: “Vậy làm sao bây giờ! Chính Khí minh đâu, sao người của bọn họ còn chưa tới?”
Hồng Niệm bấm ngón tay tính toán khoảng cách: “ Theo khoảng cách từ Lan Lăng thành tới Chính Khí minh, đáng lẽ chúng ta sắp tới nơi rồi. Cho dù chưa tới thì người tiếp ứng của họ cũng phải tới rồi chứ. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Chính Khí minh có ý đồ khác?”
Hải Thanh Mạc lấy từ trong lòng ra một viên lưu ly châu khác, chỉ thấy viên lưu ly châu kia xoay một vòng trong tay gã rồi đột nhiên “tách” một tiếng nứt ra. Gã kêu khẽ một tiếng: “Không tốt, trận pháp bị phá rồi.”
“Ôm lấy ta!” Hồng Niệm đột nhiên hô.
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Cái gì?”
“Ôm lấy ta!” Hồng Niệm vừa nhìn về phía sau vừa nghiêm túc nói.
Hải Thanh Mạc cười xấu hổ: “Có được không?”
“Đừng lắm lời nữa!” Hồng Niệm nói lần cuối cùng: “Ôm lấy ta!”
“Cô nương đúng là Bồ Tát sống!” Hải Thanh Mạc không còn do dự, ôm chặt lấy eo Hồng Niệm, một mùi hương thanh mát ập tới, khiến tâm thần gã rối loạn. Nhưng ngay sau đó tâm thần gã đã thăng thiên, vì Hồng Niệm đột nhiên tung người nhảy từ trên thanh trường kiếm xuống dưới.
“A a a a a a a.” Hải Thanh Mạc kêu la, “Sao không báo trước ngươi nhảy ta cũng nhảy.”
Hồng Niệm quay lưng xuống đất, đầu hướng lên trời, hai tay vạch nhẹ về phía thanh Hà Ảnh kiếm vẫn đang phi hành, tiếp theo làm một động tác như “thiên nữ tán hoa”. Theo động tác của Hồng Niệm, trên thân Hà Ảnh kiếm có một luống sáng lóe lên, tiếp đó phóng thích, toàn bộ không trung phủ một vầng hào quang đỏ tươi. Hà Ảnh kiếm biến mất tại chỗ, nhưng khắp nơi trên không trung đều bị một ánh nắng chiều chiếm cứ, hào quang đó chậm rãi biến hóa, lại tạo thành hình một thanh kiếm.